Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 13: Chương 13: Khoảng lặng




Sau khi về đến nhà trọ, Quân dắt xe vào trong và nặng nề bước lên phòng mình. Thằng Quang đang ngồi coi tivi thấy nó về thì chạy lại hỏi thăm. Nhưng Quân chẳng nói tiếng nào chỉ thở dài não nuột. Thấy bộ dạng thất thểu như vậy, Quang đoán ra ngay thằng bạn mình đã thất bại trong vụ tỏ tình rồi. Không biết con bé người nhà đứa học trò như thế nào mà nó lại chê bai, từ chối thằng Quân nhỉ. Hay là con bé đó tự nhận mình không xứng đáng với nó sao ta. Thôi có gì để sáng mai đợi nó bình tâm lại rồi hỏi sau vậy.

Sáng hôm sau, trên đường đến trường Quang khều eo Quân hỏi.

- Ê tối qua vụ tỏ tình sao mà thất bại vậy? Hay là mày làm vồ vập quá khiến con nhà người ta sợ hả?

- Làm gì có pa, người ta không có yêu tao!! Mới nói ra mấy câu người ta đã bỏ đi rồi.

- Hừm, xem ra mày chưa tới số yêu rồi! Đừng quá buồn nữa Quân à. Ngoài kia thiếu gì con gái đẹp nết na. Tao không tin mày đẹp trai dễ thương thế này mà không kiếm được người yêu đâu!

- Mày chẳng hiểu gì cả. Tao yêu người đó vì duyên trời định thôi chứ chẳng phải do ước muốn khát khao như mày đâu. Giờ chắc phải lo tập trung học để quên nỗi đau này quá!!

- Ừ mày muốn sao mày làm. Còn bây giờ sẽ đến lượt tao trổ tài tỏ tình cho mày coi. Ke ke

- Xí, cái đồ yếu đuối và lẳng lơ như mày con gái nó không thích đâu!!

- Để rồi xem, con gái bây giờ khoái ngọt lắm. Chỉ cần nói lời dịu dàng ngon ngọt là khối đứa ngả rạp.

Để mặc thằng Quang tiếp tục ngồi sau lưng mơ mộng, Quân phóng xe như bay đến trường nhưng với tốc độ cho phép. Lúc này hình bóng anh lại lởn vởn trong đầu nó vì bên lề đường thấp thoáng mấy gã cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ. Nó nhìn lướt qua rồi lại hướng mắt về phía trước. Tự dưng Quân cảm thấy tủi thân làm sao. Thế là nó đâm ra oán trách và hờn dỗi anh. Sao anh không cho nó một cơ hội chứ. Sao anh không hiểu nỗi lòng của nó chứ. Xe Quân vừa khuất sau ngã tư thì một anh cảnh sát giao thông ngẩng mặt nhìn theo nó. Trong mắt anh một nỗi muộn phiền tiếc nuối dâng trào từng đợt.

Trong giờ học hôm đó, Quân không tài nào tập trung nghe giảng được. Trong lòng nó cứ dấy lên những cảm xúc u buồn tuyệt vọng. Cả giờ giải lao nó vẫn ngồi thừ trong lớp, mắt hướng về khoảng không trước mặt. Rồi nó gục đầu xuống bàn bất lực. Tại sao ông trời lại bắt nó yêu anh cơ chứ. Trước đây nó có bao giờ biết yêu người cùng giới là gì đâu. Ngay cả cái cảm giác thích con gái nó cũng chưa từng nếm trải. Nó chỉ lo học và ăn chơi chứ chẳng phải phiền muộn nhớ nhung như bây giờ.

Nhưng từ khi gặp anh, cái cảm giác yêu thương nhung nhớ cứ mãi bao trùm lấy tâm trí nó và khi sự thật phũ phàng ập đến thì nó không thể nào dung nạp được. Lần đầu tiên trong đời Quân biết mùi vị thất tình là như thế nào. Nó vừa đắng cay mà lại chua chát làm sao. Nhất là lại đi yêu một người con trai mới khổ chứ. Phải làm sao trong những ngày tháng về sau đây.

Mãi đến tận đêm khuya, Quân mới thấy trong lòng nguôi ngoai dần. Sau một ngày dài suy nghĩ mãi miết, nó đã hiểu ra rằng tình yêu của nó dành cho anh quá mơ hồ mong manh và không có điểm tựa vững vàng. Giờ nó chỉ còn biết chờ đợi vào phép màu của Đức Phật mà thôi. Tuy không được anh đáp lại nhưng nó sẽ vẫn giữ hình ảnh của anh trong tim mình và luôn đối xử tốt với anh cho đến khi nào hình ảnh ấy phai nhạt dần trong tâm trí. Quân nở một nụ cười thanh thản rồi khẽ chìm vào giấc ngủ ướt át.

Tối hôm sau, Quân chuẩn bị cặp sách đến nhà anh. Trong khi Quân mặt mũi rầu rĩ lái xe thì thằng Quang lại vô tư cười nói hớn hở với nó về kế hoạch tán tỉnh của mình.

- Tao báo cho mày một tin vui nè. Thảo Vy, lớp phó học tập lớp mình chính thức nhận lời hẹn hò của tao rồi đó. Ke ke

Quân ngạc nhiên hỏi lại để kiếm chứng thực hư.

- Mày nói thật đấy hả? Mà mày dùng chiêu gì để con bé đó nhận lời vậy? Hay là lạy lục van xin nó?

- Xì không dám à nha. Mày coi thường tao quá. Đơn giản tao chỉ dùng sự chân thành mà thôi!! Không rào đón không vụ lợi, vậy là nàng đồng ý ngay.

- Thiệt không đó pa? Mày làm tao ngạc nhiên quá thể!!

- Thật 100%!! Bởi vậy tao mới khuyên mày nên dùng sự chân thành của tâm hồn để ngỏ lời yêu mà!!

- Nhưng người tao yêu đặc biệt lắm, có chân thành đến mấy cũng vô tác dụng thôi…

Quân khẽ thì thầm trong miệng làm cho thằng Quang nghe tiếng được tiếng không. Nó không nói thêm gì nữa mà tập trung suy nghĩ về điều gì đó. Đến khi thằng Quang nhảy xuống xe thì Quân mới bảo nó.

- Mày thật may mắn và hạnh phúc làm sao!!

- Cám ơn!! Nhưng mày nói vậy là có ý gì???

Quân không trả lời mà cho xe chạy đi. Thằng Quang vừa đi vào con hẻm vừa gõ gõ trán băn khoăn về câu nói của thằng bạn thân.

Khi đã đứng trước cổng nhà anh, Quân ngập ngừng bấm chuông cửa. Sao tự dưng lúc này nó lại cảm thấy hồi hộp khi đối diện với anh thế không biết. Liệu anh có còn nhận nó làm gia sư nữa không đây. Một phút sau có người đi ra mở cổng. Là anh. Nhưng anh lại nhìn nó bằng ánh mắt e dè xa lạ. Anh lạnh lùng cất lời “Mời cậu vào..” rồi đi thật nhanh vào nhà chẳng để cho Quân kịp nói lời chào anh. Mặt nó đượm buồn rồi lặng lẽ dắt xe theo sau.

Đúng như Quân nghĩ, anh bắt đầu cảm thấy ghê sợ và xanh lánh nó. Anh không còn cười nói vui vẻ và thân thiện như những lần gặp trước. Mỗi khi tiếp xúc, anh luôn giữ khoảng cách nhất định và buông ra những câu chào xã giao vô hồn. Điều này làm trái tim Quân đau nhói. Nó ngồi giảng bài cho thằng Tùng mà đôi mắt cứ nhìn đâu đâu. Mặc dù anh không hề nhắc đến vụ tỏ tình hôm trước và vẫn để cho nó làm gia sư nhưng sao Quân thấy mình như vô hình trơ trọi trước mặt anh. Nó ước gì mình chưa từng nói câu yêu anh để giờ đây nó khỏi phải chịu đựng cái cảm giác ghẻ lạnh này. Nhưng dẫu sao thì nó cũng đã thổ lộ hết những điều bí mật chất chứa trong lòng. Anh phán quyết thế nào nó làm sao mà có quyền định đoạt được chứ.

Buổi thứ hai trong tuần đi dạy kèm, anh vẫn lạnh nhạt dửng dưng với nó. Anh mở cổng để nó vào rồi lại dắt xe đi ra khỏi nhà. Quân nhìn theo bóng anh mà trái tim như có ai đó đang bóp nghẹt. Cứ như thế nỗi đau trong tâm hồn của nó cứ lớn dần lên từng ngày. Dù đã tự nhủ rằng sẽ không nghĩ đến anh nhưng sao nó vẫn thấy trong lòng tràn ngập những nổi niềm day dứt.

Đến buổi thứ ba đi dạy, vừa mới dừng trước cổng thì Quân thấy anh chạy xe từ đâu về. Xe vừa tắt máy thì bỗng nhiên nó thấy cả anh và xe đổ ập xuống đất. Quân hốt hoảng xuống xe chạy lại chỗ anh đỡ anh dậy. Hình như anh mới đi nhậu về, trên người nồng nặc mùi rượu. Nó lo lắng hỏi thăm anh.

- Anh có sao không anh? Để em đưa anh vào nhà…

Anh lồm cồm đứng dậy, hai mắt mở hờ rồi vung tay nói lè nhè.

- Cậu tránh xa tôi ra!! Cậu cứ để mặc tôi…ọe ọe..

Anh gập người ngồi bệt xuống đất rồi ói ra một đống thức ăn. Nghe anh nói lạnh lùng như thế mà lòng Quân càng thêm đau thắt. Tuy nhiên nó vẫn cố đỡ anh đứng thẳng dậy rồi gọi thằng Tùng ra mở cổng. Bộ dạng của anh lúc này say khướt rũ rượi từ trên xuống dưới. Gương mặt anh đỏ gay còn quần áo thì sộc sệch lấm bẩn. Khi thằng Tùng lật đật chạy ra mở cổng thì Quân bảo nó dắt xe vào còn mình dìu anh tiến vào trong nhà. Người anh khá nặng khiến nó phải vất vả lắm mới lôi anh vào được đến phòng khách. Thở dốc một hồi, nó lại cùng thằng Tùng dìu anh lên phòng ngủ rồi để anh nằm vật xuống giường.

Thằng Tùng mặt mày xanh mét vì chưa bao giờ thấy anh hai mình say xỉn như thế. Nó cứ lóng ngóng nhìn Quân chăm sóc cho anh. Quân nhẹ nhàng tháo giày và đặt chân tay anh ngay ngắn. Đang định cởi áo ngoài của anh ra thì chợt anh ôm chầm lấy người Quân khiến nó mất đà ngã dúi xuống ngực anh. Thằng Tùng vội thốt lên.

- Ơ kìa anh hai…

Quân bối rối tìm cách gượng người dậy. Nó nhìn thằng Tùng e dè rồi ngập ngừng bảo.

- Anh hai em có vẻ say quá rồi! Em có thể đi lấy dùm thầy một cái khăn pha nước ấm được không?

- Dạ… Thầy chờ em chút.

Nói xong nó tót xuống bếp để lại Quân ngồi bên cạnh trông chừng anh. Lúc này anh nằm bất động trên giường, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó. Bất giác Quân đưa tay định chạm nhẹ lên má anh thì bỗng nhiên anh vung tay cầm lấy tay nó và đặt lên ngực mình.

“…Ba ơi đừng bỏ con đi mà! Con nhớ ba nhiều lắm…”

Quân chợt mất bình tĩnh và ngượng ngùng khi anh làm thế. Nhưng nó vẫn để vậy để cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh. Ngay lúc này đây nó muốn được sà vào tấm ngực săn chắc của anh hơn bao giờ hết. Rồi anh lại tiếp tục mê man.

“…Cậu Trung Quân… sao cậu lại …thích tôi chứ…”

“……………….”

“…Thật sự là… tôi cũng mến em lắm…nhưng tại sao trái tim tôi lại không thể chấp nhận được chuyện này…”

Nghe anh nói thế, Quân như không tin vào tai mình. Giá như anh có thể nói câu này trong lúc tỉnh táo thì hay biết mấy. Khi thằng Tùng mang khăn lên, nó vội gỡ tay anh ra và cầm lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Dường như anh đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nó ở đó thêm vài phút rồi cùng thằng Tùng đi sang phòng bên cạnh. Cả hai bắt đầu bài giảng cho môn ngữ văn vào ngày mai. Tranh thủ lúc giải lao, Quân trò truyện với thằng Tùng.

- Tùng này, anh hai em đi nhậu ở đâu mà sao say mèm thế?

- Dạ em nghe anh ấy nói là đi ăn tiệc chúc mừng một người bạn mới mua được nhà mới. Ai ngờ đâu ảnh nhậu say bí tỉ như vậy, đã thế lại còn té xe nữa chứ!! Cũng may là hôm nay có thầy đấy, chứ một mình em không biết phải xoay sở ra sao nữa!!

- Ừ…cũng khổ nhỉ! Thế mẹ em có hay về thường xuyên không? Nhà không có bàn tay phụ nữ thì sao mà mọi thứ thu xếp ổn thỏa cho được!

- Dạ em biết chứ nhưng chuyện dài dòng lắm thầy à. Tất cả cũng do anh hai em không muốn rời xa ngôi nhà này…Nhưng dù sao thì em vẫn có thể làm được những việc lặt vặt trong nhà mà. Đi học về em chịu khó rữa chén nấu cơm là xong thôi. Còn anh hai em hết giờ làm là ghé chợ mua đồ về cho em nấu. Lâu lâu hai anh em ra ngoài ăn cơm bụi cũng vui lắm…

- Vậy hả?

Quân im lặng một lát rồi lại hỏi tiếp.

- Từ trước đến giờ anh hai em có từng yêu ai chưa?

- Dạ chưa anh ạ! Từ lúc ảnh xuất ngũ đến giờ em chẳng thấy ảnh quen ai cả!! Bạn gái cũng chẳng thấy khi nào dẫn về nhà! Mà sao thầy lại hỏi chuyện này?

- À không không có gì đâu!! Tại thầy thấy anh hai em sống cô đơn một mình không ai tâm sự chăm sóc đó mà!

Nghe Quân bảo vậy tự nhiên thằng Tùng rơm rớm nước mắt. Nó khẽ sụt sùi tự trách mình.

- Dạ… Nhiều lúc em cũng thấy mình sao mà vô dụng quá. Cơ thể thì nhỏ xíu yếu ớt chẳng làm được việc gì ra hồn cả…

Thấy thằng Tùng khóc ngon lành, Quân bối rối an ủi nó.

- Ấy sao em lại nói thế!! Em vẫn còn có trí óc và đôi tay mà! Em cứ học cho giỏi và yêu thương mọi người xung quanh là coi như đã trở thành một người công dân tốt rồi đó!!

- Dạ em cám ơn thầy đã động viên em. Em sẽ nghe lời thầy. Từ khi thầy xuất hiện em thấy mình trở nên thông minh mạnh mẽ hơn nhiều đấy. Hi hi

- Ừ. Có gì đâu. Tất cả là do sự nổ lực của em mà.

Thằng Tùng lấy tay quẹt nước mắt và mỉm cười nhìn nó đầy âu yếm. Quân cười lại rồi cả hai lại tiếp tục vào bài giảng. Ngồi trò chuyện một lúc với thằng Tùng, Quân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trước khi ra về Quân còn ghé qua phòng anh để nhìn anh lần nữa. Nó khẽ đến gần anh và thì thầm.

“Anh Trung ơi, ước gì em chưa từng bao giờ gặp anh…Em cũng không muốn làm anh khó xử đâu nhưng hiện tại em không thể điều khiển được trái tim của mình nữa rồi…Nếu anh nghe được những lời em nói thì em xin anh…hãy cho em cơ hội được yêu anh một lần thôi. Em rất muốn là người được mang lại niềm vui và hạnh phúc cho anh…Như vậy là em đã mãn nguyện lắm rồi…”

Nói đến đây chợt Quân thấy sống mũi mình cay cay. Nó vội vàng lao thẳng xuống nhà và sách cặp bước thật nhanh ra cửa. Khi tiếng xe của Quân khuất dần, Trung nặng nhọc từ từ hé mở đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. Anh lặng lẽ gác tay lên trán âm thầm nghĩ ngợi.

“ Trung Quân ơi cho tôi xin lỗi…Tôi tự nhận thấy mình không thể đem lại hạnh phúc cho em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.