Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên

Chương 36: Chương 36: Đại hội mở màn!




Hôm nay, tất cả địa phương ở công hội lính đánh thuê có vẻ náo nhiệt vô cùng, mỗi một lính đánh thuê không dự thi hay dự thi đều đến trung tâm công hội. Nơi đó là quảng trường rộng lớn, cũng là nơi chiến đấu của đại hội lần này.

Phong Vũ dậy rất sớm liền đẩy cửa ra, nàng hôm nay mặc bộ bạch y thanh nhã thoát tục, mái tóc bạch kim lấp lánh được cột cao lên gài bằng cây trâm đơn giản nhưng tinh tế. Khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp lu mờ thế gian không son phấn hôm nay được che đi bởi chiếc mặc nạ bạc chiếm gần hết khuôn mặt chỉ để lộ đôi môi mỏng hồng hào và chiếc cằm nhỏ nhắn.

Hạ Cẩn Duệ, Lưu Duật, Hạ Tử Minh thấy nàng thì tươi cười, Phong Vũ cũng cong khóe môi lộ nụ cười xinh đẹp.

“Tiểu thư, nhờ người chỉ dạy ta đã thăng đến từ ngũ cấp sơ kỳ đã đến lục cấp hậu kỳ” Lưu Duật cười hớn hở, tinh thần hưng phấn vô cùng.

“Ha ha ta cũng nhờ người đã tăng đến ngũ cấp cao nhất” Hạ Tử Minh tươi cười nói, trong lòng lại kính nể khâm phục nữ hài nhỏ hơn mình tận 7 tuổi.Nói tới hắn cảm thấy nhục nhã, lớn tuổi hơn gấp đôi mà thực lực hắn so với nàng căn bản không bằng một phần.

“Tiểu thư, lão cũng đến lục cấp cao nhất!”Hạ Cẩn Duệ vui mừng nói

Phong Vũ hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng “Tinh thần tốt!! có lòng tin thắng được Ma Âm không?”

“Ha ha tất nhiên rồi”

“Có tiểu thư thì tuyệt đối không thành vấn đề”

“Có, hãy đánh cho cha mẹ họ nhận không ra hahaha”

Phong Vũ bật cười, vui vẻ phấn khích nói “Đã như vậy chúng ta xuất phát!”

........

Hôm nay là ngày công hội lính đánh thuê náo nhiệt nhất hàng năm, cuộc thi phân cấp bậc. Đây là thời hoàng kim của thế giới lính đánh thuê, cùng thời gian này tứ đại đế quốc Đông đại lục hàng năm sẽ tổ chức cuộc thi cấp bậc lính đánh thuê. Ngày này mỗi năm Sơn Cát là thành thị náo nhiệt nhất Bạch Hổ quốc, người dân nơi đây luôn háo hức mong chờ nhưng đây là nơi dành cho lính đánh thuê, công hội ở Bạch Hổ quốc khá độc lập. Quyết định không cho phép dân chúng tham gia sự kiện trọng đại này, nhưng duy hoàng thất Bạch Hổ là ngoại lệ.

Sáng sớm, dân chúng nơi này đã bắt đầu náo nức, khu vực công hội ngày càng nhiều dân chúng tập trung. Biên giới công hội có một loạt lính đánh thuê canh gác luân phiên đổi lượt. Có thể thấy mức độ quan trọng của sự kiện lần này, nhưng dân chúng không được vào vẫn không đi thì vì sao?

Đám người vẫn ồn ào huyên náo, tò mò về công hội lính đánh thuê. Tuy nhìn xa chẳng thấy gì vẫn không biết mệt,phút chốc đột nhiên từ xa truyền đến tiếng động ầm vang như Sơn Cát sắp vỡ ra. Đám người liền tránh sang hai bên đường, một cỗ xe lộng lẫy được kéo bởi 4 con ngựa đen hùng dũng uy phong.

Xe ngựa từ từ đi về phía trước, đứng bên ngoài ranh giới của công hội. Lính đánh thuê canh gác đứng chắn đường không vì xe ngựa mà tránh ra, không quan tâm người đó là ai.

Xe ngựa dừng lại vì lính đánh thuê ngăn không cho vào, phút chốc tấm rèm bị vén lên một nam nhân anh tuấn khoảng 17 tuổi cao lớn đi từ trong ra. Mái tóc đen dài đến lưng nhẹ bay trong gió, ánh mắt tản ra khí thế uy nghiêm mà sắc bén, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt thờ ơ.

Dân chúng xung quanh thấy nam nhân thì thấp giọng bàn tán, khi nam nhân đó vừa bước ra thì theo sau cũng là một nam nhân nhưng đã có tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị khí chất lạnh lùng không khác gì nam nhân trẻ kia thậm chí là hơn vài phần.

Nam nhân trung niên đi xuống xe ngựa chỉnh sửa lại y phục của mình, vươn tay trước cửa xe ngựa, cung kính nói

“Công chúa điện hạ, xin mời”

Đám người nhất thời kinh ngạc xì xầm

“Trời là công chúa a”

“Công chúa hoàng thất cũng đến đây sao?”

“...”

“...”

Nam nhân tuấn tú kia nghe cũng chẳng có phản ứng, ánh mắt còn mang theo tia chán ghét, lạnh nhạt nhìn xung quanh. Lúc này một bàn tay trắng nõn vươn ra đặt lên tay nam nhân trung niên. Một thân hình mỏng manh, tao nhã bước ra, gương mặt xinh đẹp kiều diễm khiến xung quanh chăm chú một phen.

Nữ tử kia là công chúa của Bạch Hổ quốc, khoảng 15 tuổi dáng vẻ thục nữ dịu dàng, dáng người cân xứng.

“Sơn Cát này náo nhiệt thật” Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng đôi mắt chăm chú nhìn bốn phía, thấy bọn người kia si mê nhìn nàng thì kinh thường, môi đỏ mọng cong lên.

“Sao lần này công chúa điện hạ muốn đến đây? hình như trường học Ma Lạc chưa tới kỳ nghỉ?” Nam nhân trung niên thấp giọng nói, xem ra vị công chúa này là ma pháp sư còn là đệ tử của Ma Lạc học viện.

“Đương nhiên vì người nào đó rồi, đúng không Dạ Thiên” Nử tử cười tươi, đôi mắt si mê nhìn người thanh niên tuấn tú kia. Người nam nhân đó khẽ quay mặt đi im lặng không quan tâm, ánh mắt xẹt một tia chán ghét khó chịu.

Người tên Dạ Thiên kia là đệ tử thiên tài nổi danh của Chiến Võ học viện- Tề Dạ Thiên con trai của Tề tướng quân đã từng lập nhiều công cho triều đình.

Nam nhân trung niên thấy thái độ của Dạ Thiên cũng không tức giận, cười haha. Người trong hoàng thất ai cũng biết công chúa thích Tề Dạ Thiên nhưng hắn thì lạnh lùng chẳng quan tâm coi cô công chúa này như không khí. Lần này nghe Dạ Thiên đến đây nàng cũng cố chấp đòi theo đơn giản vì muốn ở cạnh cho hắn biết nàng thật lòng thích hắn =v=

Ba người cùng đi về phía trước đến trước mặt hai tên lính đánh thuê đang ngăn cản, nam nhân trung niên giơ thẻ bài tượng trưng thân phận. Hai tên lính thấy thì lập tức cuối đầu tránh sang hai bên. Ba người đi vào trong, chưa bao lâu thì một tiếng nói vang lên làm Dạ Thiên và công chúa kia thay đổi thần sắc, một nam nhân trung niên từ từ bước tới tươi cười nhìn ba người.

“Tạ Nhiên, mỗi năm đều gặp ta ngươi có phiền không hả?”Lương Tĩnh cười cười cuối đầu chào, người vừa chào ba người là phó hội trưởng công hội Tạ Nhiên.

“Sao vậy? Lương Tĩnh tướng quân, ta nào dám” Tạ Nhiên nhìn ông rồi nhìn sang hai người phía sau.

“Hai tiểu hữu tới xem náo nhiệt sao?” Tạ Nhiên cười ha ha nhìn khuôn mặt có vẻ dễ mến thân thiện.

“Ha ha ta quên giới thiệu, đây là công chúa Bạch Hổ quốc tên Bạch Ly Nguyệt, còn đây Tề Dạ Thiên con trai của Tề tướng tướng quân” Lương Tĩnh chỉ vào từng người nói.

Bạch Ly Nguyệt cuối đầu chào theo đúng lễ nghi, Dạ Thiên cũng đi đến chặp tay chào ông.

“Quả đều là người tài, công chúa như vậy mà là ma pháp sư ngũ cấp, thiên phú không tệ” Tạ Nhiên cười tươi khen cô công chúa một câu, Bạch Ly Nguyệt nghe thì trong lòng đắc ý vênh váo nhưng ngoài mặt vẫn thẹn thùng khiêm tốn.

Tạ Nhiên nhìn sang Dạ Thiên thì ánh mắt xẹt tia sáng cười càng tươi “Dạ Thiên sao? quả là người trẻ tuổi, xem ra mấy lão già chúng ta không sánh được rồi” Tạ Nhiên và Lương Tĩnh đều cười to, hai người thấp giọng trò chuyện, Ly Nguyệt và Dạ Thiên thì theo sát phía sau.

Bạch Ly Nguyệt đi gần Dạ Thiên thấp giọng nói “Dạ Thiên, ngươi xem đám lính thuê người thật đáng sợ, giết người không chớp mắt luôn” nàng đi dọc đường thấy không ít lính đánh thuê, người ở tầng lớp cao thường xem thường chán ghét với lính đánh thuê vì với họ lính đánh thuê là tầng lớp thấp hèn dơ bẩn.

Dạ Thiên nghe xong vẫn im lặng không quan tâm, hắn quan sát xung quanh mới nhận ra thực lực quân đội hoàng thất với công hội lính đánh thuê rất xa nhau.

Nơi này có rất nhiều cao thủ lục cấp, thất cấp, cũng không ít bát cấp, hiển nhiên cũng có cửu cấp. Mạnh nhất là Tạ Nhiên tiên sinh kia, thực lực sâu không lường được..

Thực lực bát cấp sơ kỳ của hắn ở đây chẳng là gì, mà với thực lực này thì rất nổi bậc ở Quân Đội Hoàng Thất....chênh lệch thực rất lớn!!

Cả đoạn đường hắn luôn suy nghĩ cũng hiểu vì sao hoàng thất mỗi năm đều đến đây giám thị, nói là quan sát thực tế là xem xét thực lực nơi này hằng năm có tăng lên không.

Công hội lính đánh thuê tất nhiên cũng hiểu nhưng vẫn thoải mái mở cửa, ngươi muốn xem thì xem căn bản công hội chẳng thèm để mắt đến. Còn Ly Nguyệt thì không nghĩ giống hắn, nàng thì chán ghét kinh bỉ nơi này dù thực lực họ cường đại nhưng Ly Nguyệt vẫn không để trong mắt.

Tạ Nhiên dẫn bọn lên lầu cao nhất, cảnh tượng hùng hồn trước mắt làm Ly Nguyệt và Dạ Thiên chấn động mạnh.

Trước mắt họ là quảng trường rộng lớn, tứ phía đông kinh người nhìn sơ cũng không dưới mấy vạn người, chia làm 5 cấp bậc khác nhau. Khu vực mỗi cấp đều rất lớn, rồi chia thành nhiều vị trí của từng đoàn. Bên dưới lúc này vô cùng huyên náo như tất cả đều hưng phấn nổi lên sự hiếu chiến trong lòng.

Tạ Nhiên cười cười lịch sự nói” Ba vị mời ngồi” rồi ông đi đến phía trên ngồi, Lương Tĩnh cũng đi đến ngồi cạnh ông, còn Dạ Thiên ngồi bên dưới, Ly Nguyệt cũng ngồi theo cạnh hắn.

“Dạ Thiên huynh xem, sao bọn họ lại la to điên cuồng như vậy....” Ly Nguyệt kinh ngạc nói nhỏ với hắn, nàng có chút sợ hãi nhưng Dạ Thiên có vẻ bình thường như đã quen.

“Bình thường” Dạ Thiên lạnh nhạt nói, hai mắt lóe sáng nhìn phía dưới, đây là đây hoàn toàn xa lạ- thế giới lính đánh thuê!!

“Đại hội năm nay không nhàm chán như năm ngoái chứ” Lương Tĩnh thấp giọng hỏi Tạ Nhiên, quả thật có chút nhàm chán tất cả cứ theo thứ tự không có gì mới lạ.

Tạ Nhiên nghe thì bật cười hớn hở nói” Có thể sẽ khác chăng?” ánh mắt ông nhìn đến khu vực đoàn 3 sao, trong đám người kia có một đoàn rất đáng chú ý là nơi của tiểu tinh linh kia dong binh đoàn Lâm Phong.

“Thật sao?” Lương Tĩnh nhìn chằm ông nghi ngờ hỏi.

“Ngươi cứ xem sẽ biết thôi” Tạ Nhiên tươi cười thần bí nói

“Người có thể được ngươi đánh giá cao vậy làm ta thật tò mò, ở đâu?”

Tạ Nhiên cười cười ánh mắt xẹt ti kỳ lạ phun ra hai chữ “Lâm Phong”

Dạ Thiên ngồi bên dưới nghe thấy âm thầm ghi nhớ, Lâm Phong sao?...ngay cả phó hội trưởng cũng xem trọng xem ra rất lợi hại, hắn cũng thật tò mò binh đoàn Lâm Phong này như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.