"Thế gian lắm chuyện kỳ lạ! Một tòa thành đen sì, cư nhiên hút khách đến như thế! Dịch vụ du lịch phát triển vậy mà chính quyền không đầu tư xây dựng thêm khách sạn, quả thực đần độn..."
Giang Thu Ảnh bĩu môi lẩm bẩm, bực mình biểu hiện rõ trên mặt. A Bạc võ công cao, tự nhiên nghe được rõ ràng, như cũ không hiểu lắm ngôn từ của nàng, nhưng ý tứ vẫn là nắm bắt được. Nghĩ lại, cũng đã quá ngọ. Tiểu nha đầu lại thích ngủ trưa như vậy, lúc này tâm trạng tất nhiên không tốt.
Hắn ngoái đầu lại: "Mệt mỏi?"
"Không mệt..." - tiểu nha đầu bực bội. "Mà ta chính là rất rất mệt. Ở đây tại sao lại nhiều người đến trọ như vậy? Chúng ta đã hỏi qua tổng cộng mười chín cái khách điếm rồi nha. Thế nhưng một chỗ trống cũng không có!"
"Bởi vì, đêm mai là dạ đăng, mỗi năm chỉ có một lần."
"Dạ đăng? Ý tứ chính là, lễ hội thả đèn?"
"Ngươi biết?" - A Bạc không hiểu sao có chút hụt hẫng. Dạ đăng là điểm đặc biệt của Lăng thành, mỗi năm chỉ có một lần, tại Triệu quốc là độc nhất vô nhị. Vốn tưởng nàng không biết, hắn còn cố tình không vội tiết lộ, lại tốn sức như vậy để tới kịp lúc, muốn đòi nàng niềm vui...
"Chưa từng nghe qua." Giang Thu Ảnh lắc đầu. Nàng đúng là không biết, bất quá hội thả đèn tại kiếp trước cũng không phải cái gì tân kỳ. "Ta dựa vào tên gọi, đoán đoán."
"Ngươi không thích?" - giọng nói nam nhân hững hờ, nội tâm lại âm thầm khẩn trương.
"Thích a! Có náo nhiệt, tại sao lại không thích? Bất quá..." - Giang Thu Ảnh hằm hè. "Nếu đã là hàng năm đều có, như thế nào lại xây dựng ít khách điếm như vậy? Nếu muốn giới hạn người tham gia, ít nhất cũng nên có thông báo dán trên tường thành nha."
Giới hạn người tham gia? Mệt nàng nghĩ ra được!
A Bạc mỉm cười: "Không có chuyện đó. Có điều, lúc trước ta tới đây, cũng không đông như vậy. Lần này... Ân... ở đây có cái khách điếm, ta trước xuống hỏi thăm."
"Nhị vị khách quan muốn dùng bữa, hay là nghỉ lại?"
Hai người vừa đặt chân đến cửa, tiểu nhị đã chạy lại, híp mắt cười đon đả. Giang Thu Ảnh bắt được lời nói của hắn, hai mắt sáng rỡ: "Chỗ các ngươi còn phòng trọ sao?"
“Còn a.” Tiểu nhị nhanh nhảu gật đầu. “Nhị vị may mắn! Bổn điếm lẽ ra hết phòng từ lâu, mới vừa rồi lại có khách nhân đột ngột rời khỏi, vừa vặn còn trống một phòng.”
“Ách… một phòng?” Giang Thu Ảnh trợn mắt. Bình tĩnh nha bình tĩnh nha! Nàng cảm thấy “bình bình bình” trong lồng ngực, tim đập mạnh như muốn thoát ra ngoài.
Tiểu nhị gãi gãi đầu: “Ta cũng biết như vậy không được riêng tư cho lắm. Bất quá nhị vị đều là nam tử, ở chung hẳn cũng không vấn đề gì! Đừng trách ta lắm chuyện, nhị vị nếu là không thuê, cũng không thể tìm được phòng ở chỗ khác.”
“Ngươi khẳng định?”
“Đương nhiên! Bổn điếm vững chân ở đây, làm sao một chút tin tức cũng không có? Tửu lâu khách điếm ở Lăng thành này, đã sớm hết phòng từ lâu. Mới hôm qua có một đám nhân sĩ võ lâm vào thành, cũng đều phải thành thành thật thật tìm lão bá tánh xin nghỉ lại đấy. Nhị vị, có thuê hay không, thỉnh quyết định nhanh một chút a.”
A Bạc trầm ngâm. Lăng thành này hắn biết, tửu lâu khách điếm số lượng kinh người, mỗi một lần dạ đăng, nhiều lắm cũng chỉ trụ hết sáu thành. Lần này, cư nhiên đông như vậy?
Liếc liếc sang Giang Thu Ảnh, hắn trong lòng dâng lên một cỗ áy náy. Là vì trước đây hắn không để mấy dạng lễ hội này vào đầu, tự nhiên không cần lưu tâm. Đến khi nhớ ra, lại nghĩ đến sư phụ hắn nói nữ nhân đều thích dạ đăng, hắn mới gấp gáp ngày đêm không nghỉ chạy đến, thời gian vừa kịp, không nghĩ tới lại không tìm được nơi trọ lại. Một phòng đương nhiên không ổn, nàng tuy phẫn nam trang, nhưng trong xương cốt vẫn là nữ tử. Có nữ nhân nào không xem khuê dự danh tiết như mạng? Nếu là nàng liều chết không đồng ý…
“Thuê! Ai nói chúng ta không thuê? Đương nhiên phải thuê! Một phòng thì một phòng! Nam tử hán đại trượng phu, há lại đi so đo tiểu tiết? Hắc hắc, ngươi nói có phải hay không?”
A Bạc còn đang trầm ngâm, đã nghe thấy Giang Thu Ảnh thanh âm chắc nịch, liền kinh ngạc. Nàng vậy mà đồng ý? Còn sảng khoái như thế? Nhìn nàng cười hắc hắc, tay đưa lên vỗ vỗ vai tiểu nhị, mặt hắn lập tức đen lại. Tiểu nha đầu này, có biết thế nào gọi là nam nữ khác biệt? Nàng phẫn nam trang, thì liền nghĩ mình là nam nhân?
“Vị công tử này quả nhiên anh minh! Tới, tới! Phòng nhị vị trên lầu ba, ta đi trước dẫn đường.”
"Không cần. Tự chúng ta có thể đi.” A Bạc không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Giang Thu Ảnh, lạnh lùng liếc tiểu nhị, sát khí mơ hồ. Tiểu nhị cảm thấy sau lưng có thêm một tầng một tầng mồ hôi, lập tức phát lạnh, cười cười hai tiếng rồi nhanh chân chạy mất.
“Chung phòng, thật sự không có vấn đề?”
Giang Thu Ảnh trong lòng âm thầm hô to: Có vấn đề! Đương nhiên rất có vấn đề! Tình huống cẩu huyết như vậy, muốn chọc sắc đảm của ta à? Không cẩn thận ta sẽ muốn một ngụm một ngụm ăn ngươi!
Nhưng là ngoài mặt vịt chết không dám mạnh mồm. Hơn nữa, hơi thở của hắn nóng rực bên tai, nàng cơ hồ quên đi hô hấp. Giang Thu Ảnh mặt đỏ tía tai, đi nhanh về phía trước: "Đương nhiên không! Ngủ chung mà thôi, có cái gì hiếm lạ!"
Ngủ... ngủ chung? Lại còn, không hiếm lạ?
Tiểu sắc nữ trong đầu toàn bộ là những suy nghĩ nghiêm cấm trẻ chưa thành niên, hồn nhiên không biết mình buột miệng nói ra là "ngủ chung", chứ không phải "chung phòng". Càng hồn nhiên không biết nam nhân đằng sau đã biến hình thành Hỏa Diệm Sơn, cố tình lẩm bẩm: "Cũng đâu phải lần đầu..."
Không phải lần đầu? Không phải lần đầu?
Không - phải - lần - đầu???
A Bạc nháy mắt sát khí xung thiên. Nghĩ đến phía trước đã từng có nam nhân "ngủ - chung" với nàng, trong lòng hận không thể lột da hắn ta.
A Bạc nắm tay, một chưởng đấm vào chiếc bàn bên cạnh, bàn gỗ thế nhưng không phát ra một âm thanh, trong khoảnh khắc vụn thành bụi phấn!
Xung quanh, một mảnh yên lặng! Khách nhân đang ăn, tất cả ngừng lại, ngốc trệ!
Ở đây đa phần nếu không phải người trong võ lâm, thì cũng ít nhiều tiếp xúc với nhân sĩ giang hồ, tự nhiên đối với võ công hiểu biết một hai.
Đánh nát một cái bàn, không khó! Một chưởng đánh nát, ngược lại khó vô cùng! Không những nội lực cực cao, yêu cầu độ khống chế cũng thập phần hà khắc. Nếu là một chưởng khiến bàn gỗ không một tiếng động liền vụn như bột, lại là cái dạng cảnh giới gì?
Thiên của ta a! Kẻ kia, rốt cuộc là quái vật phương nào?
A Bạc không thèm để ý đến ánh mắt chúng nhân. Hắn co tay rồi lại nắm, nhấc chân lên lại đặt xuống, buồn bực cực kỳ, lại không có ai để phát tác. Đương nhiên, hắn càng không thể phát tác lên đầu Giang Thu Ảnh, đành hậm hực đuổi theo nàng lên lầu.
Oan ức chính là, hắn căn bản không rõ, tiểu nha đầu nói "không hiếm lạ", ý tứ là kiếp trước nam nữ chung phòng cũng gặp qua không ít. Còn "đâu phải lần đầu", lại là nàng tự trấn tĩnh bản thân. Trên đường đi, không phải đều một mình ở chung với hắn đấy sao, có cái gì phải khẩn trương như vậy...