Giang Thu Ảnh nhìn chằm chằm vào cái gọi là Chu Tước Tâm, thật lâu sau mới rụt rè lên tiếng:
"Chu Tước đại ca, chuyện này... ách... thực sự phải trích huyết?"
"Ngu ngốc! Không trích huyết, lấy cái gì thực hiện nghi thức truyền thừa?" - Nhân ảnh thủ hộ giả trợn mắt khinh thường.
Mụ nội nó! Còn mắng ta? Cái nghi thức chó má gì đó, bà đây vốn cũng không cầu!
"Vậy... cái đó... ý của ta là... nếu như máu của ta không hợp cách đây?"
"Ngươi hợp cách!" Nhân ảnh thủ hộ giả nhíu mày. Con nhóc này, đầu óc làm từ cái gì vậy? Đi lo lắng những điều thừa thãi. "Máu của ngươi có thể mở ra thông môn, tự nhiên là được Chu Tước lựa chọn."
Máu? Giang Thu Ảnh nhìn xuống cánh tay. Nàng vẫn thắc mắc tại sao bản thân lại tới được chỗ này. Giờ nghĩ lại, hẳn là khi đó bị thương, vô tình máu của nàng rơi trúng chỗ nào đó, đánh bậy đánh bạ kích hoạt cơ quan đi?
Nhưng là, cho dù vô tình, bất quá theo ý tứ cái gã thủ hộ giả kia mà nói, cũng không phải máu của ai cũng được nha. Nếu quả thực máu nàng có chút đặc biệt gì đó, hơn nữa là cách duy nhất để thoát ra ngoài, vậy nàng cũng không ngại đổ máu thêm một lần.
"Hảo! Trích huyết mà thôi, ta trích là được!"
Giang Thu Ảnh sờ sờ lên đầu, ảo não. Nha hoàn Lăng phủ không được đeo trâm, vốn định dùng vật gì đó có mũi nhọn đâm vào đầu ngón tay, xem ra là không được.
Aiiiii, trách nàng số khổ đi, nhẹ không được, cũng chỉ có thể tìm nặng.
Chu Tước thủ hộ giả nhìn Giang Thu Ảnh dứt khoát giật mạnh miếng vải băng nơi cánh tay, vết thương do chịu ngoại lực lần nữa vỡ ra, máu tươi ồ ạt chảy xuống, trong lòng cũng âm thầm gật đầu một cái. Không sai! Tiểu nha đầu kia vốn gan không lớn, nhưng lúc cần thiết cũng là cái ngoan tuyệt. Kẻ có thể không nhíu mày ra tay với bản thân, cũng không phải loại bùn loãng.
Giang Thu Ảnh mím môi, mày nhíu chặt, nhịn đau đưa tay đặt lên Chu Tước Tâm. Rất nhanh sau đó, Chu Tước Tâm lóe sáng, cả bức thạch điêu hình Chu Tước cũng theo đó sáng dần. Nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy, tượng đá giờ đây trở nên trong suốt như bạch ngọc, bên trong có hàng vạn điểm sáng rực màu đỏ đang loạn chuyển.
"Nhắm mắt, tiếp nhận nghi thức truyền thừa!"
Giang Thu Ảnh vội vã làm theo. Ngay sau khi nhắm mắt lại, nàng cảm thấy mi tâm đột ngột đau nhức, trong óc tự dưng hiện lên từng đoạn từng đoạn khẩu quyết. Nơi đan điền cũng thình lình trở nên ấm áp, rồi dần dần nóng bỏng. Một luồng bạo khí theo đó không ngừng chạy dọc khắp các kinh mạch.
Là một thiếu nữ hiện đại điển hình, lần đầu tiên đối mặt với nội lực trong truyền thuyết, Giang Thu Ảnh lâm vào mênh mông kinh hãi. Nàng cảm thấy từng cen-ti-mét trên cơ thể đều trở nên nóng rực, đau nhức thống khổ, như có hàng ngàn hàng vạn côn trùng đang điên cuồng đục khoét lục phủ ngũ tạng. Theo bản năng, nàng ngã ra đất, tay chân co lại, miệng không ngừng rên rỉ: "Không cần... aaaaaaaaa... không cần... ta không muốn..."
"Muốn sống liền im miệng cho ta!" - Chu Tước thủ hộ giả lập tức cảm giác không ổn, vội quát lớn.
Trong lòng hắn cũng có chút ân hận. Nỗi thống khổ khi truyền thừa, ngay cả các tu chân đệ tử cũng không ít kẻ không thể thừa nhận, càng không nói đến phàm nhân. Vốn là nơi đây có một viên đan dược, trước khi tiếp nhận nghi thức, người được lựa chọn có thể phục dụng, bớt đi bảy phần đau đớn.
Nhưng là vừa nãy, hắn không có đưa cho nàng.
Giang Thu Ảnh lúc này đã không còn để ý đến tiếng quát của Chu Tước thủ hộ giả. Nàng chỉ cảm thấy đau quá đau quá, đau đớn này vượt quá cực hạn của nàng. Lục phủ ngũ tạng còn thôi đi, trong não hải đau đớn còn nhiều hơn không chỉ vài lần, ý thức dần dần mất đi.
"Kiên trì! tuyệt đối muốn kiên trì!" - Chu Tước thủ hộ giả cơ hồ gào lên. Trong lòng hắn cũng là gấp đến cực độ.
Chết tiệt! Nếu như tiểu nha đầu kia không qua được ải này, vậy hắn cũng vô pháp quay lại tu chân giới. Khốn kiếp thật! Khi nãy, sao lại vì chút chấp vặt mà không đưa cho nàng ta đan dược?
Giang Thu Ảnh một nửa ý thức đã lâm vào hôn mê, một nửa lại vẫn mơ hồ cảm nhận được tình cảnh hiện tại, thực thực ảo ảo, phân không rõ nơi nào mới là mộng.
Là nơi này, tại mật thất? Hay vẫn là tại khoảng không trắng xóa kia?
"Oa... A Bạc, ngươi hảo lợi hại!"
"Muốn học?"
"Phải nha."
"Không cần." Nam nhân nào đó khẽ cười. "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Ngươi cũng không thể bảo vệ ta cả đời đi?"
"..." Nam nhân trầm mặc.
Nữ nhân trong lòng âm thầm nói khẽ. A Bạc... ta đương nhiên muốn ngươi bảo vệ ta cả đời, nhưng ta vẫn mong có được thể nắm tay đứng bên cạnh ngươi, mà không phải chỉ núp sau lưng ngươi. Nếu như có thể, ta càng mong có được thực lực, một ngày nào đó, biết đâu ta có thể bảo vệ ngươi. Không phải lúc nào cũng là nam nhân bảo vệ nữ nhân, đúng sao?
Là ai đang nói?
Bảo vệ?
Là ai muốn bảo hộ người nào đó?
Ta sao...?
... ...... ...... .....
A Bạc... ta không hận ngươi... Nếu là ta có được thực lực, ta có thể hay không tìm được ngươi? Có thể hay không âm thầm bảo hộ ngươi?
... ...... ...... .....
Thực lực... ta muốn thực lực! Ta muốn cường đại!
... ...... ...... .....
Chu Tước thủ hộ giả đang tuyệt vọng nhìn Giang Thu Ảnh suy yếu dần, bỗng nhiên trợn mắt. Không rõ nguyên nhân, hoàn toàn đột ngột, ánh sáng trên người nàng bạo tăng, quang mang chói mắt vô cùng.
"Này... cái này... chuyện gì vừa xảy ra?" Hắn cơ hồ không thể tin nổi. Một tích tắc trước, rõ ràng nghi thức truyền thừa đã muốn thất bại. Tại sao chỉ trong một cái chớp mắt, mọi chuyện đều thay đổi ngược lại?
Đáng tiếc, hắn không biết những gì diễn ra trong lòng Giang Thu Ảnh. Cho dù là biết, hắn cũng không bao giờ có thể hiểu nổi.
Quá nhiều thứ tu chân giới có, phàm giới không có. Duy một thứ tại phàm giới mà hắn không thể nào tìm được tại tu chân giới.
Chân ái.