Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 7: Chương 7




Thu Yên sợ lắm nên run rẩy ôm cánh tay gã thủ lĩnh một cách vô thức. Hắn thấy ớn kinh khủng vội nhăn mặt, nhíu mày, hất tay nàng ra khỏi người mình…

“Bỏ tay ra!”

“Tui sợ lắm…” – Nàng lại ra sau níu lưng áo của hắn mong được che chở.

Bầy sói đói từ từ tiến đến gầm gừ khoe mấy cái răng nanh đỏ máu gà. Hắn nhìn vô cùng bình tĩnh, Thu Yên cứ ngỡ hắn sẽ làm gì cứu cả hai thì tên thủ lĩnh vận khí, dồn lực vào thanh quản sau đó ra sức… hét lớn…

“Người đâu… có sói nè! Cứu ta!!!”

Giọng của thủ lĩnh làm cả đám thập đại cẩu cẩu đang đánh bạc, lắc xí ngầu ngừng lại ngay. Hiệp Phong đang ngồi lau kiếm cũng nhanh chóng lao đi cứu thủ lĩnh.

Lúc này đây chỉ có Thu Yên thấy thất vọng tràn trề. Nữ nhi lâm nguy với một nam nhân tướng tá cũng không phải ốm yếu như hắn lại không thể trông chờ gì được cả. Dù sao tên này cũng là thủ lĩnh một băng cướp lại chỉ có thể la ó như thế thôi…

“Sao huynh có thể làm thủ lĩnh được vậy hả?”

“Chứ cô muốn ta làm sao mới làm thủ lĩnh?” – Hắn cũng nhíu mày nói với nàng khi mấy con sói cứ đến gần nha.

“Huynh ít ra cũng xử đám sói này bảo vệ tui, phải ra dáng nam nhân biết tí võ thuật chứ!” – Biết chút ít võ cũng được, nhìn hắn thế này nàng cũng không mong chờ võ công hắn cao siêu gì hơn.

“Ta đâu có điên mà đi bảo vệ cô chứ!” – Hắn lại đi bảo vệ cho một nữ nhân thì chắc sẽ là chuyện kinh thiên động địa nhất rồi.

Nói xong, ngay lập tức hắn kéo nàng ra phía trước che cho hắn dù hắn cư nhiên lớn con hơn nàng. Thu Yên xanh mặt nhìn bầy sói nhe răng gầm gừ đến gần, nàng muốn thoát mà tên khốn nọ giữ chặt vai nàng ép nàng đứng yên “che chở” cho hắn

“Huynh làm trò gì vậy?” – Thu Yên kháng cự la lên đầy sợ hãi.

“Ta không thích sói, có gì chúng cắn cô trước đỡ cho ta nha!”

“Huynh… huynh có phải là nam nhân không vậy? Sao có thể để nữ nhi ra che cho mình chứ?”

“Ủa, nữ nhi là con người biết đau còn nam nhân chắc là củ khoai lang không đau chắc? Ta có nhận ta là quân tử đâu mà sợ chứ?”

Gã thủ lĩnh nói thật lòng cứ để nàng ra làm lá chắn cho hắn không hề hổ thẹn hay nhục nhã khi làm thế. Thu Yên sợ muốn khóc, sao nàng lại kẹt trong tình huống này với loại nam nhân tồi tệ như hắn ta chứ. Trên đời chắc chẳng có cô nương nào xui xẻo hơn nàng đâu.

Con sói đầu đàn nhào đến làm nàng nhắm mắt. Gã thủ lĩnh vẫn bình thản nhìn vì biết Hiệp Phong đã lao ra vung kiếm cản con sói to bảo vệ cả hai.

“Hai người không sao chứ?”

Hiệp Phong hỏi, ánh mắt sắc bén gan dạ đối mặt với bầy sói thế mới thật là nam nhi, ai như tên thủ lĩnh khi lại vỗ nhẹ ngực thở phào vì được cứu rồi.

Thập đại cẩu cẩu cũng lao ra hớn hở bắt sói như bắt heo chạy rong vậy. Tình hình người đông hơn sói có kiểm soát hơn rồi làm Thu Yên mừng lắm. Nàng ngay lập tức xoay lại nhìn hắn ta sau đó nổi giận.

Giữa lúc sói và người đánh nhau mà cả hai vẫn còn thư thái “tâm sự”. Gã thủ lĩnh tỉnh bơ hỏi.

“Liếc ta cái gì?”

“Đồ nam nhân tồi!” – Nàng bị đem ra làm lá chắn sói cho hắn như vậy không nổi khùng cũng lạ. Hắn ta hơi tức nói lại.

“Hay thật, dám chửi ta sao? Cô thì chắc tốt đẹp quá ha hồ ly tinh?”

Cả hai trừng mắt nổi sát khí nên chẳng chú ý bầy sói chạy tán loạn có một con non vồ đến.

Thu Yên phút chốc thấy con sói lao lại không biết phản ứng gì ngoài sợ run lên. Hiệp Phong xoay lại thấy thủ lĩnh gặp nguy hiểm nhưng khoảng cách quá xa không kịp đến ngăn. Gã thủ lĩnh chán nản, lúc này là không có ai bảo vệ cho hắn rồi nên giơ tay về phía vai Thu Yên.

Nàng cứ tưởng hắn ta lại đem mình ra làm bia chắn sói cho hắn nữa nhưng thật ra tay hắn kéo mạnh nàng về phía hắn để tránh cú vồ đến của con sói. Nàng chới với ngã nhanh vào người khiến hắn cũng mất thăng bằng nghiêng theo.

Con sói nhảy qua cắn hụt lập tức Tứ cẩu ra một kiếm giết chết.

Nàng lúc này không thấy kịp kết cục của con chó sói hay gì cả. Tay gã thủ lĩnh vẫn giữ vai nàng khi cả hai té xuống. Thu Yên chưa từng gần gũi nam nhân nào ngoài cha cả. Hắn ta tuy ốm hơn cha nàng nhưng vòm ngực thật lớn, khi té xuống má nàng tì vào người hắn cảm nhận rõ cơ ngực nam tính mạnh mẽ.

Tên thủ lĩnh đó lớn miệng ghét nàng nhưng lúc té đỡ hết cả người xuống nền đất cứng che chở cho nàng. Thu Yên không thấy đau gì cả chỉ cảm thấy từ người hắn có thoảng chút mùi trầm hương cao cấp hoà vào mùi riêng của hắn ra một cỗ hương thơm nhẹ dễ chịu không lẫn với bất cứ mùi nào được, hương thơm nam nhân lại không uỷ mị như mùi nữ nhi.

Cả lưng hắn va xuống đất, còn đỡ thêm người nàng đè thêm một khoảng lực nặng. Thu Yên vẫn còn đang bỡ ngỡ cảm nhận mùi từ người hắn thì từ trong vòm ngực rộng gầm nhẹ, mặt nhăn kéo nàng ra khỏi người mình ngay lập tức.

Thu Yên bị đẩy đi mới hoàn hồn nhận ra cả hai đáp đất rồi. Gã thủ lĩnh ngồi lên hung dữ ngay…

“Tại cô cả con hồ ly đáng ghét, hại ta té đau như thế!”

Thu Yên bối rối vẫn ngồi giữa hai chân hắn nhìn hắn chửi thật gần. Tên đó đang điên tiết lên, hung hăng chửi là thế nhưng không hiểu sao giây phút này nàng chỉ nghe tim mình đập trễ mấy nhịp nhìn hắn. Gương mặt hắn cau có la như thế thật cuốn hút đến giờ nàng mới nhận ra.

Thật ra té cũng không đến nổi song hắn nhăn mặt nhíu mày thật thê lương lắm. Bọn nhỏ mau lại đỡ hắn vội vã. Hắn đang đứng lên thấy Hiệp Phong cũng vội lại đỡ Thu Yên chứ không phải mình liền run lên tức.

Thu Yên cười cám ơn Hiệp Phong thì run run vì thấy gã thủ lĩnh lao qua kéo Hiệp Phong đi. Hiệp Phong cũng nhanh chóng đỡ thủ lĩnh của mình. Hắn ta làm như lưng đau lắm cố quàng vai đưa Hiệp Phong tránh xa nàng càng xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Các huynh hỏi thăm nàng nhưng mắt nàng chỉ nhìn theo gã thủ lĩnh đi vào với Hiệp Phong, nàng thật không hiểu sao tim mình vẫn cứ đập thật là nhanh.

Thế là đám cướp đem sói vào nướng mật ong giữa sân đầy khoái chí còn hơn bắt được heo rừng. Nàng nhìn con sói nướng chín thơm phức cũng không biết nói gì nữa vì bọn này vô nhân đạo thật. Nhưng giờ không ăn thì đói bụng còn khổ hơn nên Thu Yên cũng đành ăn với mọi người.

Hiệp Phong đi ra nhìn thập đại cẩu cẩu thi nhau hát múa om xòm rất vui, rồi cùng ngồi xuống trên thân cây gỗ gãy giữa sân cạnh nàng. Thu Yên cười, đang cố gặm miếng sườn sói nướng nghe Hiệp Phong hỏi dịu dàng…

“Chắc hồi trưa muội sợ lắm hả?”

“Dạ… ở trong rừng thế này cũng nguy hiểm thật. Muội không ngờ mấy con thú lại cả gan tấn công người đó!” – Thu Yên vô tư nói với Hiệp Phong. Thật sự ở đây nàng thích Hiệp Phong nhất nha.

Hiệp Phong nghe cũng cười, tay cầm miếng thịt sói nhưng cũng chưa ăn vội, mắt nhìn nàng, hỏi tiếp: “Nhưng… lúc đó muội và thủ lĩnh đang làm gì ở sau nhà vậy?”

Hiệp Phong hỏi làm nàng xém mắc nghẹn. Lúc đó quả là chỉ có nàng và tên thủ lĩnh đó ở sau thôi. “Tình cảm” của nàng và hắn ta tốt quá, đi chung không cải lộn đã mừng hỏi sao lại cùng ra sau nhà như vậy ai cũng phải khó hiểu thôi.

Thu Yên mà hé chuyện gã thủ lĩnh hăm doạ, bắt nàng tránh xa Hiệp Phong thì thế nào cũng bị xử lí. Nàng thật đâu có muốn chen ngang phá hoại tình cảm của hai người bọn họ đâu.

Hiệp Phong vẫn đang chờ nàng trả lời, ánh mắt thật nôn nóng muốn biết lí do nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh. Nàng mím môi định nói bừa đại một lí do thì vừa nhắt đến hắn ta cũng xuất hiện rồi.

Tự dưng tối nay gã thủ lĩnh đó cũng ở trần giống mấy thằng nhóc còn lại, thân người tuy ốm nhưng cũng có chút cơ bắp mạnh mẽ. Lại thêm tóc cột cao lên thắt dây vải sờn làm gương mặt càng nam tính bớt uỷ mị như hàng ngày.

Chết thật, tự dưng Thu Yên thấy hắn tuấn tú hơn người một cách đột ngột như vậy. Nàng thật sự bị cú té cùng hắn làm cho đầu óc không được bình thường nữa. Ai chứ hắn ta biến thái, lại còn tồi tệ như vậy sao có thể thấy hắn đẹp chứ.

Thu Yên không dám nhìn lúc hắn ta trông lại phát hiện nàng và Hiệp Phong dám ngồi chung nha. Thế là thủ lĩnh hiên ngang lao ào ào đến.

Tim Thu Yên lại càng loạn nhịp nhìn hắn ta cứ thế chen giữa ngồi xuống thân cây cản trở nàng và Hiệp Phong ngồi gần. Hiệp Phong chỉ thở dài vì hiểu ý tứ của hắn. Còn nàng thì run lên vì bây giờ người đang ngồi cạnh chính là hắn ta.

Gã thủ lĩnh ngồi gần quá, tim nàng không thể kiểm soát, nàng vội khom đầu cắn-cắn sườn sói thì hắn còn nghiêng khẽ sang vai nàng. Mặt nàng nhanh chóng không còn một hột máu cảm nhận hơi thở nam tính phủ nhẹ bên tóc, thân người ở trần hấp dẫn của hắn cũng doạ mắt của nàng…

“Ta biểu cô tránh ra Hiệp Phong mà!” – Hắn gầm gừ doạ nàng nhưng Thu Yên không còn sức cảm nhận sự hung dữ của hắn.

“Chỉ… chỉ là ngồi ăn thôi!” – Nàng không hiểu sao mình lại có chút thẹn thùng khi trả lời hắn ta nữa. Nhưng gã thủ lĩnh chỉ nhíu mày lên giọng thật khẽ

“Cũng không được! Từ giờ ta sẽ giám sát cô kĩ mới được đồ hồ ly tinh!”

Hắn chỉ muốn đe doạ khiến nàng tránh xa Hiệp Phong của hắn thôi nhưng Thu Yên không sợ lắm. Nàng len lén nhìn hắn cạnh bên mình, hắn cũng ăn sói nướng rồi dựa Hiệp Phong lâu lâu cười lớn vì mấy trò múa lửa của đám kia.

Nụ cười tươi của hắn không chút che đậy, cảm giác con người hắn ta rất ngay thẳng, tuy tệ hại nhưng không thủ đoạn hèn hạ, hắn cười thật rất cuốn hút. Chỉ là hắn cười khi bên Hiệp Phong thôi.

Nàng không hiểu sao mình lại trở nên để ý hắn ta như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.