Hỏa Sư Vương thấy Phong Vũ không phản đối, biết tiểu hài tử này đã mắc câu trong lòng càng thêm đắc ý
“Chúng ta không dùng ma pháp, tay không chiến đấu ngươi dám không, nếu ngươi không dùng ma pháp vẫn thắng ta, ta cam nguyện cho ngươi khế ước!”
Phong Vũ cười ngây thơ, đôi mắt ngân mâu không còn lạnh lùng nữa mà thay vào là sự hồn nhiên của một hài tử, trong lòng không ngừng vui vẻ. Hỏa Sư Vương ngươi sẽ là của ta!!
“Được ta đồng ý”
Thấy Phong Vũ đồng ý khiến Hỏa Sư Vương vui sướng dị thường, tiểu oa nhi này đúng là kẻ chưa hiểu sự đời chẳng biết đây chính là một điều kiện không bình đẳng. Nhưng Hỏa Sư Vương sợ Phong Vũ hối hận, nếu bị phát hiện tâm tư của nó, ma pháp đánh bừa thù tỷ lệ nó thắng không lớn.
“Tiểu biết điểm, triệt hạ phòng ngự bên ngoài của ngươi, ta cũng triệt hạ nguyên tố của ta” Hỏa Sư Vương thu hồi nguyên tố quanh thân thể trước, chẳng qua triệt hạ xong thân thể vẫn đỏ sáng rực, bộ lông đỏ xen chút trắng tỏa sáng đẹp đẽ.
“Được” Phong Vũ gật đầu, cũng bỏ lớp bảo vệ trước mặt, nhưng nàng lặng lẽ dung hợp thổ nguyên tố với cơ thể. Hỏa Sư Vương kêu không dùng ma pháp để chiến đấu chứ không kêu không được dùng để bảo vệ a ~.
Hỏa Sư Vương nhìn màn bảo vệ kia bị Phong Vũ thu hồi, đôi mắt xẹt một mũi nhọn. Tiểu bất điểm này nhất định sẽ phải trả giá vì sự khinh địch của mình.!
“Khoan, nếu ta không dùng ma pháp thắng ngươi, ngươi sẽ tự nguyện bị khế ước?” trong lúc nó đang chuẩn bị phát động tấn công, Phong Vũ lạnh lùng mở miệng khiến Hỏa Sư Vương có chút sửng sốt.
Nghe vậy trong lòng nó cảm thấy quái dị nhưng nghĩ lại tiểu tử trước mắt là ma pháp sư, ma pháp sư rất yếu ớt đừng nói dù là chiến sĩ cao cấp chưa chắc chịu được. Nàng chắc chắn sẽ chết dưới tay nó.
“Nói là làm” Hỏa Sư Vương nói xong, chân sau đột nhiên nhún xuống, cơ bắp cường tráng hiện ra, thân hình dã thú tràn ngập sức mạnh cuồng dã!
“Tiểu oa nhi, tiếp chiêu!”
Phong Vũ thấy trảo sắc bén nhọn mang hàn quang đánh đến, Hỏa Sư Vương nhảy lên như tên bắn lao thẳng đến chỗ Phong Vũ cùng tiếng gào rống. Nhóc con nhận lấy cái chết đi.
Phong Vũ tay trái nắm chặt thành nắm đấm, sức mạnh chiến sĩ thất cấp dồn vào cánh tay trái dung hợp cùng thổ nguyên tố mạnh mẽ, nàng vung quyền về hướng Hỏa Sư Vương, thân ảnh cũng nhanh như ánh sáng phóng đến.
Hỏa Sư Vương thấy vậy kinh thường, hung hăng chụp đến ánh mắt nhìn Phong Vũ mang theo chút thương hại, thật cuồng vọng dám dùng tay không đánh với nó.
Phút chốc hai đoạn ánh sáng lao nhanh đến giao nhau tạo thành một nguồn sức khiến mặt đất bên dưới bị thụt xuống, khoảng cách lúc nắm tay bé nhỏ của Phong Vũ đánh đến vuốt của Hỏa Sư Vương, một lực mạnh mẽ khiến cả hai văng ra xa.
“Phụt!” Phong Vũ bị lực đạo mạnh mẽ bùng nổ thân thể lui ra xa, phun một ngụm máu trên đất. Xem ra nàng đã đánh giá hơi cao thực lực bản thân, không hổ danh ma thú biến dị, nếu là người khác chỉ sợ đã thành thịt vụn. Thân thể của nàng lúc này đau nhức, như muốn nức ra thì cảm thấy chổ tim của mình bổng tản ra một cổ sức mạnh mát mẻ khắp thân khiến cơ thể dễ chịu hơn. Phong Vũ lặng lẽ dùng Quang nguyên tố chữa trị những vết thương ngoài da chưa đến một phút, nhờ cổ lực từ tim tản ra chữa trị bên trong và quang nguyên tố chữa trị bên ngoài lúc này nhìn nàng như lúc ban đầu không bị tổn hại bất cứ gì.
Hỏa Sư Vương cũng bị văn ra xa, không hề bị thương chỉ có chút chật vật. Thấy nàng không hề hấn gì, không khỏi hoảng sợ. Khi nảy khi quyền của nàng tiếp xúc với tay của nó, nó cảm nhận được lực đạo rất mạnh chẳng lẽ nàng còn là chiến sĩ mà có chiến sĩ nào lại có sức lực mạnh như thế. Tiểu hài tử quả nhiên có chút cổ quái, dù có chút tổn thương lòng tự trọng nhưng nó hiểu người trước mặt rất nguy hiểm, nó cảm thấy hình như bản thân bị lừa, cảm thấy kinh hãi, sức mạnh quyền vừa rồi căn bản không giống nhân loại.
Mắt sư tử nheo lại, chân nhún xuống hóa thành luồn ánh sáng đỏ quay đầu chạy mất! Nực cười, nó không muốn bị chôn đi tự do đâu, ma pháp không lại, đánh nhau cũng không lại chỉ có liều mạng chạy, nó không muốn bị khế ước đâu!!
Phong Vũ nhìn luồn sáng kia, đôi mắt ngân mâu lạnh lẽo hiện lên ý cười, muốn chạy? phong nguyên tố dung hợp thân ảnh Phong Vũ phóng nhanh đuổi theo ánh sáng kia.
Hỏa Sư Vương một đường chạy như điên, nhanh đến gần như không thấy gì, vừa chạy vừa kinh hãi, tiểu bất điểm kia tột cùng là ai! ma pháp sư có mạnh mẽ vậy sao, quyền vừa rồi còn mạnh hơn cả chiến sĩ nha! Nói nhảm à, là quái thai sao?
Cảm thấy hơi thở đuổi theo phía sau, Hỏa Sư Vương cả kinh vừa muốn gia tốc lần nữa thì tứ chi nó từ từ cứng ngắc không di chuyển được.
“Rống!!” Không cam lòng, nó điên cuồng gầm lên, Hỏa Sư Vương chỉ thấy bên dưới chân tản ra ánh sáng, trận pháp cực kỳ phức tạp -cầu kỳ xuất hiện, bao vây kỹ toàn thân Hỏa Sư Vương, uy áp dè lên khiến nó không thể cử động.
Phong Vũ lạnh nhạt đứng một bên, nhìn Hỏa Sư Vương đã bị khế ước chi trận vây chặt, cong khóe môi lên tiếng “Khế ước chi trận! Mở”
Hào quang bắn ra bốn phía, tinh thần lực khủng bố trào ra như cơn sóng động trời thổi quét bên trong khu rừng, trong giây lát tất cả ma thú cao cấp đều ngẩng đầu lên nhìn một chổ, mắt đều lóe ra kinh hãi và khủng hoảng!
Chổ sâu nhất Mê Vụ Lâm Sâm, một lão nhân ngồi xếp bằng từ từ mở hai mắt, từ từ nhìn lên trời “ Nàng đã trở lại, không biết cái cục trắng đó đến chỗ nàng chưa”
“Tiên sinh, ngài...” một người trung niên cường tráng vọt lại, nhìn thấy lão nhân thất thần nhìn lên trời.
“Không có chuyện gì, là nàng đã trở lại” Nam nhân trung niên thoáng tia kinh ngạc, rồi thần sắc lộ ra vẻ tôn sùng và kiêng kị.
“Nàng....chẳng lẽ”
“Đúng vậy”
Phong Vũ bên này không hề hay biết hành vi này của nàng đã khiến cho Mê Vụ Lâm Sâm khủng hoảng một trận, cũng kinh động mấy vị sâu trong rừng, Khế ước chi trận thất sắc chuyển động lưu quang đầy màu, bảy loại ánh sáng chói mắt xuất hiện.
“Toàn hệ sao, hài tử này chính là một tia biến thái mà” Hỏa Sư Vương chật vật bên trong, trận pháp này rất đặc biệt, dù nó có mạnh mẽ vùng vẫy như thế nào, dù có người bên ngoài cản trở cũng sẽ bị đánh bật ra trừ phi chính Phong Vũ thu hồi nếu không nó căn bản không thoát được!
“Khế ước bình đẳng, khế” Phong Vũ lên tiếng, sáu màu sắc bên trong trận pháp từ từ biến mất, năng lượng hỏa hệ màu vàng kim tràn ngập trong khế ước vây chặc Hỏa Sư Vương như chiếc lưới vô hình khiến nó không thể làm gì được.
“Rống!Rống!!” Hỏa Sư Vương tuy bị vây chặt nhưng vẫn không chịu khuất phục, nó không cam lòng! Nó là ma thú biến dị! sao có thể cam chịu nhân loại đáng giận!
Nhìn Hỏa Sư Vương điên cuồng, Phong Vũ đưa mắt cười lạnh, rõ ràng đó đã hứa nếu bị nàng đánh bại mà không dùng ma pháp nó sẽ tự nguyện, không ngờ nó dám trốn.
Nếu hòa bình không được thì mạnh bạo vậy!!
Hoàn thành khế ước, hơi thở mạnh bạo của Hỏa Sư Vương từ từ ôn hòa, oán giận trong mắt cũng dần tiêu tan, hỏa năng lượng thong thả tản ra từ Hỏa Sư Vương cùng quang năng lượng bay hướng Phong Vũ.
Năng lượng va chạm ngón tay Phong Vũ, trong khoảnh khắc kiền vòng quanh ngón tay ngưng kết thành chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đỏ rực có vài vệt trắng nhỏ, đơn giản nhưng tinh sảo nằm vững vàng trên ngón tay nhỏ nhắn của nàng. Ngay sau đó Phong Vũ lại cảm nhận được tinh thần lực chấn động mạnh mẽ, nàng ngồi xuống đất nhắm mắt yên tĩnh hình như nàng lại tăng cấp nữa rồi.
“Tiểu yêu nghiệt, hình như ngươi lại tăng cấp rồi” Tạp Vân Phi cũng cảm nhận được Phong Vũ nha đầu này lại tăng tận 3 cấp, giờ đã là ma pháp sư cấp 9, con mẹ nó biến thái mà có ai như nó tu luyện có 3 tháng mà từ cấp 1 lên cấp 9. Cả chục năm, cũng có thể là cả đời tu luyện của người khác cư nhiên cái tên đại biến thái này chỉ cần 3 tháng, thiệt là làm lão già này tức chết mà.
Lôi Chấn trong không gian cũng bị ra ngoài để tăng cấp theo, Hỏa Sư Vương ở ngoài cũng vậy
“Hình như nhẫn khế ước này hơi khác với Lôi Chấn” Phong Vũ nhìn trên tay, Khế ước chi trận từ từ biến mất, Hỏa Sư Vương cũng ra tiêu sái đến bên người Phong Vũ “Chủ nhân”
Hỏa Sư Vương bị khế ước cũng không đánh mất trí tuệ vốn có, dù cho Phong Vũ lập khế ước bình đẳng nó cũng không thể giết nàng được vì nó biết nàng mạnh hơn nó căn bản không có cơ hội, nó cũng phải nghe lệnh nàng như khế ước chủ tớ thôi qua cuộc chiến vừa rồi nó cũng hiểu sơ con người của nàng, nó mà không tuân lệnh chỉ sợ...nên khế ước bình đẳng hay chủ tớ với nó cũng chẳng khác nhau.
Phong Vũ gật đầu, nhưng vẫn nhìn chiếc nhẫn trên tay.
“Nha đầu, mỗi ma thú khi bị khế ước sẽ có màu sắc riêng, và đặc trưng của ma thú đó” Tạp Vân Phi vui vẻ nói, Phong Vũ nghe cũng hiểu rồi như trước tháo chiếc nhẫn ném vào không gian.
“Chủ nhân, sao khi khế ước với người ta lại lên cấp theo ta biết khi ma thú khế ước không hề tăng cấp a ~” Hỏa Sư Vương hiếu kì, nếu nó biết khế ước sẽ lên cấp thì nó đã sớm tìm triệu hồi sư rồi, nó đã ở cấp 6 này lâu rồi nay đột nhiên lên tận 3 cấp, nó vui sướng không thể tả luôn.
“Ta không biết, từ nay gọi ngươi là Tôn Hỏa” Phong Vũ thản nhiên nói rồi xoay người xem Lôi Chấn.
“Vâng thưa chủ nhân” Hỏa Sư Vương rất thích cái tên này, thấy nàng đang bế một con ma thú nó cũng tò mò hỏi
“Chủ nhân, đây là ma sủng của ngài sao”
“Không nó là ma thú đầu tiên của ta Lôi Chấn, này Lôi Chấn làm quen với Tôn Hỏa đi” Phong Vũ đưa Lôi Chấn đến chỗ Hỏa Sư Vương nói.
“Ta không phải ma sủng, ta mà trở lại nguyên hình thì ngươi coi chừng ta, rừ rừ!!” Lôi Chấn tức giận gầm gừ nhìn Tôn Hỏa.
Nghe Lôi Chấn đã nói chuyện được, Phong Vũ hơi kinh ngạc xem ra lên cấp nó đã nói được mà không cần chuyền âm, chắc là do nó là ma thú thượng cổ nên nói được chậm hơn so với Tôn Hỏa biến dị cấp 6 đã nói được.
“Lôi Chấn được rồi, do ngoại hình của ngươi nên Tôn Hỏa không biết, được rồi hai người vào không gian đi” chưa kịp để hai con thú hiểu hết thì Phong Vũ đã quăng chúng nó vào không gian giới chỉ, không biết do trùng hợp hay gì mà ma thú của nàng không con nào thích trong không gian nhẫn khế ước đành phải cho vào không gian chỉ giới vậy.
Lúc Phong Vũ vừa định ra khỏi không gian thì một vật nhỏ lao vút đến người nàng, nhìn kỹ mới nhận ra là thứ đã bám nàng khi nàng giao đấu với Tôn Hỏa, vướng tay chân nên ném nó vào không gian mà quên mất.