Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 29: Chương 29: Trở về




Những ngày cuối năm trôi qua thật nhanh với bao nhiêu bộn bề thường nhật của cuộc sống. Mặc dù còn khoảng hơn một tháng nữa mới đến tết âm lịch nhưng khắp mọi ngã đường trong thành phố dường như sôi động nhộn nhịp hẳn lên khi ai nấy đều tất bật chạy đôn chạy đáo, lo chuẩn bị kế hoạch cho những ngày nghỉ kéo dài. Quân và thằng Quang cũng đã hoàn tất 7 môn thi cuối kì không mấy khó khăn. Tụi nó còn mỡ cờ trong bụng vì hầu như môn nào cũng làm được khá trọn vẹn và hoàn hảo đến từng chi tiết. Không nói ai cũng biết rõ lý do vì sao tụi nó lại có thể có được một tâm trạng thoải mái đến vậy.

Thằng Quang từ khi bắt tay với thầy Phong nghiên cứu đề tài khoa học thì nó được thầy ưu ái từ trong lớp ra đến ngoài trường. Sự quan tâm đặc biệt đó khiến cho mấy đứa con gái lẫn tụi con trai trong lớp tròn xoe mắt khó hiểu và tỏ vẻ ghen tỵ. Riêng thằng Quang thì vẫn vô tư như không có gì to tác xảy ra. Nó chỉ đơn giản hiểu rằng thầy Phong chắc thấy nó học giỏi và có tài nên mới quan tâm giúp đỡ tận tình như vậy. Bởi vậy dù cho trong các tiết học của thầy có những tiếng xì xào bàn tán nhưng thằng Quang vẫn bỏ ngoài tai tất cả. Nó vẫn đều đặn đến nhà thầy ấy nghiên cứu tài liệu và lập kế hoạch khảo sát thực tế.

Đối với Quân, nó cảm thấy có điều gì đó không bình thường ở thầy Phong. Sự quan tâm quá mức của thầy ấy dành cho thằng Quang không đơn thuần chỉ là mối quan hệ thầy trò bình thường mà nó còn ẩn chứa một cảm xúc phức tạp nào đó. Chẳng lẽ thầy Phong thích thằng Quang nhà mình thật sao. Nếu mà đúng như vậy thì thằng Quang chắc sẽ sốc lắm. Mà thôi chuyện gì đến sẽ đến, nó không nên đoán già đoán non làm gì cho mệt. Lỡ đoán bậy thì tội nghiệp cho thầy ấy. Điều bây giờ Quân cần nên quan tâm chính là chăm lo vun đắp cho mối tình cảm của anh và nó. Hôm đi chơi giáng sinh, nghe anh bảo mọi người trong phòng cảnh sát giao thông vẫn đối xử bình thường với anh mà Quân vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng xen lẫn một chút phiền muộn. Vẻ ngoài của họ biểu hiện thế thôi chứ ai biết được trong lòng họ có khinh rẽ coi thường anh hay không.

Ban đầu Quân thấy mình vẫn còn mặc cảm nhưng sau đó anh đã nhìn nó cười trìu mến và ôn tồn bảo dù ai có nói gì nghĩ gì đi chăng nữa thì chỉ cần nó mãi yêu anh, luôn bên cạnh anh là anh thấy vui và hạnh phúc rồi. Thế là Quân tự dặn lòng phải phấn chấn lên và không còn bận tâm về điều đó nữa. Nó khoan khoái tập trung tinh thần cho kì thi và thấy mình yêu đời hơn bao giờ hết. Chuyện bài vở, chuyện làm thêm và bất cứ chuyện gì khó khăn trong cuộc sống giờ đây với nó chỉ là chuyện cỏn con. Và thay vào đó, Quân dành thời gian đầu tư cho tình yêu của mình.

Nó tự nhủ trước khi về quê ăn tết, nó phải tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này để được vui vẻ bên cạnh anh. Vào những ngày nghỉ cuối tuần, Quân cùng anh đi chơi, đi xem phim như bao cặp tình nhân khác. Anh còn chở nó đến khu vui chơi mua đồ lưu niệm và đi chụp hình ở công viên nước Đầm Sen nữa. Sau mỗi buổi hẹn hò như thế, Quân đem những món quà anh tặng và những tấm ảnh chụp chung với anh cất kĩ vào trong ba lô.

Còn những ngày đặc biệt như hôm Noel hay Tết tây, anh chở nó đến quan cà phê quen thuộc ngồi tâm sự và đi dạo trong công viên. Khoảnh khắc đó tuy rất giản đơn nhưng Quân thấy lòng mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Những nụ hôn nồng nàn, những cái ôm ấm áp, những câu nói yêu thương mà nó nhận lấy từ anh sẽ mãi mãi không phai mờ trong tâm trí. Nó luôn miệng thầm ước thời gian có thể ngừng lại ngay lúc đó để nó có thể tận hưởng hết những giây phút bình yên êm đềm. Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ ước muốn còn hiện thực bây giờ thì đến lúc Quân phải trở về nhà và đối diện với thử thách tình yêu dành cho mình. Liệu Đức Phật có cho nó được hạnh phúc hay không. Tất cả phụ thuộc vào quyết định của mẹ nó.

*********************

Hôm lên đường về quê nghỉ tết, Quân và thằng Quang đang thu dọn quần áo cho vào ba lô thì chợt nghe thấy tiếng xe máy dừng trước cổng. Biết là anh đến nên Quân chạy ra đón và mỉm cười chào anh. Thằng Quang lật đật vác ba lô theo sau và lấm lét nhìn Trung. Nó vẫn còn chưa hết sốc về chuyện anh ấy quyết định về quê tụi nó ra mắt gia đình thằng bạn mình. Trung chống xe và hỏi Quân bằng giọng nhẹ nhàng.

- Em thu xếp đồ xong chưa? Giờ chuẩn bị đi luôn hả?

Quân mỉm cười trả lời.

- Dạ! Đồ đạc tụi em cũng ít nên dọn nhanh lắm.

Trung đưa mắt nhìn hai cái ba lô to đùng và bật cười.

- Thế này mà bảo là ít à! Anh thấy ba lô còn bự hơn cả hai em đó!

Quân và thằng Quang không nói gì mà chỉ gãi đầu cười trừ. Xong rồi anh lại ngập ngừng nói.

- Quân này…Bạn em có đi xe một mình được không? Qua đây anh chở em cho.

- Ơ…

Nghe vậy thằng Quang giơ tay phản ứng.

- Ấy không được anh ơi, em chạy xe chưa rành với lại chưa có bằng lái nữa…Mong anh thông cảm.

- À vậy thôi cũng được…

Thấy nét mặt anh thoáng buồn, thằng Quang cảm thấy có lỗi vô cùng vì nó tự biết mình là chướng ngại vật ngăn cản cặp tình nhân gần nhau. Nhưng nó có muốn vậy đâu. Chắc có lẽ qua tết nó phải đi thi bằng lái mới được để khỏi làm kì đà cản mũi. Trung nở nụ cười trở lại và bảo tụi nó.

- Thôi không sao, chúng ta đi sớm thôi kẻo trời nắng gắt thì mệt lắm đấy!

- Dạ!

- Em chạy xe cho cẩn thận nha Quân, đi đường dài phải tập trung lái xe đàng hoàng đó! Tết này, lưu lượng xe cộ qua lại đông lắm.

Nghe anh căn dặn như một người lớn tuổi, thằng Quang suýt nữa bật cười. Đúng là phong cách của người trong nghề có khác. Trông thấy điệu bộ đó của thằng Quang, Quân thấy hơi quê và lớn tiếng nạt nó.

- Thôi mau lên xe đi ông tướng!

- Ờ thì lên! Làm thấy ghê hông?

Thằng Quang khệ nệ xách hai cái ba lô leo lên yên xe sau khi khỏa cửa cẩn thận. Còn anh đợi tụi nó đi một đoạn và phóng xe theo sau. Trên quãng đường từ trung tâm thành phố ra đến nội thành, nhìn anh cười qua gương chiếu hậu mà Quân vừa vui vừa đánh lô tô trong bụng. Để có thời gian về quê ăn tết cùng nó lần này, anh phải xin phép cấp trên cho nghỉ làm những ngày giáp tết và còn bảo thằng Tùng đón xe lên Đà Lạt với mẹ mình nữa. Hôm nay về ra mắt gia đình Quân, anh mặc một bộ quần áo giản dị khác hẳn với phong cách cảnh sát giao thông nghiêm nghị, oai vệ. Những lúc thế này, Quân thấy anh mới đáng yêu làm sao.

Tết này anh về thăm nhà nó và dự định sẽ ở lại khoảng một tuần. Nó hy vọng với cảm tình trước đây dành cho anh, mẹ nó sẽ không làm khó dễ và bắt anh phải lựa chọn con đường thối lui. Thôi thì cứ để anh về nhà và tạo ấn tượng với ba mẹ trước đã. Còn chuyện công khai thì để lúc đó hãy tính. Dù đã cố dặn lòng sẽ không để hoang mang nhưng sao Quân vẫn lo sợ kết quả không được như mong muốn.

Được con trai báo trước là sẽ về nhà trong hôm nay, bà Huyền đi chợ sớm và mua thật nhiều đồ ăn. Mặc dù công việc trang trại những ngày cuối năm khá bận rộn, lu bu nhưng bà vẫn dành thời gian dọn dẹp nhà cửa và dự định nấu thật nhiều món ăn ngon chào đón con trai trở về. Hơn nữa còn có vị khách đặc biệt về chung cùng nó nên bà phải lo mọi thứ cho tươm tất. Nghe con trai bảo đó là cậu cảnh sát giao thông tên Trung mà bà đã gặp mặt hơn một tháng trước.

Chỉ còn vài ngày nữa là tất niên mà gia đình bà ai cũng bận rộn với công việc. Chồng bà cho hay có thể tối đêm giao thừa mới về kịp còn con gái lớn của bà cũng chưa chắc có về được hay không. Cho nên chỉ có mỗi mình bà quanh quẩn trong nhà ngóng chờ con trai về sớm. Lần này có bạn nó về chơi chắc nhà cửa sẽ đông vui lắm. Bà mỉm cười một mình và lấy điện thoại gọi cho chú Tư – một trong những thành viên quản lý trang trại, trưa nay ghé lại nhà mình ăn cơm chung.

Gần mười mười giờ trưa, Quân cùng thằng Quang và anh cũng đã dừng xe trước cánh cổng quen thuộc. Lúc cho xe chạy từ đường quốc lộ rẽ vào con đường làng, Quân để ý thấy anh nhìn ngó lia lịa sang hai bên vệ đường không chớp mắt. Bất giác nó khẽ cười tủm tỉm. Đúng là dân thành phố lần đầu đặt chân đến mảnh đất nông thôn có khác. Gần đến tết, lác đác vài cây mai của các ngôi nhà dọc đường đã nở hoa trông rất đẹp và tràn ngập sắc xuân. Tháo mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, Quân vuốt lại tóc nhìn anh nói.

- Đến nhà của em rồi đó, anh thấy thế nào?

Không vội trả lời, Trung bước xuống xe sửa lại quần áo và đưa mắt nhìn toàn thể ngôi nhà trước mắt anh. Một ngôi nhà xây khá khang trang nằm ngay ngắn trên mảnh đất rộng chừng 100 mét vuông. Ngôi nhà được sơn màu xanh dương nằm sát bên cạnh một ngôi nhà khác cũng được sơn cùng màu. Khu vườn đằng sau khá rộng nằm trải dài xuống tận mé con đường mòn. Trung tranh thủ hít lấy một hơi không khí trong lành và quay đầu nhìn Quân trả lời.

- Nhà em đẹp thật đấy! Không giống như tưởng tượng của anh chút nào.

- Dạ. Còn nhà sát bên cạnh là nhà của thằng Quang. Nhà em và nó sài chung mảnh vườn đó anh ạ! Hi hi

- Thế à?

Thằng Quang nãy giờ thở phì phò để lấy lại sức. Rồi nó nói với Quân.

- Thôi tao về nhà rửa mặt đây. Hình như mẹ mày đi đâu rồi nhỉ? Có cần qua nhà tao chơi một tí không?

Chưa kịp trả lời thì bà Huyền chạy xe từ đâu về. Thấy bóng con trai yêu quý thấp thoáng trước cửa, bà mừng rỡ đi lại thật nhanh.

- Quân về rồi hả con? Về lâu chưa vậy? Cả thằng Quang nữa.

Quân hơi xúc động và ngoan ngoãn đáp lại.

- Con mới về chừng vài phút à! Nãy giờ mẹ đi đâu thế mẹ?

- Thưa cô Huyền con mới về!

Bà Huyền gật đầu cười trước câu chào của thằng Quang và nói.

- À. Mẹ đi nhờ bác sĩ thú y chích thuốc cho mấy con heo bị ốm. Hôm nay mày về nên hồi sáng mẹ có đi mua ít đồ ăn đãi tụi mày đó!

Thấy mẹ Quân, Trung tiến lại cúi đầu chào một cách lễ phép.

- Con chào cô! Rất vui được gặp lại cô ạ!

Bà Huyền ngẩng đầu lên nhìn Trung cười vui vẻ.

- Là thằng Trung làm cảnh sát giao thông có phải không? Đi xe chắc là mệt lắm nhỉ? Mau vào nhà rửa mặt cho mát.

- Dạ con cám cô!

- Ừ. Con cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé. Nghe thằng Quân bảo tết này con xuống quê cô chơi mà cô mừng lắm cơ.

- Dạ! Có gì đâu cô. Mà lần trước con có hứa là về đây thăm cô mà.

Trung ân cần trả lời trong khi anh giúp bà Huyền xách bịch trái cây vào nhà. Còn Quân hì hụi xách ba lô to đùng của nó đi theo sau hai người mà cứ cười bẽn lẽn. Xem ra anh cũng được lòng mẹ mình quá chứ. Khi đã rửa mặt cất đồ xong xuôi, mẹ Quân lấy cho anh và nó hai lon nước ngọt rồi bảo.

- Hai đứa bay ngồi nghỉ tí đi cho khỏe để mẹ hâm lại đồ ăn và làm thêm mấy món nữa đã. Có gì thì mở tivi mà xem cho đỡ buồn nghen Trung.

- Dạ. Con cám ơn cô.

Đợi bà Huyền đi xuống bếp, Trung nhấp một ngụm nước mát lạnh và đảo mắt một lượt khắp phòng khách.

- Nhà em rộng quá ha. Lại còn tiện nghi nữa, thứ gì cũng có.

- Hi hi. Tại mẹ em làm chủ một trang trại lớn nên mới có điều kiện sắm sửa đó. Mấy cô chú hàng xóm trong làng cũng góp sức phụ mẹ em một tay. Có gì mai em dẫn anh ra trang trại tham quan.

- Thế à. Nghe thích quá nhỉ. Cho anh vào phòng em ngắm một tí có được không?

- Được thôi.

Quân hí hửng nắm tay anh dẫn vào phòng mình. Phòng nó nằm ở cuối nhà phía bên phải gần căn bếp. Bước vào bên trong, anh chăm chú ngắm nhìn từng món đồ chưng trong tủ kính và các vật dụng cá nhân để trên chiếc bàn học xinh xắn gần cửa sổ. Mọi thứ được xếp ngay ngắn và rất sạch sẽ. Anh cầm con heo đất lên bảo.

- Em cũng nuôi heo nữa à? Hồi trong đơn vị, anh cũng có sở thích nuôi heo đất đó!

- Hi hi, em chỉ để tiền cắc vào đó thôi. Giờ đi học thành phố rồi nên cũng chẳng cho nó ăn thêm đồng nào.

Anh chợt mỉm cười và ngồi xuống chiếc nệm tinh tươm.

- Phòng em công nhận dễ thương thật đấy, giống như chủ nhân của nó vậy!

Được anh khen ngầm, Quân quay mặt ra phía cửa sổ giấu đi sự mắc cỡ. Anh lắc đầu cười cười rồi khẽ đứng dậy tiến lại sau lưng nó.

- Anh nói thật đấy em không tin anh à?

Quân vội quay lại phân bua, mắt nó tránh nhìn vào mắt anh.

- Ai biết được anh chứ…Giờ em dẫn anh ra sau vườn tham quan nha!

- Ờ…Ra ngắm mảnh vườn của bà xã tương lai xem sao…

Nghe đến từ bà xã, Quân sững người trong vài giây. Nó ngượng đến chín cả mặt và không tin vào tai mình. Anh bắt đầu hay chọc quê nó từ khi nào thế không biết. Chỉ làm cho nó khổ vì xấu hổ.

- Anh này…nói linh tinh không à!

- Hi hi. Thôi nào đi lẹ lên em! Cho anh xin lỗi được chưa nào.

Trung bật cười khúc khích rồi nắm tay nó đi nhanh ra khỏi cửa. Trong khi đó bà Huyền vẫn vô tư làm đồ ăn trong bếp mà không hay biết đến những cử chỉ âu yếm đó. Bà nhìn con trai mình qua cửa sổ nhà bếp và thầm nghĩ.

- Nếu mà thằng Quân có người anh trai như thằng Trung thì còn gì bằng.

***********************

Hơn mười một giờ trưa, bà Huyền bảo Quân chạy sang nhà thằng Quang kêu hai mẹ con nó sang ăn cơm cho vui còn bà thì gọi điện cho chú Tư đến nhà mình. Bữa cơm hôm đó tuy thiếu ba và chị hai Quân nhưng vẫn đầy ắp tiếng nói cười và những câu hỏi thăm dành cho vị khách đặc biệt. Trung vì phải lo trả lời hết mẹ nó đến chú Tư và cô Hương – mẹ thằng Quang, nên Quân ngồi bên cạnh lẳng lặng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của anh. Mẹ nó cũng quý anh nên bà liên tục gắp những miếng thịt gà ngon nhất dành cho anh.

- Trung ăn đi con. Cô có học được một vài món ăn từ ba thằng Quân nên chắc không đến nỗi dở đâu nhỉ!

- Cô nói quá rồi! Con thấy ngon lắm cô ạ! Từ mùi vị cho đến hình thức bên ngoài đều rất tuyệt.

- Ờ cám ơn con đã khen! Vậy ráng ăn nhiều vào nhé con!

- Dạ!

Bà Huyền nhìn anh cười hiền từ rồi lại hỏi Trung thêm mấy câu.

- Tết này con định không ăn tất niên với gia đình hay sao? Còn công việc của con đã thu xếp ổn thỏa chưa?

- Dạ…

Đối diện một câu hỏi khó trả lời, Trung chợt dừng đũa im lặng. Thấy vậy, Quân vội đỡ lời cho anh.

- À, mẹ anh Trung đưa em trai anh ấy đi ra nước ngoài chơi rồi mẹ ạ! Cho nên ảnh mới về đây ăn tết cùng gia đình mình đó!

- Ra là vậy! Tự nhiên tết âm lịch mà đi ra nước ngoài làm chi. Phải ở lại quê hương sum vầy, đón giao thừa cùng ông bà tổ tiên mới phải đạo chứ…

Nghe tiếng chậc lưỡi của mẹ anh, Quân và anh lặng lẽ nhìn nhau rồi tiếp tục bữa cơm. Quân xua tan bầu không khí trầm lắng bằng cách mang thằng Quang ra chọc ghẹo. Nó hiểu ý nên cũng hùa theo Quân pha trò khiến mọi người được tràng cười vui vẻ. Cũng nhờ vậy mà sau đó Trung dùng bữa một cách tự nhiên hơn.

Tối đến, Quân xin phép mẹ cho anh ngủ ở phòng mình vì nhà nó chỉ còn trống mỗi phòng chị hai mà anh ngủ ở đó thì không tiện cho lắm. Nằm bên cạnh anh, Quân thì thầm hỏi khẽ.

- Anh Trung nè…

- Gì em?

- Anh thấy mẹ em thế nào?

- Mẹ vợ tương lai ấy hả? Thì rất đảm đang, hiền từ và tốt bụng nữa…

- Anh đó, lại nói linh tinh nữa rồi. Em giận anh cho coi!

Quân giãy nãy quay mặt vào vách tường giả bộ giận dỗi. Thấy vậy anh bối rối lay vai nó.

- Em giận anh thật đó hả? Anh chỉ đùa chút thôi mà! Bộ em không thích gọi như thế hả?

Thấy giọng anh có vẻ nghiêm túc, Quân vội quay người lại giải thích.

- Em có bao giờ biết giận anh đâu chứ! Chỉ là em thấy kì kì sao á…

- Hi hi. Làm anh hết hồn. Tại từ đó hay hay nên anh mới gọi chứ bộ!

- Nhưng mà trước đây em có thấy anh hay đùa vậy đâu. Anh thay đổi tính tình từ lúc nào vậy ta?

- Thì từ lúc yêu em đó! Cũng không hiểu sao anh lại thích trêu em nữa. Chắc là tại em dễ thương quá cũng nên!

- Khó tin quá đi. Mà kể cũng lạ, anh tiền thân là bộ đội cụ Hồ mà cũng hài hước nhí nhảnh quá ha?

- Ơ, bộ đội, công an hay cảnh sát thì cũng là con người mà! Mà nói chung em là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi vậy đó!

- Ủa sao tại em? Anh không được đổ lỗi cho em à nha!

- Ừ thì…tại em mang đến cho anh một tình yêu kì lạ mà lại hồn nhiên trong sáng quá thế nên anh mới thay đổi như thế đó được chưa nào. Khỏi thắc mắc nữa ha cậu nhóc bốn mắt!

Dứt lời, anh bất ngờ lấy tay cù léc nó làm Quân suýt nữa bật cười thành tiếng. Nó cố gắng chống cự và nói với giọng nhỏ nhất có thể để tránh làm mẹ mình thức giấc. Nghe anh trả lời như vậy mà Quân chỉ biết cười thầm trong lòng. Anh nói cũng đúng đấy chứ. Nó cảm nhận được chính bản thân nó cũng đã thay đổi từ khi nó mới biết yêu. Giờ Quân đã học được thêm một điều từ tình yêu đầu đời. Thì ra tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi. Sau khi đùa giỡn một lúc, anh ôm nó sát vào lồng ngực mình và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán thay cho lời chúc ngủ ngon. Rồi cả hai nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ bình yên và đắm mình trong những giấc mơ ngọt ngào ở một vùng trời tươi đẹp nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.