Woa…
Trước mặt họ là ngôi đền nổi tiếng bậc nhất ở Kyoto.
Không khí ở đây vừa trang nghiêm vừa đông đúc, bởi có rất nhiều người cũng
đến tham quan cầu nguyện. Nghe đâu nơi đây nổi tiếng với những lời cầu
thi cử, chỉ cần thành tâm cầu ắt sẽ thành hiện thực. Chẳng trách mà
trước khi thi các thầy cô lại muốn dẫn đến, vì lớp G chỉ cách F 1 con số mà thôi, học hành thì tệ cũng ngang ngửa, đối với nhà trường cũng là
hết cách.
Minako lầm rầm cầu nguyện, gương mặt cô vô cùng thành
tâm, cô năm nào cũng phải học phụ đạo, chỉ mong năm nay có thể lập kì
tích một lần.
Thông thường chỉ cần bỏ 5 yên, cô lại bỏ đến 5
đồng 5 yên, với mong muốn có thể hiển linh gấp năm lần. Tiện thể cũng
cầu cho bạn bè được qua môn suôn sẻ, nhất là Usagi, cũng tệ không kém
cô.
“Này, ở đây cầu duyên có được không nhỉ?”, cô bạn của Minako hỏi thăm.
“Ai mà biết. Nhưng đều là đền thờ, chắc cầu cũng tốt như nhau haha”
Minako trả lời đại, cô cũng chẳng chắc là có cầu được không. Lục lục túi mình, cô hết đồng 5 yên mất rồi.
Teng! Một đồng 5 yên được thả vào. “Tớ tặng cậu đấy, muốn cầu gì cứ cầu.”
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, là cậu bạn hôm qua đây mà.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ hôm qua. Cậu chạy vội quá… Tớ không kịp đuổi theo. Chút nữa tớ mời cậu ăn trưa nhé!” – Cậu trai mỉm cười ngây ngô, tay vẫn không quên gãi đầu, tỏ vẻ e ngại.
Được đãi đúng là sung sướng,
Minako không ngại gì mà phải từ chối. Ông trời ơi, không lẽ nhân duyên
của cô đã đến thật rồi. Kagami Hatori – tên của cậu ta. Nhìn kĩ trông
cũng bảnh bao. Có thể là không được cao lắm, nhưng ít nhất cũng hơn cô
nửa cái đầu, cô chỉ hơn một mét sáu. Dáng người khá ốm nên trong gầy gò, nhưng gương mặt có chút bầu bĩnh và trẻ con, có nét gì đó rất thu hút.
Mái tóc cậu ta có màu nâu, trùng hợp với đôi mắt cũng ngả nâu đậm. Nếu
không biết còn nghĩ là có lai nước ngoài.
Cậu dẫn cô vào một cửa
hàng ăn nổi tiếng ở Kyoto, chuyên bán rất nhiều đồ ăn ngọt. Warabi
Mochi, Shiratama, hay cả Parfait cũng đều thuộc hàng nổi tiếng ở đây.
Nhìn món nào cũng trang trí bắt mắt cầu kì, cô thực sự rất thích nha.
“Cậu cứ gọi thoải mái, tớ mời”, Hatori cười tươi. Cậu cười hiền quá, vừa ấm áp vừa rạng rỡ.
“Ưm… cảm ơn Kagami-kun. Chẳng qua tớ chỉ giúp cậu một chút. Không cần phải
đãi tớ chỗ sang trọng như vậy”, Minako khéo léo từ chối, mặc dù thực ra
cô thích mê lên được.
“Không có cậu tớ đã ngã đập đầu rồi, vậy mà gọi là một-chút sao”
“A… thì.. Haha. Cơ mà bạn bè cậu giỡn sao mà để cậu té thế. Tớ trông có vẻ họ không tốt với cậu.”
“À họ không có làm gì cả, tại tớ vụng về rớt đồ mới bị trượt ngã”. Hatori
phân bua giải thích. Cậu chơi với họ từ năm cao trung (THCS), sau này
thì cùng nhau lên trung học, nên mối quan hệ có thể nói là “dù không
bằng lòng cũng bằng mặt”, họ hay đùa giỡn quá trớn vì cậu rất hiền, lại
gầy nhỏ, nhưng hoàn toàn không hề có ác ý.
Cả hai nói chuyện hồi
lâu, Minako nhận ra mình nói chuyện với cậu ta rất hợp, có thể thoải mái kể về mọi điều, thực sự là thấy rất vui. Vài bữa trước có nhiều chuyện
làm tâm trạng cô rất tệ. Cũng may gặp được người này, cô thấy dễ chịu
hẳn.
Xa xa có ba người giáo viên đang đi đến, họ cũng muốn thử ăn đồ ngọt của tiệm nổi tiếng này.
“A, cậu Kagami học sinh lớp tôi kìa. Đúng là gia đình khá giả có khác, ăn
trưa cũng lựa chỗ tốt” – thầy chủ nhiệm lớp C cười hài lòng, Hatori là
một trong những học sinh học rất khá, lại ngoan ngoãn vâng lời nên ông
rất quý mến cậu.
“Ngồi chung với một cô gái cơ đấy. Này thầy
Aoki, có phải Aino Minako lớp thầy không?” – cô giáo quản nhiệm khối năm hai lên tiếng. Cô đã vài lần nhìn thấy Minako, vì thành tích học thể
dục xuất sắc nên được đưa vào danh sách dự thi giao lưu các trường, chỉ
tiếc sức học các môn còn lại yếu nên vuột mất cơ hội.
Kunzite
nhìn sang, phát hiện cô gái của mình đang cười vui vẻ bên người khác.
Anh nheo mắt lại, lộ chút vẻ khó chịu, rồi quay sang giả vờ như không có việc gì, im lặng lảng sang chuyện khác.
Mối quan hệ của Hatori và Minako trở nên thân thiết từ sau chuyến đi ấy.
Makoto nhìn cũng hài lòng, vì cô có nghe bạn bè mình nói Hatori thực là người hiền lành tử tế.
Ami nghe một số người bảo, vì quá hiền lành nên đôi khi cậu ta bị bắt nạt,
nhưng bản thân cũng chẳng để tâm lắm, đúng là hiền thật.
Usagi
và Rei lại phản đối, họ thích mẫu người nghiêm túc chững chạc, có thể
làm chỗ dựa cho mình, nên nhìn thấy Hatori gầy gầy nhỏ nhỏ, lại cho rằng cậu không hợp với Minako tính tình trẻ con.
Dù sao cũng chỉ là ý kiến cá nhân. Quyền quyết định vẫn ở Minako. Mà Minako trông cũng có vẻ rất thích. Sáng nay cô nàng đi học sớm được, cũng nhờ có Hatori sang
đón cùng đi.
Người duy nhất thấy khó chịu, có lẽ là hắn, Kunzite.