Nathan đang ở dưới tầng sửa soạn, làm gì thì có trời biết, còn Qwen đang một mình thống trị căn phòng ngủ. Cũng như đám váy áo trong tủ, cô chọn một chiếc áo lót nâng ngực có giá 540$. Nó có hoa văn màu bạc trông như một món đồ bạc được chạm nổi, với một chiếc quần lót kiệm vải nhất đi kèm. Còn có cả tất dài đến đùi, màu sắc tự nhiên, hoàn toàn bằng lụa đẹp mê người, chúng thật duyên dáng và nóng bỏng. Kể từ sau khi ở cùng gã Nat, Qwen luôn mặc những bộ đồ lót quyến rũ. Cô muốn trong mắt hắn cô thật hoàn hảo, không có ai có thể lọt vào mắt hắn ngoài cô, đó là cô nghĩ.
Cô đang với tay lấy chiếc váy thì gã Nat bước vào mà không gõ cửa. Cho dù vậy cô cũng không có quyền trách mắng hắn vì đây là phòng của hắn. Trước giờ hắn luôn ở một mình, tự tiện đi vào phòng của chính mình cũng là điều dĩ nhiên. Cho dù vậy cô cũng không thấy phiền lòng vì vấn đề đó. Dẫu sao không có thứ gì trên người cô mà hắn chưa từng thấy qua cả.
Toàn thân cô nóng bừng khi nhìn thấy hắn đang mặc áo sơ mi trắng với quần dạ phục màu đen, cổ áo để mở.
“Sao anh lại đứng tần ngần ra đấy nhìn em thế?”
Hắn bước hẳn vào phòng.
Em muốn bị cảm lạnh sao? Nhanh mặc đồ vào đi.
Cô cảm thấy thật tức giận một chút. Thay vì tỏ ra thèm khát theo suy nghĩ của cô thì hắn lại đáp trả lại sự tự tin của cô bằng câu trả lời rất mất hứng.
“Nhớ nhắc anh gửi một bức thư ngắn với tư cách cá nhân tới Fenty để cảm ơn nhé.”
Qwen nhíu mày.
Cô ta là con nhỏ quái nào thế? - Cô nghĩ.
Hắn quay mặt đi, trả lời một cách khó chịu như thể biết được cô đang suy nghĩ gì.
“Người tư vấn mua hàng ở Rodarte.”
“Ồ...” - Qwen thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tiến lại phía sau lưng cô.
“Anh mua thứ này cho em để em đeo cho mọi người thấy, chứng minh em đã là người phụ nữ của anh chứ hả.”
Cô vừa giận hắn vì không biết thưởng thức thứ cô đã chuẩn bị, nhưng lại nhanh chóng nguôi giận vì câu nói ngọt ngào của hắn.
Hắn quàng tay ôm lấy cô và giơ bàn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ với dòng chữ Buccellati khắc trên nắp hộp.
Có đôi lúc hắn thực sự cảm thấy muốn nôn mửa khi chính bản thân hắn lại có thể thốt ra những điều sến súa như vậy để lấy lòng một cô gái. Từ xưa tới giờ những cô gái muốn theo hắn luôn là người phải lấy lòng hắn. Đặc biệt là không cô gái nào hắn muốn mà lại không có được. Nhưng Qwen thì lại khác, nếu không lấy được tình cảm của cô thì khó lòng thực hiện kế hoạch của hắn. Hắn tự cảm thấy bản thân hắn chẳng khác gì một con điếm đang cố lấy lòng đàn ông vì tiền, nhưng hắn buộc phải làm thế để có được điều hắn muốn cho dù là bất cứ thủ đọan nào.
Ngập ngừng, nhưng có một chút hạnh phúc đang chảy trong lồng ngực cô. Cô nhận lấy chiếc hộp và mở nó ra. Bên trong là một đôi hoa tai hình giọt nước sáng lấp lánh. Mỗi chiếc đính bốn viên kim cương, một viên ở phần gốc, tiếp đến là một khoảng trống, sau đó là ba viên đính nối tiếp nhau một cách hoàn hảo. Chúng thật đẹp, đơn giản và cổ điển. Nếu có cơ hội được mon men mua sắm ở Buccellati, cô cũng sẽ chọn cho mình một thứ thế này.
Đáng yêu quá!
Cô thì thầm, nhưng lỡ thốt ra ngoài miệng, và bởi vì chúng là món quà đầu tiên hắn tặng cô nên cô càng yêu chúng hơn.
“Cảm ơn anh.” - Cô khúc khích cười.
Hắn buông cô ra, chuyển ánh mắt về chiếc đầm đang nằm trên giường.
“Em sẽ mặc chiếc váy tulle màu tím này hả?”
“Vâng. Có ổn không ạ?”
“Dĩ nhiên. Anh sẽ để em chuẩn bị.” - Nói rồi hắn rời khỏi phòng.
Cô đứng nhìn mình trước gương. Cô cảm thấy bản thân mình đang tỏa sáng như một nàng công chúa trong mẫu váy cúp ngực chất liệu vải tulle màu tím lavender của Rodarte. Có lẽ chính cô sẽ viết thư cảm ơn cho Fenty. Bộ lễ phục đúng kiểu thể hiện hình tượng hiền-thê-lương-mẫu, rất hợp với bữa tiệc này.
Cô búi hết tóc của mình lên, để lộ ra đôi hoa tai mà anh vừa mới tặng. Cô chỉ trang điểm tối thiểu để trông cho tự nhiên nhất. Nhưng thực tế là do cô không giỏi trang điểm. Đánh nền, kẻ mắt, chuốt mascara, một chút má hồng, và son môi màu hồng nude. Cô vớ lấy chiếc ví cầm tay màu trắng lên, rồi rời khỏi phòng đi tìm anh chồng yêu dấu của cô.
Hắn đang đứng nói chuyện với tên thư ký Khalid và ba người đàn ông khác ngoài hành lang, lưng quay về phía cô. Ba người họ là đội vệ sĩ. Họ đều dưới quyền chỉ huy của Khalid và Khalid cũng được huấn huyện cho công việc đó.
Vẻ ngạc nhiên tán thưởng của họ báo động cho hắn biết về sự hiện diện của cô. Hắn quay lại khi cô đang ngượng ngùng đứng đó và chờ đợi.
Cô mím môi, che giấu đi cảm xúc của mình. Trông hắn thật ấn tượng... Dạ phục màu đen, nơ bướm màu đen, và vẻ mặt hắn khi nhìn chằm chằm vào cô cũng không có gì là kinh ngạc. Cô có hơi thất vọng một chút. Cũng đúng vì cô đã luôn cố gắng để bản thân mình luôn trông thật đẹp và quyến rũ, kể cả khi đi ngủ. Nhưng hắn chưa bao giờ khen cô cả, cho dù là một lời nói dối, hay chỉ một cái nhìn hứng thú thôi cũng chưa từng có.
Hắn sải bước về phía cô và hôn lên tóc cô. Hắn choàng tay qua eo cô và giơ tay ra hiệu cho bốn người kia chuẩn bị di chuyển ra xe.
Đi thôi chứ, là nhân vật chính mà lại đến trễ thì thất lễ với mọi người lắm đấy. - Hắn âu yếm nhìn cô.
Dạ vâng...
Đôi khi hắn làm cô cảm thấy thật thất vọng, nhưng ngay sau đó hắn lại nhanh chóng xoa dịu được cô bằng những cử chỉ âu yếm, những lời lẽ muì mẫn. Cô thì không hiểu được. Nhưng hắn có thể đoán được những điều cô muốn chỉ qua ánh mắt đượm buồn của cô, cô không giỏi che giấu cảm xúc. Cứ mỗi lần như thế, hắn chỉ cấn làm mát lòng cô là được.
Hắn vẫn ôm eo, dìu cô cùng bước ra xe. Khalid chạy ra trước và chuẩn bị xe cho họ, đến khi họ vừa ra tới cổng thì chiếc Rolls Royce màu đen đã ở ngay đó. Khalid đứng mở cửa xe, chờ hai người họ. Khalid đỡ tay Qwen và dìu cô lên xe, trong khi gã Nat đang đứng đằng sau châm một điếu thuốc. Khalid vô tình liếc thấy ánh mắt có chút buồn rầu của Qwen, anh hiểu được một chút cảm giác của cô. Một người phụ nữ muốn được chồng mình khen, bất cứ người phụ nào cũng thế. Anh cúi nhẹ người, thì thầm đủ để cô nghe.
Tiểu thư, hôm nay trông cô rất đẹp.
Tuy nói là an ủi, nhưng đó chính là suy nghĩ thật lòng từ anh. Qwen quay sang nhìn anh, cô nở một nụ cười nhẹ.
Cảm ơn anh.
Gã Nat không nghe được. Cho dù gã có nghe được điều này hay không, thì hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm. Hắn bước lên xe và ngồi xuống bên cạnh Qwen.
Ban đầu khi vừa về ở chung, hắn liên tục hút thuốc khiến cô nhiều phen bị ho sặc sụa, cô phàn nàn thì bị hắn trừng mắt làm cho cô sợ co rúm cả người lại. Cơn nghiện thì chẳng thể nào dễ dàng mà bỏ được, huống chi tiếng nói của cô chưa bao giờ có giá trị với hắn. Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ thay đổi được hắn ta. Cô từ việc thay-đổi-anh chuyển sang chấp-nhận những thói quen ấy.
Khi tới nơi, Khalid lái xe vào lối xe chạy, một người hầu bước tới mở cửa bên phía Nathan và một người nhảy vọt tới mở cửa cho cô.
Hắn quay sang dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô.
“Em sẵn sàng chưa?”
“Chưa bao giờ sẵn sàng hơn.” - Cô mỉm cười.
Hắn nắm một tay cô, dìu cô xuống xe như một nàng công chúa.
Một tấm thảm màu xanh đậm trải dài từ bãi cỏ tới một bên hông nhà, dẫn tới những khoảng vườn đẹp lộng lẫy đằng sau. Nathan khoác cánh tay che chở quanh cô, bàn tay anh đặt trên eo cô khi hai người họ bước trên tấm thảm cùng một đoàn đều đặn những thành viên tinh hoa ưu tú, phục trang lộng lẫy, ánh đèn lồng chiếu sáng rực rỡ. Cứ như đang trên thảm đỏ vậy.
Phía cuối dòng người, những người phục vụ mặc đồng phục trắng đang bê những khay đầy ắp sâm-panh. Gã Nat cầm lấy và đưa cho cô một ly giúp xoa dịu đi nét căng thẳng trên gương mặt cô.
Hai người họ tiến đến một giàn leo đồ sộ màu trắng treo đầy những chiếc đèn lồng giấy. Bên dưới là một sàn khiêu vũ bằng gỗ sáng bóng được bao quanh bởi một hàng rào thấp, ba mặt đều có lối vào. Án ngữ mỗi cổng vào là một đôi chim công bằng băng được tạo tác công phu. Mặt thứ tư của giàn leo là một sân khấu nơi một khúc tứ tấu đàn dây đang vang lên êm ái, một bản nhạc thanh tao, sâu lắng. Sân khấu này trông như được dành cho cả một dàn nhạc lớn, nhưng chắc phải một lúc nữa các nhạc công mới xuất hiện vì hiện giờ chẳng có ai. Chẳng lấy làm lạ gì với những thứ tráng lệ xa hoa này khi được đầu tư bởi một gã mafia giàu có.
Hắn nắm lấy tay cô dẫn cô đi qua đôi chim công để vào sàn khiêu vũ nơi các vị khách khác đang tụ tập và tán gẫu bên những ly sâm-panh.
Đôi uyên ương này đang thu hút hầu như tất cả mọi ánh nhìn ở đây. Những tiếng xì xầm khen ngợi bao trùm lấy không gian xung quanh họ. Cô ngại ngùng nép sát vào vòng tay hắn, còn hắn thì vẫn cứ trơ mặt ra nhìn về phía trước. Cô không hiểu là do hắn đã quen với những việc như thế này, hay hắn vốn dĩ luôn bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ. Trên thực tế là bọn họ đang ngắm nhìn cô. Đúng là hắn cũng rất bảnh trai, trong mắt cô. Nhưng đàn ông ngoài vẻ đẹp trai thì chỉ có một kiểu vest thôi. Phụ nữ diện đồ là để cho cả hai phái ngắm, còn đàn ông diện đồ chẳng biết để cho ai ngắm nữa. Có lẽ hắn biết được người thực sự bị bàn tán không phải là hai người bọn họ, mà chỉ có duy nhất một mình cô. Cho nên hắn phớt lờ mọi thứ cũng là điều có thể hiểu. Dĩ nhiên cũng sẽ có một vài người bàn tán tới hắn chứ không phải không có. Một vài ánh mắt thấy ngưỡng mộ bọn họ, một ông trùm khét tiếng có một bóng hồng xinh đẹp.
“Có bao nhiêu người đến vậy anh nhỉ?”
Là một tiểu thư của mafia nhưng cô rất ít khi tham gia vào những bữa tiệc đông đúc như thế này. Tuy rằng cha cô chỉ nói là mời những người trong giới, nhưng với hiện tại số người trước mắt cô là quá đông so với cô tưởng tượng rồi.
“Anh nghĩ khoảng hai trăm.”
Cô tự hỏi hai trăm đối với anh ấy là ít hay nhiều? Đó có tính vào những người theo sau chưa thì cô cũng không biết. Câu trả lời mà anh đưa ra cứ mơ hồ, cô cũng chả muốn suy nghĩ nữa.
Hai người bọn họ rời khỏi đám đông, tiến về một nhóm quý ông đang tụ tập xung quanh. Trong đám đó có một cô gái đang đứng quay lưng. Chiếc váy satin vai trần màu bạc dài chấm gót của cô ta đơn giản mà đẹp đến choáng váng, tôn lên những đường cong trên cơ thể cô ta. Hai người bọn họ tiến lại gần, phá tan đi sự nhột nhịp của đám đông. Những ánh mắt khác cũng chuyển qua phía họ. Lão Ray quay người lại, mở to mắt ra và trên mặt xuất hiện một nụ cười lớn. Qwen cũng rời vòng tay hắn, đi lại ôm lấy ba cô - Ray Breslin.
Ray: Giờ này mới tới sao!
Lão buông cô con gái mình ra, vịn hai tay lên vai cô, ngắm nhìn một lúc lâu.
Ray: Con gái, hôm nay trông con thật đẹp!
Bà Breslin: “Nathan, thật vui được gặp lại cháu! Trông cháu thật tuyệt.”
“Mẹ!” - Qwen chào bà một cách cứng nhắc và hôn lên hai má bà.
“Ôi, Qwen, con trịnh trọng quá đấy!” - bà trách yêu con gái.
Trong khi hai người họ đang trò chuyện. Gã Nat đưa ánh mắt liếc nhìn bóng lưng cô gái đó. Với cái dáng vẻ này, hắn đoán ra đó là cô vũ nữ lần trước.
Bất ngờ cô quay mặt lại. Mái tóc đen láy buông lơi thành những lọn mềm quanh mặt, đổ từ bờ vai xuống ngực. Hắn thấy làm lạ khi chỉ có duy nhất một mình cô là đeo mặt nạ trong bữa tiệc khi đây cũng không phải là vũ hội hóa trang.
Một dải ruy băng màu bạc được đính quanh viền, và những hoa văn bạc tinh tế được khắc quanh phần mắt. Nó làm tôn lên đôi mắt tuyệt đẹp của cô, đôi môi màu đỏ đậm lại càng quyến rũ thêm. Bất giác hắn cảm thấy đôi mắt ấy rất quen, nhưng dòng ý nghĩ của hắn đột nhiên bị cắt ngang. Lão Paul tiến tới, giơ tay ra.
Paul: Lâu rồi mới gặp lại cậu nhỉ!
Hắn đưa tay ra, bắt lại tay của lão và trả lời một cách hời hợt.
Nathan: À...Phải.
Lão chuyển ánh mắt sang Qwen, cô vẫn đang thẹn thùng áp người vào vòng tay hắn.
Paul: “Ồ, cuối cùng thì cậu cũng tìm được một cô gái rồi này, thật tuyệt làm sao, lại còn xinh nữa!” - Lão vừa nói một tràng vừa bắt tay Qwen.
Ray: “Haha, ông đừng có làm Qwen xấu hổ.”
Nathan: “Em không cần phải để ý đến lão già dở hơi này đâu.”
Mọi người cũng đã quá quen với cái tính khí thô lỗ này của hắn. Dù sao ai cũng biết trước đó xuất thân của hắn như thế nào, việc hắn thô lỗ như vậy cũng không ai trách được. So với ngày xưa thì bây giờ hắn thực sự đã lịch sự hơn rất nhiều rồi.
Trong khi mọi người vẫn đang trò chuyện với nhau. Hắn lại một lần liếc mắt nhìn cô vũ nữ đó. Lão Paul nắm bắt được ánh nhìn của hắn, liền chuyển đối tượng bàn tán. Lão đẩy lưng cô ta lên phía trước một bước.
Paul: Đây là cô vũ công của tôi, biểu diễn lần trước, chắc mọi người vẫn nhớ.
Ánh mắt lại đổ dồn về phía cô vũ công. Tuy Qwen chính là nhân vật chính của bữa tiệc này. Nhưng cô vũ công cũng không thua kém gì dù cô đã chọn một chiếc đầm đơn giản nhất rồi, có lẽ do body cô. Nếu là như vậy thì chỉ cần cô mặc một cái quần jean dài với một cái áo phông thôi chắc cũng vẫn sẽ đẹp ngất ngây.
Những người khác bắt đầu tò mò vẻ đẹp đằng sau cái mặt nạ đó, nhưng cô ta luôn từ chối gỡ bỏ nó xuống. Nếu lão Paul không kịp can ngăn, có lẽ sẽ chẳng ai cứu được cô ta ngay lúc này cả.
Paul: Được rồi mọi người, cũng nên vào bàn ngồi chứ nhỉ? - Lão vừa nói vừa ra hiệu cho cô ta rời đi.
Nửa giờ tiếp theo cặp uyên ương Nathan-Qwen bị cuốn trong một cơn lốc những lời giới thiệu. Họ được gặp vài vị mafia danh tiếng khác có cả phụ nữ,... Chẳng đời nào mà Qwen có thể nhớ nổi tên của tất cả các vị ấy. Riêng Nathan, thân là một ông chủ, hắn phải biết tên của những người trong giới để làm việc nên không lấy làm lạ gì khi hắn nhớ rõ tên và mặt mũi từng người họ. Thỉnh thoảng gã Nathan có đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng cô vũ công nhưng lại chẳng thấy đâu.
Nathan luôn ôm Qwen sát bên mình, cô thầm biết ơn anh. Thực lòng mà nói, người đông đúc, sự giàu sang, vẻ quyến rũ, và sự xa hoa hoàn toàn lãng phí của sự kiện này khiến cô bị chóng mặt. Cho dù cô đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, cái thực sự làm cô khó chịu là do đông người, và việc cô là tâm điểm của bữa tiệc.
Nathan hỏi han về việc sắp xếp chỗ ngồi rồi dẫn cô tới một bàn tiệc ở giữa. Trong bàn tiệc của họ chỉ có băng Gamorra và Gambino, những bàn còn lại là dành cho các băng khác và khách mời khác.
Đột ngột có tiếng rít lên trong micro, và giọng của một MC vang lên oang oang trong hệ thống âm thanh, làm mọi người xì xầm rồi ngừng hẳn.
MC: “Chào mừng quý vị đã tới dự vũ hội thường niên của chúng tôi. Tôi mong rằng quý vị sẽ thích thú những gì chúng tôi bày biện trước mặt quý vị tối nay...”
Qwen lo lắng lén nhìn về phía Nathan, hắn lúc này đang bình thản nhìn chằm chằm lên sân khấu. Hắn liếc sang cô và mỉm cười.
Nathan: Em nghĩ tối nay gia đình em đã chuẩn bị những gì?
Qwen: Nhiều người thi nhau vung tiền. Bán đấu giá, quay xổ số, tiệc tối, khiêu vũ... Ba em biết phải tổ chức một buổi tiệc ra sao. Thật tình thì, em cũng rất ít tham gia, nên cảm thấy có chút không thoải mái... - Cô vừa nói, vừa giơ tay lên xoa phía sau tai.
Nathan: Thư giãn đi. - Gã Nathan thò tay xuống dưới và nắm lấy tay cô.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp rồi lại chuyển hướng lên phía sân khấu.
MC: “Giờ tôi sẽ chuyển giao quý vị cho người chủ tọa chương trình. Xin hãy ngồi yên và thưởng thức.”
Những tiếng vỗ tay lịch sự vang lên, sau đó tiếng xì xầm lại trỗi dậy.
Qwen cầm một tấp thiệp nhỏ trên bàn ăn, là thực đơn của họ. Toàn là sơn hào hải vị và đủ loại nước uống. Đó là lí do có vô số ly cốc bằng pha lê với đủ mọi kích cỡ đang vây quanh mỗi người. Người hầu bàn của họ trở lại, rót thêm rượu và nước.
Mười người phục vụ, tay bưng đĩa, tới đứng giữa bọn họ. Sau một ám hiệu thầm lặng, họ phục vụ món khai vị trong một cử động đồng đều tuyệt đối, sau đó lại biến mất. Gã Nathan liếc sang thấy cô vợ của hắn đang nhìn chăm chăm vào dĩa thức ăn trước mặt.
“Thèm lắm hả?” - Hắn thì thầm bên cạnh cô.
“Vâng, em đang đói muốn chết đây.”
Em đang khá là căng thẳng ngay tại nhà của em đấy.
Cô phồng má, chu nhẹ môi một cái, nhưng rồi mọi người trong bàn cũng nhanh chóng xử lí phần ăn của họ, một lát sau thì Qwen cũng đã hòa theo và quen với bầu không khí đó.
Trong suốt buổi tiệc, một đoàn đều đặn những người đàn ông mặc dạ phục được cắt may khéo léo lịch sự dừng lại bàn của họ, sốt sắng muốn gặp Nathan và ba cô, bắt tay họ và trao đổi những câu bông đùa. Anh giới thiệu cô với vài người, còn với một số người khác thì không. Một lát sau không còn ai tới, hắn đứng dậy.
Anh cần vào nhà vệ sinh một lát.
Qwen liền vội níu tay áo hắn lại, thủ thỉ.
Anh để em ở đây một mình sao?!
Bàn này ngoài gia đình em ra có còn ai đâu, sao em cứ phải lo lắng thế?
Cảm thấy hắn ta nói đúng, cô thả lỏng bàn tay ra, để hắn đứng dậy.
Thế... Anh về lẹ nhé...
Hắn ta trả lời cô chỉ bằng một cái nhìn lạnh lùng rồi quay lưng đi. Hắn nghĩ cô thực sự quá phiền phức khi liên tục gây rắc rồi cho hắn. Dù rằng bữa tiệc này là vì cô và hắn, nhưng việc cô cứ bám dính lấy hắn khiến Nathan cảm thấy rất bực bội trong lòng.
Hắn một mình đi vào phía nhà vệ sinh. Hắn vừa đi vừa thò một ngón tay trỏ vào cổ áo, kéo mạnh nó ra rồi thở phào một hơi. Mãi hắn mới có được không gian riêng tư và thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt đó. Hắn không muốn trở lại, nhưng việc đấy là không thể nào. Chỉ vừa mới bắt đầu bữa tiệc thôi, nếu hắn rời đi thì thật sự rất bất lịch sự và cũng không tốt cho mối quan hệ hắn đang cố gắng phát triển. Hơn nữa nếu mà mọi người có hỏi vì sao hắn rời đi, hắn cũng sẽ khá mệt mỏi khi phải cố gắng kiếm một lời nói dối để nói đi nói lại với bọn họ.
Hắn lại thở dài một lần nữa. Vì đây không phải là nhà hàng cho nên không phân biệt nhà vệ sinh nam và nữ. Hắn đi men theo hành lang tới đó.
Khi vừa đi gần tới cửa, từ chỗ đứng của hắn có thể thấy một cái gương được treo trong nhà vệ sinh. Hắn liếc nhìn vào gương. Một cô gái đang đứng vuốt tóc, thoa son trong đó. Thấp thoáng mảnh đầm satin màu bạc, hắn ngờ ngợ đoán ra được đó là ai. Hắn tiến lại gần hơn nữa để nhìn rõ mặt cô.
Trong một khoảng khắc, hắn đứng hình khi nhìn thấy nguyên khuôn mặt được phản chiếu trong tấm gương chính là Brenna. Bỗng nhiên đầu óc hắn trống rỗng, hắn bị choáng đến nỗi không chớp luôn được mắt.
Một lúc sau khi bình tĩnh lại, hắn quay đầu ngó ra phía sau để kiểm tra xem có người không. Khi xác định rằng ở đấy chỉ còn một mình hắn. Hắn lao nhanh vào nhà vệ sinh và đóng sầm cửa lại, cẩn thận khóa chốt cửa. Cô nàng cũng vì tiếng đóng cửa bất ngờ mà quay đầu lại.
Cái nhìn đầy căng thẳng của đôi bên chạm vào nhau. Một nam một nữ ở trong một căn phòng bị khóa trái. Thật sự rất kỳ quặc nếu đôi bên chẳng ai chịu thốt ra một lời nào trước. Nhưng hơi thở dồn dập của gã Nathan và ánh mắt phản chiếu rõ đầy rẫy những câu hỏi ở trong đó. Người ta nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn thật đúng làm sao, trừ mấy đứa biết diễn ra thì cho dù có cố gắng nhìn thì cũng sẽ chỉ thấy được gân mắt nó thôi. Bởi vậy cô đoán chắc rằng hiện tại hắn đang không biết nên bắt đầu bằng câu nào đầu tiên cho nên cô đã chủ động mở lời trước.
Anh không thấy nhà vệ sinh đang có người sử dụng à?
Tránh câu hỏi của cô, hắn trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác.
Em làm gì ở đây vậy?
Cô quay mặt đi, tiếp tục nhìn vào gương vuốt tóc.
Trông tôi giống đang làm gì? Mộng du vào đây à?
Cái kiểu nói không kiêng dè mà còn vô duyên đó anh cũng không lấy làm lạ, ngày xưa cô thường hay nói chuyện với hắn như thế, thật hoài niệm. Thoáng chốc hắn cảm thấy giữa hắn và cô thật thân thiết như chưa từng có gì xảy ra, nhưng hắn vội ngắt đi cái dòng suy nghĩ đó.
Không, ý anh là tại sao em lại ở đây? Bữa tiệc!
Chưa cho cô trả lời, bất ngờ một luồng suy nghĩ khác hiện hữu rất to trong đầu hắn. Hắn nheo mày, tiến lại gần cô.
Nếu em là vũ công của lão Paul, thế lần trước đụng mặt tại nhà hát, người đó là em à...? - Hắn hỏi cô. Hắn biết rõ câu trả lời, nhưng ánh mắt của hắn đang nói rõ cho cô biết rằng hắn mong một câu trả lời khác.
Đúng vậy.
Hắn để hai tay lai vai cô, xoay người cô lại và nắm chặt.
Tại sao em lại không nói cho anh biết? Thoát y kiểu đó... Em đang trở thành thứ gì vậy...?
Câu nói đó làm cho cô có chút đau lòng. Nó cứ như kiểu em làm đĩ à? vậy. Bất cứ ai nhìn thấy một cô vũ nữ thoát y, đều luôn suy nghĩ trong đầu rằng nghề đấy cũng giống như làm đĩ. Đó toàn là những lối suy nghĩ cổ hủ ngu ngốc của tất cả những người có định kiến với nghề vũ nữ thoát y.
Cô cảm nhận được bàn tay đang run bần bật của hắn đang càng siết chặt lấy đôi vai cô khiến cô phải nheo mặt lại vì đau. Khuôn mặt của hắn từ tò mò đang dần chuyển sang chế độ phẫn nộ.
Này! Anh làm tôi đau đó! - Cô vừa nói, vừa cố gắng đẩy tay hắn ra.
Hắn cúi gầm mặt xuống, bầu không gian trở nên yên ắng đến mức Brenna lạnh hết cả người. Bất ngờ hắn thò bàn tay to thô đó ra phía sau gáy cô, ấn mạnh vào mặt hắn. Một tay vịn vào đầu cô, một tay siết chặt vòng eo con kiến của cô vào lòng. Cô bị hắn làm cho một phen bất ngờ mà không kịp phản ứng.
Hắn bắt đầu hôn lấy cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống luôn cô ngay tại đó. Hắn khỏe đến nỗi cô biết chắc rằng cô chẳng có cơ hội nào thoát ra khỏi vòng tay ấy. Hơi thở hắn nóng ran, khắp người hắn tỏa ra một hơi ấm rất dâm đãng, nếu không cản lại, rất có thể sự việc sẽ tiến sâu hơn nữa. Cô không ngừng chống cự lại. Bàn tay hư hỏng của hắn đang bắt đầu di chuyển khắp nơi trên cơ thể của cô.
Cô cố gắng thò tay lên, một tay ấn vào lồng ngực hắn, một tay đẩy trán hắn ra nhưng lại vô ích. Cô đành phải cắn thật mạnh vào môi hắn. Máu của hắn chảy luôn qua miệng cô. Vị máu của hắn xộc lên mũi cô làm cô hy vọng, cầu mong hắn không mắc phải một căn bệnh bất trị truyền nhiễm nào đó. Cuối cùng hắn cũng chịu ngước mặt lên. Son đỏ và máu của hắn bị trây trét khắp xung quanh miệng cô, cả miệng hắn cũng vậy.
“Em đang chịu đựng sao?” - Hắn thì thầm trong khi lướt những ngón tay dọc theo quai hàm cô.
Một ngón tay cái lướt qua chùi đi vết son bị lem trên miệng cô. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rất dâm đãng.
Ôi... Son lem hết rồi này.
Khi cô dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn cuối cùng cũng buông cô ra. Hắn lấy một cái khăn tay trong túi áo, lau đi vết son xung quanh miệng hắn, giơ tay chỉnh lại bộ lễ phục trên người rồi nhanh như cắt hắn bóp chặt lấy quai hàm cô. Cô cũng giật mình, hai tay cô nắm chặt lấy bàn tay của hắn đang bóp nghẹn lấy cô.
Hắn ta chưa bỏ được cái tính bạo lực này, có lẽ là sẽ không bao giờ bỏ được. Cho dù vậy, cô cũng chưa từng bị hắn bạo hành bao giờ cả. Cô cũng tự hỏi, liệu cô vợ hờ kia của hắn có đang bị hắn đối xử như thế này không.
Anh làm gì vậy! Đau đó! Buông ngay ra!
Anh đã cho em cơ hội rời khỏi cái thế giới khốn nạn này rồi, nhưng em vẫn cứng đầu quay trở lại. Nếu là vậy thì em đừng mong anh sẽ buông tay em ra thêm một lần nào nữa. Cho dù nếu thực sự sẽ xảy ra một trận chiến với băng của lão Paul để có được em, anh cũng sẽ chơi tới cùng đấy.
Không đợi cô trả lời, hắn vụt tay hất mạnh mặt cô rồi trở mình bỏ đi một mạch. Còn cô thì vẫn đang đứng tần ngần ra đó, chưa hiểu hết được những lời nói của hắn. Cô sờ lên quai hàm mình, nó bắt đầu nhức và đỏ lên. Cô nắm chặt hai quả đấm, tức giận vì bị tên khốn ấy trêu đùa. Cô đứng im ở đó một lúc lâu, trấn tĩnh lại rồi quay mặt vào gương. Cô đánh thêm phấn vào quai hàm để che đi vết đỏ, rồi lau chùi đi mấy vết son lem luốc xung quanh miệng.