Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 22: Chương 22: Lạc mất niềm tin




Được một lúc sau, bà Trang mới trở lại trạng thái bình tĩnh và mở miệng thều thào.

- Tùng lấy cho mẹ cốc nước…

- Dạ…

Thằng Tùng mặt tái xanh vội chạy đi lấy một ly nước trong tủ lạnh. Uống một ngụm nước xong, bà trừng mắt nhìn anh và nó quát lên.

- Con nói gì hả Trung? Sao lại đi yêu con trai là sao? Chẳng lẽ con bị điên rồi à?

- Con không có điên. Con rất tỉnh táo!!

Trung vẫn đáp trả mẹ mình một cách dứt khoát. Chợt bà Trang liếc nhìn Quân với ánh mắt hằn lên sự tức giận như thể nó đã rù quyến con trai của mình.

- Còn cậu Quân, cậu có yêu nó không hay là chỉ ngộ nhận thôi? Chắc cậu cũng ấm đầu phải không?

- Dạ…con con..

- Mẹ đừng hỏi nữa. Quân yêu con rất thật lòng. Tình cảm của Quân dành cho con rất lớn lao. Em ấy còn hy sinh thân mình để cứu con thoát chết nữa.

- Nhảm nhí hoang đường!!! Trên đời này làm gì có chuyện ngược đời kì lạ như vậy!!

Dượng cũng ngập ngừng bảo.

- Mẹ con nói đúng. Tại sao hai đứa lại đi đến quyết định ngu ngốc này chứ? Dừng lại bây giờ vẫn còn kịp đấy!

- Không đời nào. Ông không có quyền gì ở đây mà khuyên bảo ai hết cả!

- Trung thôi ngay! Sao con lại ăn nói hỗn hào với dượng như vậy!! Mẹ van con đấy! Làm ơn từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ đó đi. Lên Đà Lạt quản lý công ty của mẹ đi con. Rồi sau đó mẹ sẽ cưới vợ đàng hoàng cho con mà…

Anh gạt phắt lời của mẹ mình và đến bên cạnh Quân nắm tay nó nói rất chắc chắn.

- Bây giờ con chỉ yêu mình em Quân thôi. Con không muốn làm những việc mà phải xa rời em ấy cả.

Mặt Quân đờ đẫn nhìn vào đôi mắt anh. Nó cảm nhận tình yêu lớn lao mà anh dành cho nó. Chợt nó xúc động đến nỗi hai mắt nhạt nhòa vì lệ rơi. Chưa bao giờ nó thấy lòng mình lại dạt dào hạnh phúc đến vậy.

Thấy cảnh gai mắt đó, bà Trang đột nhiên đập bàn hét lên khiến mọi người trong phòng đều giật mình sợ hãi.

- Trung thôi ngay cái trò ghê tởm đó đi! Con có còn coi mẹ là mẹ không hả?

- Con xin mẹ đấy! Mong mẹ hiểu tâm trạng của con lúc này. Mẹ hãy để cho con được quyền lựa chọn hướng đi cho mình được không?

- Nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của con đấy Trung ơi!! Rồi mọi người sẽ đàm tiếu bêu rếu cho xem. Cả gia sản nhà mình nữa. Còn tương lai của con nữa mà… Con không thương mẹ sao con??

- Mẹ à! Con biết chứ! Nhưng con yêu Quân rất nhiều. Trước đây khi ba mất, mẹ cũng đi bước nữa đấy thôi. Con có xen vào quyết định của mẹ đâu!

- Con…

- Hơn nữa không có con thì còn thằng Tùng mà. Nó học giỏi thì sau này quản lí được sự nghiệp thôi. Mẹ cần gì phải bận tâm chứ!

Bà Trang có vẻ đuối lí khi nghe anh nói như thế. Chợt ông Lâm cúi người xuống ghé sát vào tai bà xì xào. Một hồi sau bà đằng hắng bảo.

- Đã vậy thì mẹ không cần bàn thêm nữa. Nhưng mẹ vẫn không muốn hai đứa đi đến quyết định gàn dở ấy đâu. Giờ mẹ sẽ về Đà Lạt và để cho con suy nghĩ lại một thời gian. Tốt nhất là hãy nghe lời mẹ đi không thôi thì đừng trách sao mẹ ác độc đấy!!

- Sao mẹ lại nói thế chứ?

- Tất cả cũng vì mẹ muốn mày có cuộc sống tốt đẹp hơn về sau này thôi! Mà thôi, mẹ tin là con sẽ thay đổi suy nghĩ của mình trong nay mai còn bây giờ con ráng lo cho thằng Tùng ăn học đàng hoàng dùm mẹ.

Nói xong bà cùng dượng đi thẳng ra khỏi nhà và đón taxi đến khách sạn. Trước khi đi bà còn lườm Quân một cái trông thật đáng sợ. Nó cảm thấy rùng mình ớn lạnh trước ánh mắt cảnh cáo ấy. Chờ mẹ minh đi khỏi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

- Em có sao không vậy Quân? Mẹ anh có làm em sợ không?

- Dạ cũng có chút…

Chợt Quân đưa ánh mắt e ngại về phía thằng Tùng. Bây giờ trông nó mới khó hiểu làm sao. Bỗng nó ngập ngừng cất tiếng.

- Bộ thầy Quân với anh hai yêu nhau thật hả?

Anh thay lời Quân trả lời cho nó, gương mặt vẫn giữ nét thản nhiên.

- Ừ, tụi anh mới yêu nhau đây thôi. Em không bị sốc đấy chứ?

- Dạ em thấy cũng hơi bất ngờ…Mà hai người đều là con trai, tại sao lại…Em không hiểu?

Trung chau mày nhìn đứa em trai đang ngơ ngác nhưng cũng cố gắng tìm những câu từ để giải thích cho nó hiểu. Trước khi bước vào con đường yêu lạ lẫm này, chính anh còn không thể hiểu được bản thân nữa cơ mà. Rồi anh khẽ xoa đầu thằng Tùng bảo.

- Tình yêu mà em, nó ẩn chứa nhiều điều phức tạp lắm. Mai này lớn lên một chút em sẽ hiểu và thông cảm cho tụi anh. Xin lỗi em vì anh đã không làm tròn bổn phận như một người anh trai đúng nghĩa…

- Anh đừng nói vậy. Dù em còn nhỏ và chưa hiểu chuyện nhưng nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh mãi là người thân quan trọng nhất trong lòng của em. Em nói thật đó!

- Cám ơn em đã hiểu cho anh! Em trai yêu quý bé bỏng của anh ạ!

Nói rồi anh ôm đầu thằng Tùng vào lòng và nở một nụ cười trìu mến. Quân nhìn cảnh tượng đó mà hai mắt rưng rưng. Dù không có em trai nhưng nó ước gì chị hai nó cũng sẽ thông cảm với nó như vậy. Đang đưa tay chùi khóe mắt thì anh chợt đến bên cạnh nó và dịu dàng bảo.

- Em ở lại đây thêm một chút nữa rồi về! Anh có chuyện này muốn nói với em.

Rồi anh quay sang phía thằng Tùng nhắc.

- Thôi em lên phòng học bài đi Tùng. Rồi tranh thủ ngủ sớm để sáng mai đi học đúng giờ nữa đó!! Nhớ đừng lo nghĩ nhiều quá nha em!

- Dạ…Em biết rồi ạ!

Thằng Tùng ngoan ngoãn leo lên cầu thang đẩy cửa vào phòng mình. Vừa đi nó vừa lén ngoái đầu lại nhìn hai người một lần nữa. Trên gượng mặt nhóc Tùng thoáng hiện lên một nỗi buồn kì lạ mà chưa bao giờ nó thể hiện ra điều đó trong suốt 17 năm qua.

Khi chỉ còn lại anh và Quân ở dưới nhà, anh đưa tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, trong đôi mắt lại hiện lên một nỗi ưu tư trăn trở.

- Tại sao hồi nãy em lại nói ra câu đó với anh! Có biết là anh lo lắng và đau lòng lắm không hả? Tại sao em lại nghe lời mẹ anh chứ? Em không muốn yêu anh nữa phải không??

Nghe anh nói hờn vậy, Quân vội lên tiếng phân bua.

- Không phải vậy đâu anh, lúc đó trong lòng em rối tung chẳng còn biết mình đang nói gì nữa…Cũng chỉ tại em không muốn anh khó xử với mẹ anh mà…

Anh vội ngắt lời nó và nghiêm mặt bảo.

- Nghe này Quân, hiện giờ em quan trọng với anh biết dường nào. Anh mất em là anh sẽ mất tất cả. Dù cho ai có ngăn cản đi nữa thì anh quyết sẽ mãi yêu mình em thôi!! Bởi thế đừng bao giờ nghĩ đến những chuyện không đâu nữa nhé! Hãy để cho anh bảo vệ cho em!

- Nhưng còn mẹ anh thì sao! Em sợ làm tổn thương mẹ anh lắm…Hơn nữa bà ấy làm thế là cũng muốn tốt cho anh…

- Anh biết, anh biết chứ! Nhưng chúng ta yêu nhau là có tội sao. Tình yêu ấy cũng bình thường như của bao người trên thế giới này mà, sao có thể cấm cản một cách vô lý thế được. Cho nên em cứ yên tâm đừng lo lắng quá rồi lại đánh mất niềm tin. Còn mẹ anh, anh sẽ tìm cách thuyết phục bà ấy cho bằng được. Anh tin chúng mình sẽ có được hạnh phúc! Em cũng hãy tin anh nhé!

- Dạ…

Quân không biết nói gì nữa khi nghe những lời nói tin yêu ấy từ anh. Niềm tin và niềm hy vọng đó liệu có tồn tại mãi mãi hay không hay chỉ là nhất thời bùng lên rồi chợt dập tắt vào một lúc nào đó. Mặc dù hai bàn tay nó được đôi tay anh siết chặt và khuôn mặt nó tựa vào bờ vai anh vững chắc nhưng sao Quân vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an và lo âu đang dần hình thành trong lòng. Dường như có những mối nguy hiểm đang bắt đầu bủa vây lấy cuộc sống của nó bằng những ánh mắt vô hình đang dõi theo nó một cách đầy đe dọa.

*****************

Tối hôm đó sau khi về nhà, thấy vẻ mặt của Quân không vui, thằng Quang khều vai nó hỏi.

- Này Quân, sao từ lúc từ nhà anh cảnh sát về đây là mặt mày bí xị và không nói năng gì hết trơn vậy? Có chuyện lớn xảy ra rồi hả?

Quân khẽ thở dài và đành trút bầu tâm sự với thằng bạn chí cốt.

- Quang ơi, liệu tình yêu của tao với anh ấy có kết thúc tốt đẹp không vậy? Nếu tao dừng lại ở đây thì còn kịp không vậy?

- Mày nói vớ vẫn gì thế! Yêu cho cố bây giờ lại có ý định buông xuôi là sao? Mà ai khiến cho mày mất niềm tin dễ dàng vậy hả?

- Là mẹ anh ấy đó…Trước đây khi bị trúng tiếng sét ái tình, tao chỉ biết cắm đầu cắm cổ lo yêu mà không nghĩ đến những hệ lụy phát sinh sau này. Giờ khi nếm mùi rồi tao thấy lo quá mày ơi. Tao đang bấn loạn không biết phải giải quyết ra sao nữa đây nè…Hic hic

- Thế à, gay nhỉ?? Mà tao cũng không biết phải khuyên mày ra sao nữa…Tại cái tình yêu của mày kì lạ quá…Hết người đi yêu hay sao mà dính vô người cùng giới mới chết chứ!!

- Hu hu…Tao đâu muốn thế đâu. Kiểu này chắc chết quá Quang ơi!!

Mặc cho thằng bạn than thở, Quang ngồi bên cạnh chỉ còn biết thừ mặt ra và cúi đầu nhìn xuống cuốn vở học tỏ vẻ bất lực. Còn Quân nằm đó kêu ca một hồi rồi cũng lăn quay ra ngủ. Nó vừa ngáy khò khò vừa mơ tưởng đến những thứ tồi tệ nhất có thể xảy đến với mình trong tương lai. Nhưng có một điều Quân mãi canh cánh trong lòng vài ngày sau đó là dường như nó cảm thấy niềm tin tình yêu của bản thân đang dần trở nên nhạt nhòa và lung lay dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.