Giang Thu Ảnh càng nghĩ càng thấy lão già lôi thôi trước mặt thực vừa mắt, hận không thể xem lão như dê béo mà đối đãi. Có phải hay không cho lão ăn xong, lão sẽ lại quả đồ tốt? Bí kíp võ công? Bản đồ bảo tàng? Hoặc vài niên công lực?
Nàng lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được a được a. Chỉ là mấy con gà nướng, không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Lão già nghe vậy mừng rỡ, cười đến híp hai mắt, vội bảo Giang Thu Ảnh đợi một lát. Nửa khắc sau, lão đã đem về mười mấy con gà khiến nàng ngạc nhiên đến líu lưỡi. Lão già này, công phu bắt gà phải nói là tuyệt kỹ a!
Ôm tâm tư tranh thủ chỗ tốt từ lão già, Giang Thu Ảnh có thể nói là dốc hết hồ lô, vừa tẩm ướp gia vị, lại đặc biệt chú ý đến độ lớn nhỏ của lửa, mục tiêu đặt ra là thành phẩm phải thuộc loại tốt nhất. Không phụ công của nàng, hơn nửa canh giờ sau, mười ba con gà nướng thơm phức đã hiện ra.
Lão già lập tức nước miếng ròng ròng, không nói hai lời, tay phải giơ lên, một luồng hấp lực kéo đám gà lại gần lão. Tay trái đưa ra, một luồng hàn khí mà Giang Thu Ảnh cũng cảm nhận được nhanh chóng hạ nhiệt đám gà cho vừa ăn.
Nếu có võ lâm cao thủ tình cờ chứng kiến cảnh này, ắt sẽ trợn mắt há mồm. Này... U Minh chưởng cùng Hàn Băng chưởng là để dùng như vậy a? Lại nghĩ xa hơn, đồng thời sở hữu hai môn thần chưởng này, hình như chỉ có một người. Nhưng người kia địa vị cao cao tại thượng, còn lão già lôi thôi này.... ực... thực không dám nghĩ nữa.
Giang Thu Ảnh đương nhiên không biết mình đang tiếp xúc với nhân vật nào, trong cái đầu nhỏ còn đang suy tính yêu cầu chỗ tốt. Nếu đổi lại là người khác, e rằng sợ hãi còn không kịp.
Lão già xử lý đám gà với tốc độ tia chớp. Chỉ qua một lát công phu, lão đã ôm bụng thỏa mãn, dưới đất chỉ còn lại đám xương gà.
"Tiểu nha đầu, tay nghề của ngươi không tệ."
"Uy uy... ngươi định cứ như vậy mà đi a?" - thấy lão già đứng dậy vươn vai, không có vẻ muốn đáp lễ, Giang Thu Ảnh bực mình.
"A? Vậy ta phải làm sao?"
Thấy lão ngẩn ra không hiểu, Giang Thu Ảnh từ bực mình chuyển sang cáu kỉnh:
"Ngươi thực vô lương tâm. Ta nửa đêm bị ngươi đem ra đây, lại không công vì ngươi mà nướng gà. Thế mà ngươi ăn xong định quẹt mỏ bỏ đi a?"
Quẹt mỏ bỏ đi? Trong mắt lão già lóe lên tia sáng lạnh lùng. Đã rất lâu rồi không có ai dám nói với lão như vậy. Tiểu nha đầu này có biết, nếu lão muốn, lão có thể bóp chết nàng như bóp một con kiến?
Ngu ngốc Giang Thu Ảnh, không hay biết lão già trước mắt sát ý đã nổi, vẫn vô tâm mắt to trừng mắt nhỏ. Có điều, lão thiên gia quả thực còn để ý tới nàng. Thấy lão già không phản ứng, nàng chu chu miệng, vô tình lại đụng trúng một mảnh mềm mại sâu trong lòng lão.
Lão già sững sờ. Tiểu nha đầu này... sao mà giống nàng... Thật lâu trước đây, nàng cũng nhìn lão bằng ánh mắt như vậy, cũng chu cái miệng nhỏ nhắn như vậy... Đúng đúng, nàng cũng bảo hắn ăn xong quẹt mỏ như vậy... này...
Sát tâm vừa khởi đã biến mất, lão già trở nên lúng túng, đưa tay vào trong áo tìm, rồi đưa ra một miếng ngọc bội màu đen: "Cái này cho ngươi."
"Miếng ngọc xấu xí này là gì vậy?"
"Ngu ngốc! Miếng ngọc xấu xí trong lời ngươi, chính là võ lâm chí bảo đây."
Giang Thu Ảnh đầy bụng nghi ngờ cầm khối ngọc bội xoay tới xoay lui, vẫn không cảm thấy có điều gì đặc biệt, ngẩng đầu lên lại thấy lão già điên khùng đã bỏ đi từ lúc nào.
Nàng bực bội a~~~~… Loay hoay cả đêm, lại chỉ được miếng ngọc vớ vẩn. Lão già kia, khẳng định là kẻ lừa đảo aaaa!
Giang Thu Ảnh tức tối muốn quăng hắc sắc ngọc bội kia đi, nhưng nghĩ lại lời nói của lão già, lại ôm một tia hy vọng đây thực sự là đồ tốt, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định đeo vào tay.
Đều nói, cuộc đời mỗi người có rất nhiều ngã rẽ. Ngươi ra sao về sau, đều phụ thuộc vào hôm nay ngươi rẽ ngã nào. Giang Thu Ảnh không biết, hành động đeo ngọc bội lúc này của nàng, chính là một ngã rẽ tối quan trọng, là viên gạch đầu tiên trên con đường cải biến số mệnh của nàng. Từ đây, nàng bắt đầu đi ra khỏi lộ tuyến mẹ kế tác giả đã vẽ ra trong nguyên tác, thoát khỏi kết cục hy sinh bi thảm.
Và nhân sinh tươi đẹp, cũng đã bắt đầu...