Sau khi rời nhà, Hồng Lệ nhanh chóng đến công tty của ba cô nhưng điều bất ngờ đạp vào mắt khi cô vừa bước vào phòng chủ tịch là mấy tên cảnh sát kinh tế, họ tay lăm loăm cầm chiếc còng sắt
Cạch !
Âm thanh lạnh lùng của chiếc còng vang lên trong không gian.Cô vội lao vào phòng ,khóc thét lên thảm thiết
-Bố ..bố ơi…sao lại như vậy chứ ?
Nhưng không một ai nghe cô, bố cô cũng chỉ im lặng, dường như ông hiểu con gái mình định nói gì nên ông chỉ nhìn cô một cái rồi lẳng lặng đi theo mấy tên cảnh sát. VÀ không biết từ bao giờ mắt cô đã trắng xoá, dường như không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mọi thứ chìm vào trong vô vọng, bế tắc, trái tim cô đau thắt lại , rồi một thứ chất lỏng ứ lên cổ họng, có vị đắng, nghèn nghẹn ở cổ, ngực thấy tức vô cùng. Không biết chuyện gì đang sảy ra với cô ? Bất giác một hạy nước nhỏ li ti, âm ấm trào ra từ khoé mắt . Thật tồi tệ ? Tai hoạ gì thế này ?
Cô đứng chết trân nhìn bố cô bị giải đi mà bất lực, cô không thể làm bất cứ thứ gì. Cảm giác vô vọng trào dâng , nước mắt lại rơi nhiều hơn. Thỉnh thoảng, có tiếng nấc nhẹ. Cô ngồi thu mình vào góc cửa
Ông trời thật tàn nhẫn, ông đã đày đoạ cô chưa đủ hay sao ?
!0 năm trước
Thần chết đã cướp đi người mẹ yêu dấu , để cô bơ vơ giữa dòng đời lạc long. Không ai quan tâm, không người chia sẻ, cô lang thang gần một năm ở khu ổ chuột. Sau một tháng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cô được cô nhi viện đem về nuôi dưỡng. Những tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô khi bố cô đến cô nhi viện tìm, tiếng “ bố” sau bao năm xa cách mới được cất lên, ccoo đã lầm ! Khi từ cô nhi viện về sống ở biệt thự đó, không ngày nào cô được vui vẻ. Cô không được tôn trọng, bị coi khinh, thường xuyên bị dì ghẻ à người chị cùng cha khác mẹ bắt nạt hết lần này đến lần khác. Mỗi ngày cô thức dậy điều đầu tiên cô được tận hưởng là rửa mặt bằng nước mắt. Cũng may, cũng có người quan tâm đến cô đó là cậu em Dương Dương thế nên cuộc sống của cô cũng không đến nỗi quá bất hạnh. Vượt lên trên bất hạnh, cô luôn cứng cỏi, học cách để không bị người ta bắt nạt, học cách để nước mắt chảy ngược vào trong, chưng ra bộ mặt lạnh lùng, rắn rỏi tưởng chừng như thể chịu đựng được bất cứ thứ gì tồi tệ