Có thể nói sau đại hội địa vị của Lâm Phong đã nâng cao, gần như dong binh đoàn 5 sao, tuy thực lực không bằng nhưng về nhân khí thì tuyệt không có đối thủ!
Hàng dài người đang xếp hàng bỗng xôn xao rồi tự tách sang một bên, Phong Vũ thấy màn này khẽ cong khóe miệng, chậm rãi bước ra nghênh đón.
“Tạ Nhiên tiên sinh” Phong Vũ cười nhẹ nói, khẽ cuối người coi như chào hỏi. Ai có thể tưởng tượng một hài tử 7 tuổi lại kéo được dong binh đoàn 4 sao suy tàn đến mức nào. Ma Âm bây giờ có thể nói chỉ là cái vỏ rỗng, những người đứng đầu đều đã chết, tài sản không còn, vì ban đầu danh tiếng cũng không tốt nên hiện tại Ma Âm biến mất chỉ còn vấn đề thời gian.
Tạ Nhiên tuy thời gian tiếp xúc với nàng không dài nhưng cũng hiểu được một điều, tiểu tinh linh này là một người cực kỳ ít nói “kiệm lời hơn vàng”, dù không biết vì cái gì có thể khiến một hài tử biến thành như thế này nhưng ông rất thích nàng, hiểu chuyện, không kiêu ngạo, làm người trầm ổn, bình tĩnh tương lai chắc chắn không tầm thường. Ông cười cười gật đầu với Phong Vũ rồi bước vào trong, phía sau là đám người Bạch Âu, mấy người xa lạ xuất hiện lại đi cùng phó hội trưởng có thể thấy thân phận không tầm thường.
Phong Vũ ngân mâu lạnh nhạt khẽ lướt qua từng người rồi theo sau Tạ Nhiên. “Phong Vũ, ngày mai Lâm Phong liền đến khu vực 4 sao đi, cũng vì các ngươi thắng”
Hạ Cẩn Duệ, Hạ Tử Minh vừa nghe đều vui vẻ, tự hào. Phó hội trưởng công hội tự mình đến đây, không phải vì cố ý chúc mừng Lâm Phong? vì có tiểu thư nên mới cho bọn họ mặt mũi như vậy.
“Các vị mời lên trên” Hạ Cẩn Duệ tư thế mời, nhìn những người theo sau Tạ Nhiên cũng biết không bình thường.
“Tiểu gia hỏa, ngươi đúng là làm ta rất ngạc nhiên” Tạ Nhiên cười cười cùng Phong Vũ sóng vai đi, một người là phó hội trưởng, một người là lính đánh thuê đứng cùng nhau nhưng mọi người cảm thấy không có gì không thích hợp cả vì hai người đều là không phải người thường nên tự nhiên có thể đứng cạnh nhau!!
Lương Tĩnh, Ly Nguyệt nhìn xung quanh thì kinh thường, Hạ Tử Minh thấy thế chỉ biết cuối đầu, nơi này của họ làm sao có thể so sánh, đang xấu hổ thì nghe được câu nói khiến hắn tươi cười.
“Nơi này không tệ” Dạ Thiên nhìn xung quanh đánh giá.
Định đi đến bắt tay Tề Dạ Thiên thì thấy ánh mắt lạnh của hắn thì Hạ Tử Minh cười cười xấu hổ thu tay về.
Đi lên lầu mở cửa phòng, mấy người chậm rãi đi vào, Hạ Tử Minh đi theo vào thì bị Hạ Cẩn Duệ kéo lại khó hiểu hỏi “Phụ thân người kéo con làm gì”
Hạ Cẩn Duệ đóng cửa lại kéo hắn xuống lầu thấp giọng nói “ Những người đó chúng ta không thể tiếp xúc”
Hạ Tử Minh nghe xong thì suy nghĩ, khẽ mở miệng “ Phụ thân người nghĩ những người này vì sao lại đến đây?”
Nghe như vậy Hạ Cẩn Duệ khẽ cong khóe môi “ Đứa ngốc vậy cũng không biết, tự nhiên vì tiểu thư của chúng ta rồi”
Trong phòng, mấy người lần lượt ngồi xuống, Tạ Nhiên và Phong Vũ thì cùng nhau nói vài câu, Bạch Âu - Bạch Ly Nguyệt thì lo nghĩ, riêng Tề Dạ Thiên và Lương Tĩnh thì bình thường vì như thế nào họ cũng không phải người hoàng thất.
“Đúng rồi Phong Vũ,còn chưa giới thiệu vị này là Bạch Âu đệ đệ của đương kim hoàng đế, người này là Bạch Ly Nguyệt công chúa, người này là....” Tạ Nhiên đưa tay giới thiệu từng người, Phong Vũ ánh mắt nhìn theo lạnh nhạt, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nàng không có bất kỳ gợn sóng nào khi nghe tên bọn họ.
Bạch Âu thấy vậy cũng có chút buồn bực, đáng ra nàng phải ngạc nhiên hay vinh khi gặp được người hoàng thất chứ? chắc vì nàng còn nhỏ nên không hiểu được.
Ly Nguyệt thì bình thường khi thấy thái độ lạnh nhạt của Phong Vũ, nghe thấy nàng là công chúa mà vẫn dám giết nàng đủ hiểu Phong Vũ chẳng để đến hoàng thất là cái gì.
“Không biết đại nhân đây đến nơi nho nhỏ này vì chuyện gì” Phong Vũ lạnh nhạt nói, Tạ Nhiên kế bên khẽ mỉm cười không mở miệng.
Bạch Âu vừa nghe thì kiêu ngạo mở miệng “ Ta tới là đại diện cho hoàng thất Bạch Hổ quốc, Phong Vũ nếu ngươi gia nhập tương lai chắc chắn vĩ đại...à...ý ta là hoàng thất cần ngươi” Ly Nguyệt ngồi nghe thì đắc ý, muốn nhìn thấy Phong Vũ kinh ngạc vui mừng, nếu công chúa không được thì hiện giờ là Thân Vương, nàng tuyệt không có khả năng từ chối.
Phong Vũ nghe thì trong lòng cười lạnh, ngân mâu xẹt một tia sát khí rất nhanh khiến không một ai nhận ra. Quay sang nhìn Tạ Nhiên nói “ Người nghĩ thế nào?”
Tạ Nhiên cười cười “Công hội lính đánh thuê không hạn chế tự do nếu ngươi muốn đi tự nhiên là có thể”
Bạch Âu, Bạch Ly Nguyệt nghe thì mừng thầm, vốn nghĩ sẽ phí công một phen hiện giờ xem ra sẽ dễ hơn nhiều. Thấy Phong Vũ không có phản ứng hắn khẽ liếc mắt nhìn Ly Nguyệt nàng hiểu ý nói đủ thứ điều kiện nào là chức vị, vàng bạc châu báu..cái gì cũng có.
Phong Vũ nghe xong thì càng không có hảo cảm với hoàng thất, khẽ nhếch miệng lạnh nhạt nhìn Ly Nguyệt đang thao thao bất tuyệt những thứ có lợi khi gia nhập “ Nói xong?”
Ly Nguyệt nghe thì khẽ cứng họng, cố tươi cười nói “ Đúng vậy, chỉ cần ngươi gia nhập nếu có thể hoàng thất sẽ đáp ứng ngươi”
“Không hứng thú, đa tạ “ Phong Vũ lạnh nhạt nói, Tề Dạ Thiên nghe nàng không có chút để ý nào thì khẽ cong khóe miệng.
Bạch Âu nghe vậy thì lạnh mặt “Phong Vũ, đây là hoàng thất để ý ngươi, chúng ta đã có thành ý ngươi còn không nể mặt” ngay cả khi ngươi là thiên tài ngàn năm có một thì hoàng thất cũng có mức nhẫn nại.
“ Ta không cần các ngươi để ý” Phong Vũ lạnh lùng nhìn Bạch Âu. Khiến lời hắn muốn nói ra đành ngậm miệng lại, hắn có chút kinh hãi khi thấy ngân mâu sau chiếc mặc nạ của nàng, lạnh nhạt trong trỏe không tạp chất nhưng lại khiến trong lòng hắn dâng lên sợ hãi. Khi nghĩ lại nàng chỉ mới là hài tử thì hắn mới bình tĩnh lại, đúng vậy chỉ là một hài tử thôi làm sao có thể khiến hắn như vậy chứ, chắc chắn là ảo giác, đúng ảo giác.
Tạ Nhiên ngồi cạnh thì mắt đầy ý cười nói” Thân vương đại nhân, ta đã đáp ứng nhưng là Phong Vũ không hứng thú cự tuyệt nên mong người hãy từ bỏ” Bạch Âu nghe vậy thì trừng mắt kìm nén cơn giận, nhóc con kia không biết điều, cuồng ngạo như vậy, nhưng nghĩ đến ma pháp sư nhất định không thể thoát khỏi Ma Lạc Học Viện thì mới thả lỏng một chút.
Bực bội bỏ về, hôm nay bọn họ đã mất hết mặc mũi rồi, tâm tình ai cũng đều hỗn loạn trở về.
Lâm Phong bây giờ khí thế uy phong chuyển vào khu vực 4 sao, nơi ở lớn gấp đôi trước kia. Đoàn lính đánh thuê duy nhất có ma pháp sư lục cấp, còn có 4 mạch khoáng, tuy mới thăng cấp nhưng địa vị sớm đã không thể lung lay.
Lúc trước tổn thất trận ác chiến, giờ đã lấy lại thực lực, vì khoáng thạch toàn bộ Lâm Phong lực lượng cũng vững bước tăng lên, đứng đầu đoàn 4 sao.
Đãi ngộ của Lâm Phong khiến dong binh đoàn vừa thăng cấp đỏ mắt ghen tỵ, nhưng có như thế nào thì bây giờ Lâm Phong đã không ai dám khiêu khích.
Có ma pháp sư lục cấp, có mạch khoáng cao cấp, còn có tinh anh- vũ khí lục khổng tinh, còn có được phó hội trưởng xem trọng thì khiêu khích Lâm Phong chẳng phải chê mạng quá dài sao??
Mấy ngày nay Phong Vũ rất an nhàn, đại hội đã qua, mọi thứ đã theo quỹ đạo. Nàng cũng nên theo kế hoạch ban đầu rồi, đã chậm trễ 1 tháng trời, nếu không phải vì biết Lâm Phong có liên quan đến Phong Gia và phụ thân có lẽ Phong Vũ cũng không có ra tay giúp đỡ. Nàng không phải người thích quản chuyện của người khác, càng không phải người tốt gì.
Trong thời gian này, Phong Vũ tự nhiên đã trở thành tâm điểm và trụ cột tinh thần của dong binh đoàn Lâm Phong, có Phong Vũ các dong binh đoàn Lâm Phong đều tràn đầy nhiệt huyết.
Ở trong phòng, Phong Vũ đã lập kết giới thả ra ba con thú đang ủy khuất nhìn nàng cứ như nàng làm chuyện vô cùng ác độc với chúng vậy. Phong Vũ có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương thở dài nói “ Được rồi sẽ nhanh rời khỏi, lúc đó bù đắp cho các ngươi”
Nghe nàng nói thì ba con ma thú nhào vào người nàng cọ cọ làm nũng, Phong Vũ thật có chút bất đắc dĩ, cũng cảm thấy áy náy nên ôm cả ba con ma thú vào lòng dỗ dành. Thật sự Phong Vũ bị bệnh sạch sẽ rất nặng cho dù là người thân cũng bị hạn chế, dù nàng cũng cố chữa trị nhưng vẫn không được mà bệnh như ngày một nặng. Nên có thể nói lúc này ôm ba con ma thú thì Phong Vũ đã nhẫn nại đến mức nào.
Một lúc sau cho ba ma thú vào không gian thì chuyện lúc này Phong Vũ muốn làm nhất đó chính là tắm, thu kết giới lại thì lại nghe tiếng “Tiểu thư”
Phong Vũ đành kìm chế khó chịu lại đeo mặc nạ lên, mở cửa ra thấy Hạ Cẩn Duệ đứng chờ thì lạnh nhạt nói “ Hạ thúc có chuyện gì sao?”
Hạ Cẩn Duệ thấy nàng ra thì khẽ cuối người nói” Tiểu thư có người muốn gặp đoàn trường Lâm Phong”
Nghe vậy Phong Vũ khẽ cười nhẹ, âm thanh nhu hòa hơn vài phần “ Người chính là đoàn trưởng của Lâm Phong sao lại chạy tới tới đây”
Hạ Cẩn Duệ cười ngượng ngùng, nếu Phong Vũ vừa mới gia nhập thì hắn có thể coi mình là đoàn trưởng nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ông cũng giống mọi người nhận định Phong Vũ mới là đoàn trưởng chân chính.
Phong Vũ hiểu tâm tư của ông đành thở dài một tiếng “ Hạ thúc là ai muốn gặp?”
Hạ Cẩn Duệ thấy nàng hỏi thì cười cười, tiểu thư không bao giờ thừa nhận nhưng Lâm Phong có chuyện người luôn ra mặt. “Ta cũng không biết, người đó nói hắn muốn gặp đoàn trưởng của Lâm Phong, hắn nói hắn là người của Phong gia nên ta mới đến nói với tiểu thư”
Nghe hai chữ “Phong Gia” thì Phong Vũ trầm xuống, nàng không biết là ai? đến đây có mục đích gì? trấn định lại nhìn Hạ Cẩn Duệ nói “ Hạ thúc người dẫn đường đi”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu một, ở đại sảnh của Lâm Phong mọi người đang xì xầm bàn tán với nhau thì khi thấy thân ảnh của Hạ Cẩn Duệ và Phong Vũ thì kích động vui mừng hô to:
“Đoàn trưởng, tiểu thư hai người đến rồi”
“Tiểu thư đến rồi”
“Đúng tiểu thư”
“...”
“...”
Bước xuống lầu thì Phong Vũ khẽ đảo mắt một vòng cuối cùng dừng lại trên người đang ngồi uống trà giữa đại sảnh đưa lưng về phía nàng. Ngân mâu khẽ nhíu lại, người này sao?