Trùm mafia khét tiếng Ray Breslin cuối cùng thiệt mạng, sau khi bị một tay súng bắn tỉa nhắm bắn từ tầng sáu của một tòa nhà ngay giữa trung tâm Moscow.
Theo đó, một tay súng bắn tỉa đã nã đạn vào cổ Ray Breslin khi ông ta cùng hai vệ sĩ bước ra từ một nhà hàng trên đường phố trung tâm Moscow.
Một trong các vệ sĩ đã đáp trả lại tay súng trên với một khẩu súng lục, rồi đưa Ray Breslin vào bên trong nhà hàng. Tuy nhiên, tay súng tiếp tục nã thêm năm phát đạn nữa qua ô cửa đã đóng khiến một nữ nhân viên nhà hàng bị thương nặng.
Các nhà điều tra tin rằng đạn được bắn ra từ một cầu thang giữa tầng năm và tầng sáu của một tòa nhà gần đó. Tại đây, họ đã tìm thấy một chiếc ghế gấp, một mảnh vải và sáu vỏ đạn. Tay súng được cho là sử dụng một khẩu súng máy AS VAL, loại vũ khí mà lực lượng đặc nhiệm Nga thường dùng và có thể bắn xuyên một tấm thép dày sáu milimét.
Ray Breslin vốn luôn ra ngoài cùng một đoàn tháp tùng gồm bốn xe bọc thép kèm hàng chục vệ sĩ. Các vệ sĩ đã không chờ xe cứu thương đến nơi mà đưa thẳng Ray Breslin đến bệnh viện và đó là nơi trùm mafia tắt thở sau đó.
Giới điều tra đang tiến hành xét nghiệm các dấu vân tay và dấu vết để lại tại hiện trường, đồng thời kiểm tra các camera an ninh từ những tòa nhà lân cận.
...
Brenna lắc lắc đầu, nét mặc hơi hoảng sợ. Cô không phải sợ tên bắn tỉa, cũng không phải sợ vụ việc. Cô chỉ cảm thấy thế giới ngầm thật sự rất đáng sợ, tính mạng của các ông trùm luôn trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc và điều đó khiến cô càng lo lắng hơn cho tên Nathan. Cô ngước mặt nhìn Kai.
“Nhưng mọi chuyện này chẳng liên quan gì tới em, anh đưa em xem làm gì?”
Vẻ mặt Kai vẫn bình thản và tiếp tục nhâm nhi tách cà phê trên tay.
“Em nghĩ sao về chuyện này?”
“Nghĩ sao ư? Việc này vốn dĩ không liên quan gì tới em. Nhưng chẳng phải mọi việc diễn ra quá nhanh sao? Chúng ta chỉ mới gặp ông ta cách đây ba tuần thôi mà.” Brenna làm vẻ mặt bất ngờ.
“Đúng thật, chuyện này diễn ra thực sự rất nhanh. Việc giết một ông trùm mafia không hề dễ dàng như vậy.”
Brenna hơi chau mày nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, cô như nghĩ ra thêm được điều gì đó khi anh nói như vậy và cô cảm thấy như anh biết được điều gì đó. Cô nghĩ không biết liệu Kai có dính liếu tới vụ này không. Nếu có thì việc này cũng vẫn chẳng liên quan gì đến cô, nhưng cô vẫn rất tò mò mặc dù cô biết tò mò không phải là một điều tốt. Nhưng nó phải có gì quan trọng và liên quan tới cô thì sáng nay anh mới luôn liên tục lr6n phòng tìm kiếm cô như vậy.
“Anh biết chuyện gì sao?”
“Em nghĩ xem? Ray Breslin không thường ăn trưa ở nhà hàng đó nhưng tay súng đã biết đường tới đó và chọn một trong những giây phút ông ta sơ hở nhất để ra tay.”
“Ý của anh là có tay trong?”
“Điều đó có thể xảy ra, nhưng vẫn bất khả thi.”
Brenna ngồi chống cằm suy nghĩ mãi nhưng cô vẫn không thể suy nghĩ ra nổi là ai. Tất cả mọi người đều có khả năng và mục đích giết chết lẫn nhau kể cả ông ta. Nhưng để giết được lão một cách dễ dàng và trót lọt như vậy, lại rất nhanh chóng thì không phải ai cũng làm được. Ngoài nội gián ra thì Brenna chẳng thể nghĩ ra được ai hết.
Brenna quăng mạnh tờ báo lên bàn, tựa người vào lưng ghế.
“Em không hiểu lí do vì sao anh lại dưa em xem. Nhưng em chẳng muốn dính liếu gì đến những thứ này đâu, dù sao thì đúng thực sự là nó không liên quan đến em.”
Brenna đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Trong khi Kai vẫn ngồi vắt chân, tay vẫn cầm tách cà phê. Anh nhìn cô rời khỏi bằng khuôn mạh lạnh lùng, không chút biểu hiện nào toát ra trên khuôn mặt anh.
“Brenna.” Kai kêu lớn.
Brenna quay mặt lại nhìn.
“Chiều nay em đi đón Finn đi, và đừng về nhà.”
“Tại sao?”
Lông mày Brenna cau lại vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Kai, cô cũng mập mờ đoán được là chuyện xấu. Mặc dù không rõ là chuyện gì, nhưng cô đã có quá nhiều câu hỏi trong lòng vẫn chưa thể suy nghĩ trong suốt. Cô không muốn biết thêm bất cứ điều gì mới nữa, đối với cô những chuyện cô đã gặp phải và những lời lúc sáng của Kai đã quá đủ khiến cho cô mệt mỏi tồi.
“Cứ nghe anh đi, khi nào anh gọi rồi hẵng về.”
Brenna cong môi khó hiểu, cô đoán trước được việc Kai sẽ không trả lời rồi, nhưng cô vẫn quyết định hỏi vì biết đâu dự đoán của cô là sai. Nhưng chẳng biết nên thất vọng hay vui mừng vì dự đoán của cô lại đúng.
Cùng lúc đó Jame đi vào nhà bếp, Brenna đi lướt qua anh như một người không quen, nhưng Jame cũng mặc kệ rồi tiến tới gần Kai.
Jame bị một tờ báo đang nằm mở toang ở trên bàn rồi đưa mắt nhìn Kai đang nhâm nhi tách cà phê.
“Anh nghĩ Brenna có đoán ra được là ai không?”
Kai trầm mặc, đặt tách cà phê xuống bàn.
“Có thể. Tôi không biết.”
Jame thổ dài phiền não, đưa bàn tay thô to của mình lên gãi đầu.
“Chẳng biết con nhỏ biết được có bị sock không nữa.”
***
Ở đâu đó tại California.
“Tiếp tục tìm kiếm không được ngừng nghỉ cho tới khi nào kiếm được em trai tao!” Zane gào lên với một đàn em ở đầu dây bên kia điện thoại.
Một tên đàn em khác của MS13 đang đứng run rẩy sợ hãi đối với lời cậu sắp nói ra.
“Ngài Holtz... Tôi nghĩ chúng ta không cần phải tìm kiếm em trai ngài nữa đâu.”
Zane quắc cặp mắt hung thần nhìn chằm chặp vào tên đàn em đó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta ngay lập tức.
Tên đàn em đó sợ hãi đứng hình, không dám nhìn thẳng vào mắt của Zane.
“Tôi... Có một tin... xấu” cậu ta run sợ lắp bắp.
Cặp mắt Zane nổi lửa hừng hực như thiêu đốt khắp người tên đàn em khiến cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi hột khắp nơi. Nếu xét về độ lạnh lùng và man rợ thì Nathan vẫn chẳng là gì đối với Zane.
Zane nuôi tóc dài, thẳng dài hơn vai một chút và luôn buộc thấp. Zane có bộ râu giống như John Wick (search google), khuôn mặt và thân hình rất ra dáng một quý ông, thích những thứ lịch lãm.
Nhưng độ máu lạnh và tàn bạo của Zane thì có thể nói là nó đạt ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Zane có thể xuống tay với bất cứ ai, từ trẻ sơ sinh đến người cao tuổi, không phân biệt giới tính. Nếu hắn đã muốn cái gì thì sẽ làm bằng mọi cách để có được thứ đó, không màng sự dụng cả những phương pháp tàn bạo nhất của mình. Lý lẽ, luật pháp không có trong từ điển của hắn. Tuy Zane vẫn luôn làm những điều hắn thích, nhưng cũng tính toán suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới bắt tay làm.
Có một sự kiện khiến hắn nổi như cồm đó là dọa “tắm” nạn nhân bằng axit chỉ vì thiếu nợ. Zane là một kẻ làm ăn “rất cứng” – hắn biết rõ mình đang làm gì. Hắn không bao giờ cho phép bản thân bị mất mặt bởi những kẻ dám trở mặt không trả tiền. Trả thù là biện pháp duy nhất nếu Zane cảm thấy bản thân đang bị lừa.
Zane còn sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để giết người, trong đó đặt bom xe là một cách thức “yêu thích”. MS13 sẽ chọn thời gian, địa điểm phù hợp và gắn bom và xe của nạn nhân. Nếu có người dân vô tội gần đó, MS13 cũng không quan tâm vì Zane chỉ cần đạt được mu5cc đích cuối cùng của hắn. Sự máu lạnh của MS13 khiến nhiều người cảm thấy khiếp đảm với tổ chức này. Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì thế giới biết về mạng lưới ngầm của MS13.
MS13 đã nắm vừng cả vùng Châu Mỹ trong tay và vẫn liên tục hoành hành, nhanh chóng vươn lên thành một thế lực lớn trên toàn cầu. Chúng vượt qua những “tên tuổi có số má” như mafia Crips của Italia, yakuza của Nhật Bản hay Hội Tam hoàng của Trung Quốc để trở thành băng đảng khét tiếng nhất thế giới.
Sự máu lạnh, tàn ác, đầu óc làm ăn nhanh nhạy ben khiên MS13 thành nỗi khiếp sợ của nhiều quốc gia. Và ngay cả các FBI củng phải rất dè chừng băng đảng này. Vì đã vươn vòi bạch tuộc ra toàn quốc nên thời điểm hiện tại, con số ước tính MS13 lên tới ba trăm ngàn thành viên, bao gồm từ cả “cùng đinh” của xã hội tới thương gia giàu có. Hiện tại thì MS13 đứng đầu các băng đảng trên khắp thể giới, so với MS13 thì co thể nói Camorra của Nathan chẳng là gì cả.
“Nói” Zane dùng một lời lẽ lạnh như băng nói vào mặt tên đàn em.
“Chúng tôi đã tìm được ngài Roy...”
Zane trừng trắng mắt khiến tên đàm em đang nói bỗng sợ hãi cứng cả cổ họng. Nhưng cậu ta vẫn cố gắng dùng sức đẩy giọng mình ra, cố gắng kể lại chi tiết.
Khi tới hiện trường, đám đàn em MS13 nhìn thấy xác Roy ngồi gục mặt giữa một đống rác ở vùng ngoại ô hoang vắng. Bộ đồ trên người cũng sớm đã bị máu tươi thẩm thấu hoàn toàn mà róc rách chảy ra xung quanh chỗ chết của Roy và đã bị khô đọng lại. Bộ đồ ướt đẫm là máu, miệng vết thương cũng đã lên mủ, từng lớp dính lên da thịt đang phân hủy. Mọi người có mặt ở đó nhìn thấy thân thể của Roy như vậy, sắc mặt đều biến sắc.
Ngay lúc này trong lòng Zane nóng như lửa đốt, hắn cố gắng nhẫn nhịn oán hận.
Sau khi đem xác Roy về khám nghiệm. Từ các vết thương có thể thấy ông ta đã bị dùng gậy, dùng roi tra tấn. Vết roi bị quất trên người ông vẫn còn lưu lại, mười ngón tay của ông ta đã bị trọng thương nặng nề, mỗi ngón tay đều có màu đen xanh tím, tích tụ máu. Không những vậy, ông bị hắt ớt cay vào miệng vết thương và bị lên mủ nghiêm trọng. Đáng sợ hơn là chân trái của ông ta thì bị kẹp gậy đến nỗi xương chân đã bị kẹp gãy.
Nghe tới đây chân tóc của Zane như nổi gai. Tuy cũng hay thường sử dụng những hình thức tra tấn tựa như thế này với các nạn nhân khác, nhưng Zane lại không dám tưởng tượng lại cảnh em trai hắn bị tra tấn tàn bạo như vậy. Trong lòng Zane như bị ngọn lửa thiêu đốt, da thịt nóng đến mức khô nứt. Hắn nắm chặt bàn tay lại, khớp xương kêu lên từng tiếng.
“Ngài Roy còn bị tra tấn bằng ghế điện...”
Không chịu đựng nổi nữa, Zane đá phăng cái bàn thủy tinh nhỏ gần đó khiến cho các mảnh thủy tinh văng vương vãi khắp nơi. Hành động đột ngột này khiến tên đàn em giật bắn cả người, tiết ra từng giọt mồ hôi hột càng lúc càng nhiều, miệng lắp bắp không nói nên lời. Tên đàn em cố gắng nói tiếp.
“Chúng tôi tìm thấy ngài ấy ở một bãi rác trung tâm thành phố... Vết thương chí mạng chính là ở đầu, hai lỗ đạn vào đầu và ba ở trong ngực.”
Khắp mặt và tay của Zane nổi gân lên, cặp mắt quắc lại sòng sọc nhìn tên đàn em. Tên đàn em run cầm cập chẳng dám ngẩng mặt nhìn lấy Zane một lần. Chẳng trách được vì Zane vốn rất tàn độc với những người gây chuyện với hắn. Lí do khiến tên đàn em này sợ đó là vì cậu ta đang nghĩ tới kết quả kinh hoàng mà Zane sẽ ban cho kẻ gây chiến.
“Ai đã làm điều đó?”
“Cách làm này giống như của Nathan Redmond - băng Camorra.”
“Tao sẽ giết từng tên khốn trong bọn nó cho tới khi bọn nó chết sạch không còn một ai.”
Zane đi lại gần một cái bàn kính dài khoảng hai mét, hắn di bàn tay của mình trên mặt bàn cho tới một cái nút được ẩn giấu mà mắt thường khong thể nhìn thấy. Zame nhấn vào cái nút đấy, một ngăn kéo từ từ mở ra, đủ vác kiểu súng ống được xếp ngay ngắn nằm ở trong đó.
Zane nhìn chằm chằm vào từng món vũ khí, hắn đưa tay sờ soạng những khẩu súng như sờ soạng một người tình.
“Tao sẽ báo thù cho đứa em trai tội nghiệp của tao và bọn Camorra sẽ phải trả giá cho những gì bọn nó đã làm.”
Zane tiến tới một tấm bảng trắng được treo trên tường. Trên tấm bảng đó là hình ảnh tất cả các ông trùm trong thế giới ngầm được đính ngay ngắn. Có một vài bức ảnh bị gạch dấu X đỏ to tướng, chứng tỏ những người bị gạch là những người mà Zane đã hoàn thành trừ khử.
Zane nhìn vào tấm hình có mặt của Nathan, liếm môi.
“Món ngon nhất thì sẽ để lại cuối cùng nhỉ. Tao sẽ giết tất cả những người mà hắn yêu thương và giữ hắn sống trong khi hắn chứng kiến những người của hắn chết từng người một.”
Zane cầm một con dao găm có thiết kế đơn giản cắm vào tấm hình của Nathan, cắm ngay giữa mặt. Zane quay mặt về phía tên đàn em đang đứng sau lưng hắn.
“Tao muốn có được các thông tin tất cả những người có liên quan với tên Redmond. Tìm hiểu những gì chúng đang làm và chi tiết của mỗi di chuyển của bọn chúng.”
Tên đàn em cúi người nhận lệnh.
“Tôi sẽ làm ngay lập tức thưa ngài.”
Nói rồi cậu ta rời khỏi phòng, nhanh chóng bắt tay vào công việc vừa được giao.
Zane quay trở mặt vào tấm bảng, đút hai tay vào túi quần, dùng cặp mắt sắc lạnh đầy hận thù nhìn vào tấm ảnh của Nathan, rồi nhếch mép cười khẩy.
“Mày sẽ hối hận vào ngày mày quyết định đụng tới em tao Redmond.”
***
Từ trường về, Brenna dẫn Finn vào một cửa hàng quần áo. Cô chọn khá nhiều trang phục cho cậu bé, mặc Finn khó chịu vùng vằng không chịu phối hợp.
“Con có đồng phục mà... Không mặc đâu.”
“Trường còn có các hoạt động bên ngoài nữa, cần phải mua thêm quần áo.”
Brenna chợt thấy mặt con trai cô càng lúc càng u ám. Cậu bé bước ngay ra ngoài cửa, lạnh lùng.
“Về nhà thôi!”
Brenna từ sau bước đến, nhẹ nhàng nói với Finn.
“Finn nè...”
Bây giờ chỉ mới khoảng năm giờ chiều, cô cũng chẳng biết phải làm gì mãi cho tới tối. Cô cũng chưa từng dắt con trai cô ra ngoài vì buổi chiều tối cô thường phải đi làm. Nhưng vì trước đó cô đã bắt đầu xin thôi việc nên dạo này cô cũng khá rảnh rỗi, chỉ là cô không biết phải làm gì vào những lúc rảnh rỗi. Hiện tại thì cô đang tự trách bản thân mình là một người mẹ tồi. Finn cũng chưa từng càm ràm hay khó chịu vì chưa từng được cô dắt ra ngoài chơi, ngay lúc này cô cảm thấy vô cùng có lỗi với thằng bé. Bây giờ cô muốn bù đắp hết tất cả mọi thứ cho con trai cô. Cô khum người thấp xuống, chống hai tay lên đầu gối để vừa tầm chiều cao với Finn.
“Con có muốn đi đâu không?”
Finn chkhoanh một tay lại, một tay đưa lên cằm. Thằng bé đứng trầm ngâm suy tư như một ông già trong khi chỉ mới mười tuổi. Cảm thấy điểm này khá giống với tên Nathan, Brenna không giấu nổi cảm xúc, cô phì cười thành tiếng.
“Mẹ cười gì thế?”
“Không có gì. Sao? Con muốn đi đâu nè?”
“Thực ra con muốn vào cửa hàng đồ chơi hơn là tiệm quần áo...”
Đây là điều cơ bản nhất mà hầu như ai cũng biết. Cô tự trách bản thân mình, thằng bé là con trai, dĩ nhiên sẽ không thích những thứ như đi mua sắm.
“Được rồi, gần đây có một tiệm đồ chơi, chúng ta tới đó nào.”
Brenna nắm tay Finn cùng tiến vào một cửa hàng đồ chơi có tên Toys R Us Stores. Vừa mở cửa bước vào, đôi mắt Finn sáng rực như một ngôi sao giữa bầu trời đêm.
Mỗi nơi được thiết kế với màu sắc ánh sáng riêng nhưng đều mô tả sự sang trọng và bình yên. Thiết kế showroom rất tinh tế. Có chỗ ngồi dành cho người lớn để hưởng thụ cảm giác thư giãn hoặc có thể nhâm nhi ly cà phê nóng hổi trong khi đợi con cái mình chọn lựa. Brenna khá là bất ngờ về cảm giác thong thả mà sự kết hợp này mang lại. Cách thiết kế showroom này đã nói với khách hàng rằng ở đây mang đến sự mua sắm phong phú về sản phẩm nhờ vào cách trưng bày rất chuyên nghiệp. Cửa hàng sắp xếp những sản phẩm như siêu nhân, mô hình xe cộ, máy bay,..., những món đồ chơi dành cho các bé trai. Nơi mà thu hút tầm mắt của Finn nhất, cô đã phải níu tay Finn lại và phanh gấp khi bước qua khu trưng bày này. Khoảng không gian rộng rãi, chuyên nghiệp trong khâu trang trí, trưng bày đẹp mắt tới sự giải đáp tận tâm của nhóm nhân sự. Sắp đặt những mặt hàng theo chủng loại, không gian bài trí riêng để người mua dễ lựa chọn. Những mặt hàng trọng yếu nhất luôn luôn bày trí trong cùng. Chúng vừa tận dụng cả ánh sáng tự nhiên và ánh sáng nhân tạo giúp tăng thêm vẻ đẹp mặt hàng. Cách thức sắp đặt lối đi lại của cửa hàng cũng dễ dàng giữa các quầy kệ hơn, mang đến sự rộng rãi trong toàn bộ không gian showroom.
Một nữ nhân viên niềm nở chạy ra phía Brenna khi hai mẹ con cô vừa bước vào.
“Xin chào, quý khách muốn mua gì ạ?”
Chưa kịp trả lời, Finn buông tay cô ra và chạy tọt vào sâu bên trong cửa hàng. Hơi xấu hổ vì hành động vô lễ của Finn, Brenna lúng túng trước cô nhân viên.
“Xin lỗi vì hành động của con trai tôi...” Brenna ngập ngừng.
“Không sao ạ, đây là phản ứng tốt của các đứa trẻ đối với mặt hàng của chúng tôi, chúng tôi rất vui vì điều đó.” Cô nhân viên tươi cười, không một chút khó chịu nào.
Brenna cười đáp trả.
“Mời quý khách qua khu vực chờ ạ, có phục vụ đồ uống ở đấy.” Cô nhân viên nép qua một bên, chừa đường cho Brenna.
“Cảm ơn.” Brenna cười tươi.
Brenna cố gắng đuổi kịp con trai cô. Finn dừng lại tại một kệ tủ to lớn đầy ắp các kiểu mô hình khác nhau.
Finn chọn một chiếc xe đồ chơi màu đen, ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu nhóc đã bị chiếc xe đó thu hút.
“Chọn nó đi” Brenna cười trìu mến.
Trừ chiếc xe ô tô đó ra, Finn còn chọn được nhiều món đồ chơi khác nữa, như là xe đào đất, xe con và siêu nhân mô hình,...
Finn đi một vòng quanh các món đồ chơi trong cửa hàng, thấy thích thì đều chỉ tay vào, thời điểm chọn lựa cảm thấy không có bao nhiêu, nhưng tới lúc tính tiền thì phát hiện thật sự cậu nhóc đã mua rất nhiều, một mình cô không thể mang hết đi được.
Brenna vốn dĩ không có nhiều tiền, hôm nay lại là lần đầu tiên cậu nhóc được dắt đi mua đồ chơi. Cô vốn muốn chiều chuộng, bù đắp lại tất cả mọi thứ cô chưa từng làm cho Finn nhưbg kinh phí lại không cho phép. Tuy vậy Finn cũng rất tinh ý. Cậu nhóc bõ bớt vải món đồ chơi lại cho đến khi giá cả vửa phãi. Hành động này khiến Brenna cảm thấy chạnh lỏng.
“Finn, mẹ xin lỗi nhé. Để lần tới mẹ sẽ bù đắp lại.”
Finn nhún vai cười tươi như hiểu chuyện vả cậu nhíc không hề có một chút nào là oán trách Brenna.
Brenna chuyển hướng nhìn về anh thu ngân.
“Phiền anh gói những món này lại cho tôi.”
“Được.”
Brenna đưa cho nhân viên thẻ ngân hàng.
Anh chàng thu ngân kia tiếp nhận thẻ ngân hàng, sau đó nhanh chóng giúp Brenna đem từng món đồ lần lượt đóng gói lại.
Finn vui vẻ vì đã mua đồ mình muốn, Brenna cũng chuẩn bị trở về. Nhưng vì vẫn chưa có thông báo gì từ Kai, cô bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Không rõ Kai chưa xong chuyện, hay là do anh đã gặp phải chuyện gì? Brenna không biết, gọi thì lại thuê bao.
Brrnna vửa đi ra khỏi tiệm vửa trầm tư đến nội cô không biết Finn đang tròn xoe mắt nhìn cô chằm chằm. Bỗng cậu nhóc lắc lắc bàn tay Brenna, lên tiềng khiến hồn cô đang trên mây cũng trở về.
“Con đã mua quá nhiều sao...?” Giọng nói cún con như thể Finn đã gây ra một lỗi lầm lớn.
Brenna chợt nhận ra biểu cảm của mình đã làm cậu nhóc hiểu lầm. Cô mỉm cười trấn an.
“Không, mẹ còn muốn mua nhiều hơn cho con nữa là đằng khác.”
Finn vui vẻ trở lại. Không phải cậu nhóc không hiểu được cuộc sống của cô. Tuy vẫn chẳng biết một chút gì về hắc đạo nhưng Finn chỉ biết rõ là cô không khá giả như mọi người nhìn vào, cô cũng rất vất vả. Do đó Finn chẳng bao giờ đòi hỏi cô bất cứ thứ gì cả.
Brenna bắt một chiếc taxi.
Ngồi trong xe, Finn đùa nghịch với món đồ chơi siêu nhân trên đùi, Brenna nhìn vài lần, cậu nhóc rũ mắt, tự mình chơi, như không để ý đến bất cứ thứ gì khác.
“Con đói không?”
Finn bỏ món đồ chơi trên đùi, mở to mắt ngước lên trần xe ngẫm nghĩ như thể cậu nhóc đang kiểm tra xem bao tử mình có đang gào thét không.
“Dạ có.”
Brenna hướng tài xề đến một quán ăn.
Rất nhanh, chiếc taxi chậm chạp tiến vào một ngõ nhỏ không hợp với vẻ bóng nhoáng của nó lắm, những bức tường cũ kỹ trơ cả gạch đỏ ra ngoài theo năm tháng, giống như một người già bị cuộc đời xoay vần, thân thể không chỉ teo tóp lại mà còn đầy nếp nhăn trên mặt.
Finn dáo dác ngó ra ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ. Btenna phì cười chẳng trách được vì nơi cô và nhóc Finn ở chình là dinh thự của lão Paul, rất xa hoa lộng lẫy. Finn đã ở từ khi vừa sinh ra cho nên đã khá quen mắt với những thứ hảo nhoáng đó.
“Mình đi ăn gì thế mẹ?”
Vừa dứt lời, xe cũng ngừng.
Một bà thím béo ngồi trên ghế đẩu sơ chế đồ ăn nhưng vẫn không quên nói chuyện phiếm với ông chồng đang bận rộn trong bếp.
Ông chồng ước chừng cái thìa, chảo trong tay hơi hất lên, ngọn lửa bùng cháy rừng rực, trong chảo thỉnh thoảng vang lên tiếng cháy xèo xèo của thịt.
Finn bất giác không giấu nổi cảm xúc, nhăn mặt lại như con khỉ khó khưa.
Tên tài xế nhanh nhảu chạy về bên phía Finn và mở cửa xe cho cậu nhóc bước xuống. Brennađứng yên, đóng sầm cửa xe, quan sát khắp xung quanh, cô mủm cười ấm áp.
Btenna nắm tay Finn bước vào quán, nhưng cậu nhóc ghị chân lại tại chỗ. Brenna mở to mắt nhìn Finn khó hiểu.
“Khoan khoan! Đây là nơi mà mẹ muốn cho con ăn hả?!”
Cô chớp chớp mắt nhìn cậu nhóc đang nhăn mặt lo lắng.
“Nơi này có thịt bò xào, mấy món con được ăn ở nhà cũng toàn là bò áp chảo, cũng là thịt bò cả, con cảm thấy khác nhau ở chỗ nào?”
“Cấp bậc, phẩm vị, giá cả, à, còn có môi trường dùng bữa nữa.”
Brenna nghe cậu nhóc ranh ma nói mà phì cười. Đầu óc Finn ngơ ngơ. Brenna duỗi tay, vỗ đầu cậu nhóc trấn an. Finn lắc đầu, thở dài y như một ông cụ non.
“Coi như con trải nghiệm cuộc sống vậy...” hai tay Finn xòe ra, nhún vai, cực kỳ tiêu sái.
Brenna cười phá lên vì hành động, lời nói của cậu con trai sắp lên cấp hai của cô cứ như một ông già trung niên giàu có mắc bệnh đại gia.
Brenna dẫn anh ta đi vào, thím béo chào đón
“A! Thì ra là Brenna, lâu rồi không thấy mày. Mày đã mất tích cả mấy năm nay rồi đấy, tao cứ tưởng mày chết rồi.”
Brenna vui vẻ gật đầu, cười hỏi.
“Gần đây buôn bán thế nào thím?”
“Vẫn tốt!”
Thím béo liếc nhìn Finn đang tỏ vẻ nhăn nhó khó chịu.
“Ô thằng nhóc nào đây?” thím béo nhìn Brenna cười nham hiểm.
“Con trai cháu đó thím.” Brenna nhoẻn miệng cười.
Hai người nói mấy câu rồi ngồi xuống một cái bàn vuông nhỏ, thím béo lại mang bia lên cho cô, nhưng lại đặt trước mặt Finn một lon nước ngọt.
Thím béo chống nạnh, từ góc nhìn của Finn đang ngồi thì thím béo to như ngọn núi Thái Sơn.
“Thế mày bao nhiêu tuổi rồi nhóc con?”
Finn nhìn cách hành xử, nói chuyện của thím béo cứ như một bà già hung dữ cho vay nặng lãi khiến cậu nhóc không khỏi run sợ.
“Cháu... Cháu mười một...”
“Thím đừng dọa nó vậy chứ!” Brenna đập đập tay lên bàn gây sự chú ý của thím béo.
Thím béo cười phá lên.
“Thế cái thằng ranh hay đi với mày đâu rồi?”
Brenna xịn mặt xuống.
“Cháu đã không gặp anh ta lâu lắm rồi, dù sao thì cho cháu gọi món!”
Brenna cố tình tránh đi chủ đề đó. Thím béo này cũng là một người hiểu chuyện nên chẳng bàn tới nó nữa. Bà ta lại lén liếc qua Finn đang ngồi căng thẳng, nhìn rất giống với Nathan nên bà ta cũng ngờ ngợ đoán ra được đây là con ai, nhưng còn cả một câu chuyện dài đằng sau nữa mà bà ta có lẽ sẽ không thể đoàn được. Brenna gọi ba món ăn rồi thím rời đi.
Finn ngồi trên chiếc ghế nhựa tồi tàn, nghe tiếng ồn ào náo động xung quanh thì vẻ mặt nhăn nhó, nhưng trong đáy mắt chủ yếu lại ngập tràn sự tò mò.
“Mẹ biết bà chủ đáng sợ chỗ này à?” cậu nhóc chỉ vào thím béo.
Brenna mỉm cười gật đầu.
“Sao mẹ quen được vậy?”
“Đây là chỗ ăn yêu thích của mẹ.”
“Mẹ thường xuyên tới đây á?” Finn hoảng hốt.
“Có sao nè?” Brenna chớp chớp mắt nhìn Finn.
“Chỗ này có vẻ... không vệ sinh cho lắm.”
“Con cứ tin tưởng vào sự lựa chọn của mẹ con đi” Brenna cười rạng rõ, đồng thời đè gờ nắp chai bia vào bàn rồi giật một cái, nắp chai bật ra, động tác vô cùng thuần thục.
Lại lấy một cái cốc, miệng chai nghiêng đi, bọt bia dâng lên rồi trào ra khỏi miệng cốc. Động tác của thím béo cũng rất nhanh chóng, tay nghề vẫn cứ tốt như lúc ban đầu. Brenna ăn cực kỳ ngon miệng. Finn chép miệng, cắn đứt một đầu con tôm.
“Cũng tàm tạm.” tuy nói thế, nhưng Finn liên tục ăn không ngừng nghỉ.
Rất nhanh, Finn đã ăn hết sạch đĩa tôm cay trên bàn, vỏ tôm chất thành núi ngay trước mặt. Brenna chắt lưỡi.
“Con ăn giỏi thật đấy.”
Finn nhõng nhẽo bĩu môi, không hề tỏ vẻ tức giận gì. Finn muốn gọi mấy món khác, nhìn nửa ngày cũng không thấy thực đơn đâu nên mở miệng hỏi Brenna.
“Chỗ này không có menu, chỉ nhìn nguyên liệu mà gọi đồ thôi con.”
“Xem nguyên liệu gọi món ăn á?”
Btenna tươi cười giải thích.
“Thì chính là mùa nào thức nấy, thông thường sẽ bày hết trên quầy để khách lựa chọn, muốn ăn thế nào thì gọi.”
Finn hớn hở, cảm thấy mình đã được mở mang kiến thức. Brenna gọi cho cậu nhóc một dĩa beefsteak, sau đó lại gọi thêm một đĩa bắp cải xào.
Sờ mũi, duỗi tay lấy một miếng bắp cải xào, không ngờ quán ăn bình dân này mà cũng nấu ngon y như đầu bếp nhà hàng, môi trường hơi sập sệ một chút nhưng lại thắng ở không khí vui vẻ. Và Finn cũng đã tiêu diệt rất nhanh hết mấy đĩa đồ ăn trên bàn.
So với lúc vừa mới tới, Finn lúc này đang tỏ ra rất hài lòng.
“Món nào cũng ngon tuyệt!”
Vừa hay thím béo nghe thấy, mặt mày hớn hở.
“Thích ăn thì cứ gọi thêm đi, miễn phí!”
Finn cười hơi thẹn thùng.
Ăn gần hết bàn thức ăn, Finn ngã người vào lưng ghế ôm bụng, ợ ra nột tiếng rõ to, ánh đèn đường màu vàng làm cho mặt cậu nhóc cũng sáng lên như ngọc. Brenna đưa tay bụm miệng cười.
“Ăn ở đây có ổn không con?”
“Ngon lắm mẹ!” Finn cười rạng rõ trong khi khóe miệng vẫn còn dính chút đồ ăn.
Brenna đưa ngón tay chỉ vào miệng mình như để nói cho con cô biết miệng cẫu nhóc còn dính đồ ăn. Finn bật người dậy, vội vàng xé tờ khăn ướt trên bàn lau miệng sạch sẽ.
Thím béo tiến tới bàn của họ.
“Đứa nào ăn nhiều thì đứa đó trả tiền.” thím béo nói với lời lẽ đe dọa.
Finn đưa mắt sợ hãi nhìn chằm chặp Brenna.
“Thím này cứ ghẹo thằng nhỏ!” Brenna xua tay cười tươi.
Brenna nhìn vào bên trong quán là một phòng khách thông ra noài quá. Có một cậu trai chắc là đang học cấp ba, ngồi dưới đất trong phòng khách chơi trò chơi điện tử.
“Con thím đã lớn vậy rồi sao?” Brenna đưa ly bia lên miệng uống cạn ly.
Thím béo nhìn Brenna, mặt cô đã đỏ bừng bừng rồi. Từ nảy đến giờ cô ăn rất ít, chỉ uống là chủ yếu.
“Nhóc con, mày vào chơi với anh đi, cô nói chuyện với mẹ mày một chút.”
Finn đưa mắt nhìn qua Brenna như thể đang xin phép. Brenna cười rạng rỡ gật đầu. Finn cũng nở một nụ cười trên môi chạy ào tối phía cậy trai đó.
Thím béo chuyển tầm nhìn vào phòng khách, hét lớn.
“Christan! Mày chơi với em đi này.”
Cậu ta cũng giật bắn mình một cái, rồi mối chợt nhận ra Finn đã đứng sát nhìn vào bộ trò chơi của cậu từ lúc nào không hay.
Thím béo kéo ghế ra ngồi đối diện Brenna. Bà ta làm mặt nghiêm túc.
“Mày uống nhiều quá rồi đấy.”
Từ khi món ăn được dọn lên bàn Brenn chư hề đụng tơi, cho dù có thì cũng chỉ có một chút, cô uống là chủ yếu. Brenna càng ngày càng gầy đi, loại gầy này là vô tri vô giác, chỉ có chút da thịt bám trụ vào xương
Brenna vẫn ngồi cười cười.
“Mày lừa con nít thì được chứ đừng hòng lừa thím mày.”
Khuôn mặt Brenna u sầu. Cô đặt cái ly rỗng trên tay xuống bàn, đưa hai tay ôm mặt, bắt đầu khóc nức nở.
Thím béo chỉ ngồi im đó nhìn Brenna. Từ nảy đến giờ Brenna đã phải rất kìm chế rồi, nếu không giải tỏa được thì sẽ rất khó chịu. Cho nên thím béo không an ủi, không dỗ dành, chỉ ngồi im để Brenna giải phóng tất cả ra ngoài.
Khi Brenna bắt đầu dịu lại, thím béo mới lên tiếng.
“Hai đứa nó nhìn y xì nhau, khỏi hỏi thím mày cũng biết con ai.”
Brenna đưa hai mu bàn tay lên mặt quệt đi hai dòng nước mắt lấm lem trên má.
“Thế thằng ranh đấy chơi mày xong bỏ chạy à?”
Tuy thím béo nói năng rất thô lỗ và thẳng thắng, nhưng thím lại là một người rất tốt bụng và hiểu chuyện cho nên Brenna không cảm thấy phiền với cách nói chuyện của thím béo, dù sao đó cũng vốn là tính cách của thím suốt bao năm qua. Brenna chỉ mỉm cười lắc đầu, cô thều thào.
“Không, Finn chỉ là tai nạn của bọn cháu. Có lẽ tên đó cũng chẳng biết.”
Thím béo ngồi khoanh tay nhìn Brenna ngờ vực như thể điều cô nói cực vô lý. Lí do khiến Brenna tràn ngập cảm xúc là vì nhìn Finn đã rất vui vẻ khi ở đây, điều đó cũng làm gợi nhớ lại khoảng thời gian cô đã từng vui vẻ với Nathan cũng tại chỗ này.
Cô nhìn xung quanh quán, không gian vẫn nhộn nhịp như ngày xưa. Đã bao lâu rồi không được nghe thấy thanh âm này, lúc trước hắn rời đi, Brenna có lúc ảo tưởng nghĩ đột nhiên sẽ có một ngày hắn trở lại, đứng ở sau lưng cô nhẹ giọng mà gọi tên cô, mang theo một sự kinh hỷ giống như hắn mới rời đi không lâu.
Cũng không biết thời điểm bắt đầu từ đâu, Brenna đã không còn có loại ảo tưởng này, có lẽ là bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, lâu đến nỗi người bên cạnh đều khuyên cô nên quên đi, lâu đến cả cô cũng tự nhắc nhở chính mình, nên quên mất.
Chỉ là lúc trước từng nghĩ, sẽ có một ngày bọn họ ngẫu nhiên gặp được, không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào. Nhưng không ngờ nó lại tệ đến nỗi cô ước gì mình chẳng muốn gặp lại.
Năm đó cô mười chín tuổi, cùng hắn lần đầu gặp nhau mặc dù lần làm quen đó diễn ra không đẹp đẽ mấy nhưng nó chính là bước khởi đầu của cuộc đời cô. Khi gặp lại, giọng nói của hắn thêm vài phần trầm thấp, lại như lúc đầu rất êm tai. Cô nhớ lại, dĩ nhiên không nhịn được mà hoài niệm.
Nhớ năm đó, niềm vui lúc hắn đón nhận tình cảm của cô lại xa xôi đến vậy. Hắn đã từng đối tốt với cô rất nhiều, nhưng lại vẫn dễ dàng buông tay cô ra. Cô cứ một mực cho rằng cô chỉ cần dựa vào một chút thật lòng của hắn là có thể an tâm, nhưng cuốn cùng vẫn là không có được gì cả.
Brenn chống cằm, đôi má phụng phịnh đỏ lừ kèm nét u buồn đáng yêu. Cô đột nhiên lại nhói đau một chút, giống như thời điểm lúc trước hoài niệm hắn nhưng lại không có đau như vậy, chỉ là hồi lâu không có cảm giác này. Hóa ra, không phải là không đau, chỉ là chết lặng.
Không biết có phải hay không là bởi vì có thêm cả nước mắt, ánh mắt của cô so với trước đây có phần trong suốt hơn, lại nhiều thêm vài phần ưu thương. Cái loại tâm tình không biết tên này quanh quẩn ở trong đầu Brenn, rất nuối tiếc, nhưng hiện tại hồi tưởng lại cô cũng chẳng biết nên cảm thấy nuối tiếc hay may mắn khi có thể rời xa khỏi hắn. Nếu quá khứ có thể quay trở lại, liệu cô có tiếp tục yêu hắn không? Đây vẫn là câu hỏi mà cô không thể có câu trả lời.
Thím béo thở ra một làn hơi phiền não.
“Cuộc sống vốn chẳng đơn giản dễ dàng gì...”
Bỗng ba người khách khác bước vào quá.
“...dù sao mọi chuyện cũng lỡ rồi, cứ sống tiếp thôi.”
Thím béo nói rồi đứng phắt dậy trở về với công việc. Không phải thím cố tình chạm vào nỗi đau của Brenna. Mà thím béo chỉ muốn giúp Brenna giải phóng ra hết tất cả cảm xúc trong lòng, như vậy sẽ khiến Brenna cảm thấy dễ chịu hơn là phảo cố gắng chịu đựng, kìm nén lại.
Brenna ngã người ra ghế, lau sạch mặt bằng mu bàn tay. Bất ngờ có một cuộc gọi đến. Brenna nghe điện thoại, là Kai.
Ở đầu dây bên kia giọng Kai rất là bình thản thoải mái, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Xin lỗi em nha Brenna, để gần khuya như vậy mới gọi em về.”
Brenna khịt mũi, cố gắng nói bằng một giọng điệu bình thường nhất có thể.
“Không sao, Finn và em cũng đã có thời gian với nhau rất vui. Em còn phải cảm ơn anh vì tạo cơ hội cho mẹ con em nữa đó.”
Đầu dây bên kia bật ra một tiếng cười hạnh phúc. Kai áy náy vì lời cảm ơn của Brenna.
“Được rồi có gì về mình hẵng nói nhé.”
“Vâng.”
Brenna cúp máy, xé tờ khăn giấy ướt trên bàn làm sạch mặt lại một lần nữa.
“Về thôi Finn.” Brenna nói vọng vào trong phòng khách.
Finn đứng dậy ôm tạm biệt cậu Christan. Không rõ bọn họ đã chơi gì, nói gì với nhau nhưng kết quả là Finn đã rất vui vẻ. Coi như hôm nay không uổng công cô dắt cậy nhóc ra ngoài.
Brenna tính tiền, Finn đứng chờ cô ở cửa quán.
“Tổng cộng bốn mươi hai đô.” Thím béo ghi chép nguệch ngoạc trên giấy một hồi rồi báo ra con số cuối cùng.
Brenna rút tiền trong ví ra đưa cho thím béo, tươi cười.
“Không cần trả lại, và cảm ơn thím.”
Thím béo mỉm cười ấm áp và cảm thấy hơi ngượng, thấy Finn có vẻ thích món tôm nướng bơ tỏi nên lại đóng gói thêm hai phần.
“Cầm về nhà cho thằng bé.”
Brenna cảm ơn, cầm túi đi ra ngoài, vừa lúc gặp thoáng qua ba người đi vào.
“Cậu Edga tới à, ngồi đây đi...” Giọng thím béo đầy nhiệt tình lẫn mấy phần kính sợ vang lên ở phía sau.
Brenna vô thức ngẩng đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một gương mặt gần như một tên côn đồ, khóe miệng cười cợt, nhưng khuôn mặt này lại thuộc về một người đàn ông, lúc này mắt nhìn thẳng đi lướt qua người anh ta.
“Thím béo, ba cân tôm, thêm nhiều cay...”
Đầu óc hơi choáng váng vì đã uống khá nhiều cho nên Brenna chẳng nghĩ ngợi gì nữa, bắt ngay một chiếc taxi và nhanh chóng trở về nhà.
Người đàn ông tên Edga liếc nhìn chiếc xe taxi của Brenna rời đi. Đôi mắt hắn lạnh như băng, đầy tia chết chóc.
Khi về tới nhà, Brenna vừa bước xuống xe thì nheo cặp mắt lại vì khắp ngôi nhà đều mở đèn sáng chưng mặc dù trời đã khuya, và họ thường cũng không bật nhiều đèn như thế này bao giờ khiến Brenna chói hết cả mắt. Trong lòng lộp bộp một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có điểm xấu.
Brenna cùng Finn tiến vào phòng khách. Rất nhiều vệ sĩ, người làm đang tập trung rất đông, sắc mặt ai cũng đều đang rất hoảng hốt.
Không rõ chuyện gì, Brenna bảo Finn tự mình trở lên phòng, rất may là cậy nhóc ngoan ngoãn nghe lời ngay. Dù sao cả ngảy Finn cũng đã đi học trên trường, rồi đi chơi cùng cô đến tận khuya khiến cậu nhóc cũng đã khá mệt mỏi.
Brenna hỏi một người bất kỳ đang đứng trong phòng khách.
“Có chuyện gì thế?”
Anh ta cứng người như các cơ đã bị đông lạnh, đưa đôi mắt u ám nhìn về phía Brenna.
“Ngài... Ngài Paul đã bị ám sát!”