Thạch động rất tối, hiển nhiên bốn phía kín kẽ. Nhưng điểm lạ là không một chút bế khí, hô hấp rất thông thuận. Trong động còn có một mùi hương nhàn nhạt, hít vào thực khiến thần thanh khí sảng.
Độc Cô Tuyệt đảo đảo mắt, lập tức phát hiện ra nơi xuất phát mùi hương.
Dị quả! Hơn nữa số lượng rất nhiều!
Không! Đâu phải rất nhiều, có thể nói là nhiều đến không cách nào tưởng nổi. Trước mắt hắn, dị quả mọc thành từng bụi từng bụi. Dưới mặt đất. Trên vách động. Nơi đâu cũng thấy, khiến hắn chấn kinh rồi.
"Đó là Liệt quả, từ nhị cấp tu chân vị diện trở lên mới có."
Thanh âm bàng bạc không rõ là từ đâu truyền tới, bên trong còn ẩn chứa một tia uể oải.
"Là ai?" - Độc Cô Tuyệt ngẩng phắt lên, nhìn về nơi phát ra giọng nói lạ.
Hắn cau mày. Phía trước mặt, nào có một bóng người? Nhưng trên vách đá rõ ràng phản chiếu một cái bóng mờ mờ tựa u linh.
"Là ai? Lại ở nơi này giả ma giả quỷ?"
"Aiiiii...." - tiếng thở dài tiếc hận. "Quả nhiên là phế vị diện, hết thảy đều là phế vật, không kẻ nào sử xuất được tinh thần lực, đều thích bắt bản tôn hiện thân."
Thanh âm vừa dứt, cái bóng cũng thoáng trở nên rõ ràng hơn, dần tụ lại thành một nhân ảnh trong suốt. Nhân ảnh kia ngũ quan không rõ, nhưng hắn ở đó, không gian xung quanh như có thêm tầng tầng áp lực, trở nên vặn vẹo.
Độc Cô Tuyệt bị cỗ áp lực kia công kích, lảo đảo lui về phía sau, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào hư ảnh vừa xuất hiện.
"Ngươi - không tệ." Hư ảnh nhếch miệng. "Rõ ràng sợ hãi, lại vẫn quật cường! Phân sợ hãi này, hợp ý bản tôn!"
"Ngươi - rốt cuộc là thứ gì?" Độc Cô Tuyệt khàn giọng hỏi.
"Bản tôn sao? Đương nhiên là tinh thần thể. Nga, ngạc nhiên? Ha ha... bản tôn đã quên, nơi này là một cái phế diện, ngươi đương nhiên không thể biết tinh thần thể là dạng gì..."
"Giống như linh hồn?"
"A? Nghĩ không ra, ngươi cũng thực thông minh. Nói linh hồn, không bằng kêu tàn hồn.... aiii... nhớ năm đó bản tôn tung hoành vô số vị diện, không ngờ lại trọng thương rơi vào cái phế vị diện này... linh khí không có, không cách nào hồi phục..." Hư ảnh trầm ngôn, không giấu được tiếc hận và tang thương.
"..."
"Tiểu tử, ngươi với bản tôn hữu duyên. Cái này, nhận lấy."
Hư ảnh nói xong, phất tay một cái, trước mặt Độc Cô Tuyệt xuất hiện một khối thanh ngọc. Khối ngọc đột nhiên xuất hiện, như thể mọc ra giữa không trung, khiến hắn trừng mắt mà nhìn.
"Cái này gọi là ngọc giản, là đồ của tu chân giới, có giải thích ngươi cũng không hiểu. Nó dùng để lưu trữ, cùng một dạng với quyển trục. Ngươi - lại đây."
Hư ảnh điểm điểm tay, một luồng thần thức tiến nhập thức hải Độc Cô Tuyệt. Lập tức, đại lượng tin tức ùn ùn xuất hiện, tựa như sóng triều, mãnh liệt công kích khiến hắn đau đầu nhíu mày lại. Một hồi lâu sau, Độc Cô Tuyệt mở mắt, lưng đẫm mồ hôi.
Hư ảnh nheo mắt đánh giá thanh niên trước mặt. Hắn trong mắt tuy tràn đầy khiếp hãi, nhưng ngoài mặt lại không hề hiển lộ, là kẻ biết nội liễm. Tiểu tử này còn có thân thể thuần dương, kết hợp với liệt quả, đích thực làm ít công to, là kẻ có đại khí vận. Đáng tiếc không còn là đồng nam, bằng không, tuyệt đối ngày đi ngàn dặm…
Thích hợp! Vô cùng thích hợp!
“Tiểu tử, thấy thế nào?”
Độc Cô Tuyệt trầm ngâm, rồi lạnh nhạt. “Rất được!”
Thực ra, đâu chỉ rất được? Nội tâm hắn vẫn còn kinh hãi không thôi. Thứ võ công kia, loại kiếm ý kia, sát khí kia… tất cả vượt ngoài phạm vi nhận thức về võ học của hắn. Nếu không phải những hình ảnh diễn ra trong não hải quá mức chân thực, hắn cơ hồ sẽ hoài nghi trên thế gian liệu có loại võ công đáng sợ đến như vậy…
“Rất được thôi sao? Tiểu tử, ngươi cũng không khỏi quá ngông cuồng!”
“…” Độc Cô Tuyệt nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Tuy rằng nội tâm rung động, nhưng hắn chảy trong người dòng máu đế vương, từ trong xương đã mang ngạo khí. Muốn hắn cầu xin kẻ khác là chuyện không thể nào.
“Thế nào? Có muốn học hay không?” Hư ảnh cười hắc hắc, thản nhiên quăng mồi.
“Có điều kiện gì?” – Vô công bất thụ lộc, hắn mới không ngu ngốc tin tưởng có bánh từ trên trời rơi xuống.
Hư ảnh trầm mặc, sát khí vô thức tràn ra. Thật may chỉ là tàn hồn, nếu là bổn tôn, sợ rằng đã sớm nổi bão. Vô Tình kiếm ý, cho dù đặt tại tu chân giới cao cấp vị diện cũng có thể khiến chúng tu sĩ tranh cướp vỡ đầu. Cư nhiên lưu lạc đến cái phế vật vị diện này, còn bị một con kiến hôi cò kè mặc cả…
Hắn nén giận: “Điều kiện duy nhất, là ngươi phải đứng trên đỉnh võ đạo của cái thế giới này.”
Như vậy?
Cái này có được tính là điều kiện? Cái này, mười phần là dụ hoặc!
Có điều, miếng ăn tới miệng, Độc Cô Tuyệt há có thể từ chối? Hơn nữa, ngay từ ban đầu, hắn đã không có ý định buông tha cơ hội này, chỉ là không muốn phải quỵ lụy cái tàn hồn kia mà thôi.
Vô Tình kiếm pháp này, đúng như tên gọi, vô tình chi cực. Chín tầng cảnh giới, tương ứng với cửu cửu tám mươi mốt thức, chiêu chiêu đều là sát chiêu. Không có hư chiêu, chỉ có thực chiêu, tất thảy đều nhắm vào tử huyệt của đối thủ.
Độc Cô Tuyệt vốn là sát thủ, tin rằng Vô Tình kiếm pháp hắn hội dễ dàng lĩnh ngộ. Cũng không sợ bản thân vì luyện nó mà trở nên quá mức lãnh huyết. Hắn tin rằng, bên trong mỗi người đều có một cái cân, chỉ cần giữ vững bản tâm không chuyển, thì cho dù hai tay đẫm huyết cỡ nào, cũng không sợ rơi vào ma chướng.
Là đạo, là ma, đơn giản chỉ phụ thuộc vào ý niệm.
"Hảo. Ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh võ đạo, duy ngã độc tôn."
Tàn hồn lúc này mới tạm vừa lòng, gật đầu: "Còn nữa, sau này khi sử dụng Vô Tình kiếm pháp, nhất định phải lấy tên - Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại."
"Có thể." Độc Cô Tuyệt sảng khoái đáp ứng. "Là ngoại hiệu của ngươi?"
Tàn hồn không trả lời, nội tâm ngập tràn cảm khái. Nhớ năm đó, tung hoành bao nhiêu vị diện, có mấy kẻ nghe danh Kiếm Ma mà không mất mật? Không ngờ đến giờ, lại lưu lạc đến mức phải dương danh tại cái vị diện phế vật này...
Bất quá, tiểu tử trước mắt đích thực là cái hạt giống tốt. Tâm tính trầm ổn, gân cốt kỳ hảo, trùng hợp hơn nữa là hắn lại có thân thể thuần dương, nếu tiêu hóa hết chỗ liệt quả tại đây, cho dù không tập luyện đỉnh cấp công pháp thì võ công cũng có thể đứng đầu thiên hạ.
Đáng tiếc duy nhất chính là...
Độc Cô Tuyệt đang chìm vào lý giải Vô Tình kiếm pháp, tàn hồn thấy hắn không một chút để tâm, lập tức chớp lấy cơ hội, dùng một đạo tinh thần ý chí đánh thẳng vào não hắn.
"Vô Tình kiếm pháp, lấy vô tình vi đạo, lấy độc cô chi ý. Ngươi - không cần những thứ tình cảm rác rưởi này."
... ngươi không cần những tình cảm rác rưởi này."
Trong hắc động, thanh âm vang lên u lãnh dị thường. Kiếm Ma tuy chỉ còn tàn hồn, nhưng tinh thần lực không phải một phàm nhân có thể tưởng nổi. Y trước đó đã phân ra một tia linh hồn lực, đảo qua ký ức của Độc Cô Tuyệt, càng xem càng hưng phấn.
Nhặt được bảo! Tiểu tử này, tâm tính lẫn ngộ tính, đều là thượng phẩm. Chỉ tiếc, lại nảy sinh một loại tình cảm không nên có.
Vô Tình ý không cần tình ái. Cho nên, hắn không cần ái tình. Ít nhất, là trước khi luyện tới thượng thừa.
Đoạn tình cảm kia, vì thế cũng không cần tiếp tục tồn tại.
Độc Cô Tuyệt thống khổ ôm đầu, lăn lộn trên đất. Trong óc hắn bỗng dưng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
"Vị anh hùng này, ngươi hảo."
"Ta là Giang Thu Ảnh, là ngươi cứu ta?"
"Ngươi không thể tháo mặt nạ ra a?"
"Ngươi mang mặt nạ bạc, ta có thể hay không kêu ngươi A Bạc?"
"A Bạc..."
"A Bạc..."
"Ngươi khốn kiếp! Ta đánh chết ngươi! Nụ hôn này, vốn dành cho A Bạc..."
"Ta thích A Bạc nha...."
Tiểu nha đầu mặt bầu bĩnh, cực độ đáng yêu, nàng hướng về phía hắn, nở một nụ cười rạng rỡ. Rồi nụ cười của nàng nhạt dần, bóng dáng nàng theo đó mờ đi. Hắn cảm thấy một trận hốt hoảng chưa từng có, nghĩ muốn ôm nàng giữ nàng, lại hoảng sợ nhận thấy bản thân không thể nhớ ra nàng...
Tên nàng... gương mặt nàng... nụ cười nàng....
Không!
Hắn không cam tâm!
Tàn hồn Kiếm Ma xóa đi ký ức của Độc Cô Tuyệt, vốn là một việc đơn giản, cũng chỉ cần chưa đến một khắc thời gian. Không ngờ, đang suôn sẻ, y chợt cảm thấy mình bị công kích, không khỏi kinh hãi tột độ.
Điều này sao có thể?
Tiểu tử kia, bất quá là phàm nhân, còn không bằng con kiến, cư nhiên có thể dùng tinh thần niệm chống lại y?
Là do đoạn tình ái kia?
Chấp niệm này, sâu đến cỡ nào?
Tàn hồn Kiếm Ma chấn kinh trong tích tắc, rồi nhanh chóng nắm lại quyền chủ động. Dù sao, chênh lệch giữa hai người như trời với đất, Độc Cô Tuyệt chẳng qua một lần vô tình bộc phát mà thôi.
Chết tiệt!
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, y thế nhưng lật thuyền trong mương, bị một tiểu tử vô tâm phản kích. Y vốn đã là tàn hồn, chỉ mong manh trong một hơi thở, khi nãy cường thế dùng tinh thần lực mở cửa động đã hao phí đại giới, trở nên yếu ớt vô cùng, thế này mới khiến một đạo phản kháng ý chí của tiểu tử kia đánh lại, thương càng thêm thương.
Lúc này không thể xóa đi ký ức của hắn nữa, y đành phong ấn nó lại. Dù sao, ở cái phế vị diện này, không tin có người có thể giải khai...
Này, so với xóa bỏ, cũng không sai biệt lắm.
Truyền nhân đã tìm được, y - cũng nên tiêu tán rồi...
Trước khi biến mất hoàn toàn, y lại gần nơi Độc Cô Tuyệt gục xuống, lại kinh ngạc phát hiện một điều. Tiểu tử kia, nhân một giây y choáng váng, thế mà cầm lấy một viên đá sắc nhọn, ngoan tuyệt vạch vào trước ngực, máu tươi đầm đìa.
Trước ngực hắn...
...một chữ...
Giang!