Thỉnh an dường như là một chuyện tình không thể trốn tránh.
Ta từng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên không, nơi nào cũng có thỉnh an. Người người thỉnh an, ngày ngày thỉnh an. Không phải là di nương độc ác, thì cũng là tổ mẫu khắc nghiệt. Không phải biểu tỷ ác độc, thì cũng là đường muội xấu xa. Sau đó sẽ là những màn PK gia đình gà bay chó sủa...
Thực con mẹ nó rắc rối.
Ta vò đầu bứt tai tìm đối sách. Trốn tránh tất nhiên không được rồi nha, mất lòng trưởng bối là không đất dung thân đó. Còn đâm đầu theo lao thì, ách... nói thật là ta chưa đủ tự tin đâu.
Ta nhíu mày. Giang Băng Thanh đã đi trước, ta nếu như hôm nay không đến gặp lão bà bà kia cũng không ổn. Ta không tin tưởng Giang Băng Thanh, tổng cảm thấy nàng ta không phải kẻ lương thiện. Cái này không phải con mắt nhìn người của ta đã đến cảnh giới xuất thần, chỉ gặp một lần đã thấu tâm gan. Đây hoàn toàn là trực giác dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình của ta. Nói thẳng chính là, ta không tin mẹ kế tác giả nhàn rỗi đến mức tạo ra một thánh mẫu nữ phụ. Vừa rồi nàng ta đã gặp qua ta mạnh khỏe, nếu như bây giờ ta trốn tránh không đi, ai mì biết được nàng ta sẽ thêu dệt nên những gì.
Ta sửa sang lại, kêu Tiểu Mai búi một kiểu tóc đơn giản rồi bước khỏi khuê phòng.
Giang phủ rộng lớn vô cùng, ta mất hơn một khắc mới đi được đến đại viện. Từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười, oanh oanh yến yến ríu rít vô cùng.
Ta chợt nhớ ra, Giang phủ có cả thảy chín đứa cháu gái. Có câu, ba người đàn bà thì thành một cái chợ, ở đây xem ra tập hợp đủ thành một siêu thị nha.
Ta chậm rãi bước vào. Tất cả chợt im lặng.
"Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu. Con tới muộn, kính xin người trách phạt."
Ta hơi hơi cúi đầu, khẽ đảo mắt một vòng. Trong phòng ngoài Giang lão phu nhân còn có năm thiếu nữ, ba người trạc tuổi ta, hơn người còn lại nhỏ hơn hẳn. Có điều, hiện tại ta không nhận biết được ai, im lặng vẫn là thượng sách.
"Ngươi là quận chúa ngàn vàng, thân thể lại không khỏe, mau về nghỉ ngơi đi thôi, tránh cho bà già này bị trách phạt." - thanh âm thực lạnh nhạt.
Ta thở dài trong lòng, quả nhiên là chán ghét.
"Là lỗi của Ảnh nhi, khiến tổ mẫu lo lắng." - Ta giả ngu.
"Ngươi hôm nay sao lại biết điều như vậy?"
"Trước đây là Ảnh nhi sai, Ảnh nhi thỉnh tội với người." - Tiếp tục giả ngu.
Ta có thể cảm thấy Giang lão phu nhân hơi sững sờ. Một lúc sau, bà thở dài : "Thôi, hiếm khi ngươi có lòng như vậy, ta sao có thể hẹp hòi. Người đâu, còn không mau lấy ghế cho tứ tiểu thư?"
Ta cúi đầu cảm tạ rồi ngồi xuống, bắt đầu quan sát. Giang lão phu nhân ngồi chính giữa phòng, một thân cẩm y. Bà tuy nhiều tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn còn tưởng chưa quá tứ tuần. Ngồi bên tay phải chính là Giang Băng Thanh. Nàng ta che miệng cười :
"Tứ muội đến thật vừa lúc. Mọi người biết ta mới qua chỗ muội, còn đang hỏi han không thôi đây."
"Đúng vậy đúng vậy, tam tỷ vừa rồi còn nói tứ tỷ chưa khỏi phong hàn, hôm nay một lần nữa không tới thỉnh an tổ mẫu, ta thực lo lắng a." - vừa lên tiếng là một nữ tử áo hồng, môi khẽ nhếch lên, nhìn về phía Giang Băng Thanh.
Ta nhìn về phía thiếu nữ áo hồng. Nàng ta chỉ khoảng mười ba tuổi, gương mặt thanh tú vẫn còn nét thơ ngây, tuy nhiên lời nói ra lại có ám chỉ rõ ràng. Bất quá trình độ còn non, ý tứ chia rẽ quá lộ liễu.
Về phần Giang Băng Thanh nói những gì, ta một chút cũng không quan tâm.
Ta quay sang Giang lão phu nhân :
"Tổ mẫu, Ảnh nhi thực sự mệt mỏi. Nhưng đã vài ngày không thỉnh an người, Ảnh nhi trong lòng cảm thấy áy náy không yên. Hơn nữa, con còn có việc muốn nói với người a".
"Sao? Thật sự là chuyện hiếm gặp. Ngươi hôm nay làm ta ngỡ ngàng không ít. Nói đi. Là có chuyện gì?"