Yêu Người Vượt Thời Gian

Chương 3: Chương 3






- Dương tỷ! Bạch Dương tỷ tỷ! Tỷ mau tỉnh dậy đi!!!

Bạch Dương toàn thân đau ê ẩm, loáng thoáng bên tai lại truyền đến giọng nòi của một nữ nhân. Nàng khó nhọc mở mắt nhìn xem ai đang gọi mình, trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn. Tuy đôi chỗ dính bẩn và máu nhưng vẫn không che được nét đẹp của nữ nhân ấy, quả là một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.

A!

Bạch Dương nhăn mặt, đưa tay rờ ra sau gáy, phía sau này thật sự rất đau.

- Dương tỷ, tỷ làm sao vậy?

Nữ nhân kia lo lắng, chăm chú quan sát từng cảm xúc thay đổi trên mặt Bạch Dương. Nhìn nàng ấy khá đau, phải chăng là bị thương gì rồi?

Nhân ra sự lo lắng trong đáy mắt người đối diện, Bạch Dương cười gượng, cố gắng giữ cho sắc mặt tươi tỉnh hơn, nàng khó khăn nói:

- Không sao, chỉ hơi đau chút! Nhưng cô là…?

- Ma Kết, muội là Ma Kết! – Ma Kết nói, ánh mắt bất an nhìn Bạch Dương

- Sao? Ma Kết…a!

Bạch Dương kinh ngạc nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt, đây thực sự là Ma Kết? Muội ấy đẹp đến thế này từ bao giờ chứ? Nhất thời kích động làm ảnh hưởng đến chỗ đau sau gáy khiến Bạch Dương kêu to một tiếng, Ma Kết hoảng hốt vội vàng đỡ lấy nàng. Ma Kết nhanh chóng dời ánh mắt ra sau gáy Bạch Dương, một thương đỏ rất sưng to lên làm nàng càng thêm hoảng hốt.

- Không ổn rồi, vết thương sưng to quá! – Ma Kết lo lắng nói

- Ha…không sao, tỷ chịu được! – Bạch Dương cười méo xệch – Nhưng mà, chúng ta ở đâu đây?

Ma Kết nãy giờ lo lắng cho Bạch Dương mà cũng quên mất chuyện này, giờ nhắc tới nàng mới nhớ ra bản thân xuyên về cổ đại rồi. Nơi cả hai đang ở là trong một căn phòng trang trí rất đẹp nhưng được xây dựng theo lối kiến trúc xa xưa.

- Chúng ta xuyên không về cổ đại rồi! – Ma Kết lên tiếng giải thích

Bạch Dương nghe Ma Kết nói nhất thời hơi bất ngờ lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc tất cả rơi xuống biển. Bản thân liền được giải đáp thắc mắc, nàng đưa mắt quan sát kĩ lưỡng các vật dụng bày trí trong phòng để xem xét. Ma Kết đi về phía cửa, cẩn thận nhìn vào khe nhỏ ở cửa quan sát xung quanh. Bên ngoài trừ hai tên đứng gác ngoài ra không còn ai nữa, có vẻ như nơi hai người ở tách biệt hoàn toàn với xung quanh.

Ma Kết nhanh chóng hiểu ra ngay hai nữ nhân này chắc chắn đã bị bắt cóc đến đây, chắc do không chịu khuất ohục nên mới tự vẫn và hai nàng lại nhập hồn vào hai người đó thay họ lãnh tiếp hậu quả. Cũng thật khổ cho hai người, chỉ vừa xuyên về mà đã rơi vào tình cảnh này, trên người đều là vết thương cả.

Ma Kết quay lại bên Bạch Dương kể cho nàng nghe những gì bản thân biết được. Nàng tỉnh trước Bạch Dương nên đã đi tìm chút manh mối, hiện tại hai người cần tìm cách ra khỏi đây trước đã, sau đó còn phải tìm những người còn lại có xuyên về đây không.

.

.

.

- Hai đứa nó không sao đấy chứ?

Trong khi Bạch Dương và Ma Kết còn bận suy nghĩ xem làm sao thoát ra thì từ đằng xa truyền đến giọng nói chua lè của một người.

- Bà yên tâm đi! Chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi còn không tin tưởng nhau sao?

Tiếng một tên nam nhân lớn giọng nói, hắn có vẻ rất vui vẻ vì bắt được hai miếng mồi ngon. Lần này hắn chắc sẽ có một món tiền lớn đây.

Két!

Tiếng cửa cũ kĩ va chạm mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào mang chút hơi ấm cho căn phòng ẩm thấp. Một tên nam nhân cao lớn bước vào trrước, khuôn mặt vuông bặm trợn làm cho người đối diện hoảng sợ. Phía sau là một người đàn bà ăn mặc diêm dúa, ẻo lả bước vào, khuôn mặt bà ta tròn tròn trắng bệch do đánh quá nhiều phấn. Đôi môi dày đỏ chót đến nhức mắt, bên khóe miệng còn có một nốt ruồi đen.

Liếc sơ cũng thấy hai người này không phải người đàng hoàng, với cách ăn mặc của bà ta và thêm chút kiến thức về cổ đại mà Bạch Dương cùng Ma Kết biết được khi xem những bộ phim cổ trang cho họ biết người phụ nữ kia chắc chắn là một tú bà. Còn cái tên nam nhân đáng sợ ấy, e là một tên chuyên đi bắt cóc các cô gái trẻ để bán cho người của lầu xanh rồi.

Tú bà bước vào liền nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ngồi trên giường, bà ta khinh khỉnh nói:

- Bẩn thỉu thế này thì làm sao tiếp khách được chứ?

- Ây, Nhị Tố bà chưa nhìn kĩ gì cả. Bọn chúng ở đây lâu ngày nên có hơi bẩn, tắm rửa xong là như tiên giáng trần ngay. Bà không cần lo đâu, có hai ả rồi lầu xanh của bà chắc chắn rất đông khách đấy! – tên nam nhân kia vội vàng nói, hắn hướng ánh mắt thèm khát lên hai nữ nhân xinh đẹp kia

Bạch Dương và Ma Kết đều bất giác rùng mình, cái tên này thật ghê rợn mà. Nhưng mà hai nàng sẽ bị bắn vào lầu xanh sao? Không được, hai người còn trẻ chưa có người yêu mà…oa…oa…

Cả hai ngồi trên giường cứ mãi gào thét trong lòng mà không biết rằng cuộc giao dịch mua người đã xong. Họ không thể làm gì được, bản thân cả hai đang bị thương với chút võ công được truyền thị thì làm sao hai người đánh lại cái tên bặm trợn háo sắc kia được chứ.

Nhị Tố bà bà nhanh chóng sai người bắt Bạch Dương và Ma Kết đem đi, tuy không bằng lòng nhưng mà hiện tại họ đi theo Nhị Tố bà bà có vẻ an toàn hơn là ở lại với cái tên buôn người kia. Thế là cả hai đành cắn răng chịu đựng để Nhị Tố bà bà đưa về tửu lầu. Đến đó rồi cả hai sẽ tìm cách trốn sau, chỉ mong họ có thể vượt qua được.

------------- * * * -------------

Phủ Thái Phó…

Ngôi phủ rộng lớn nhất nhì kinh thành Vân Long hoa lệ giờ đây lại chật ních người, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên sự lo lắng, bất an. Kim Thái Phó hai tay chắp sau lưng không ngừng đi đi lại lại, vẻ mặt nhăn lại hiện rõ sự lo lắng tột cùng. Làm sao mà ông không lo cho được, đứa còn gái duy nhất của ông lại vô duyên vô cớ biến mất. Mặc dù đã cho người tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể nào tìm ra Kim Ma Kết.

- Kim đệ ngồi xuống đi, đệ có đi qua đi lại nữa cũng không giải quyết được gì đâu! – một giọng nói trầm trầm vang lên phá tan sự căng thẳng đang bao trùm trong phòng

- Mạnh huynh nói xem đệ có thể ngồi yên được không? – Kim Thái Phó bất lực nói

- Dù gì thì cũng ngồi xuống đã, Tử Nhi đã dắt theo người tìm kiếm rồi, chắc chắn sẽ tìm được Kết Nhi thôi! – Mạnh Tể Tướng lên tiếng trấn an

Kim Thái Phó thở dài một hơi rồi ngồi xuống ghế, hai ngày rồi mà không thấy Ma Kết đâu, làm ông như ngồi trên đống lửa vậy. Đứa con gái này là bảo bối duy nhất của ông, nếu nó việc gì ông phải sống sao đây chứ?

Mạnh Tể Tướng ngồi bên cạnh đăm chiêu suy nghĩ, việc này rất phức tạp, chắc chắn phải dính dáng đến đám buôn người. Ông nên điều tra rõ việc này để tránh các việc bắt cóc khác tiếp diễn, khẽ phất tay, một nam nhân liền nhanh chân tiến lại bên cạnh Mạnh Tể Tướng, hắn cung kính cuối người chờ lệnh.

- A Khang, ngươi hãy cho người điều tra xem trong kinh thành có xuất hiện nhóm buôn người nào không, còn lại ngươi biết xử lý thế nào rồi đấy!

- Tuân lệnh, thuộc hạ đi ngay!

A Khang nói rồi nhanh chóng rồi đi, Mạnh Tể Tướng sắc mặt bình thản ngồi uống trà mặc kệ Kim Thái Phó thì bồn chồn mãi không yên.

(aut: bạn bè thế đấy, người ta lo muốn chết thì ổng ngồi uống trà bình thản thấy sợ hà =”=)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.