“Tớ có bí mật về cô
bạn gái thân yêu của cậu, hãy ở lại lớp sau giờ học” – Hatori nhận được
mảnh giấy trong hộc tủ. “Cô bạn gái thân yêu” ở đây nhất định ám chỉ
Minako, vì mọi người đều hoàn toàn hiểu lầm họ quen nhau.
Cậu
không muốn Minako cứ tiếp tục phải che giấu giúp mình, đằng nào lỗi cũng do cậu đã tỏ tình trước, dù cậu cũng không có ý định từ bỏ, nhưng để bị hiểu lầm thực không hay.
Được thôi, cậu sẽ đến. Để xem rốt cuộc người gửi bức thư này là ai, có mục đích gì.
- Sau giờ học:
“Cậu là…” – Hatori ngồi trong lớp chờ đợi, thấy bóng một cô gái mở cửa. Cô
gái ấy trông rất xinh đẹp với mái tóc xoăn gợn. Cô gái tiến lại gần cậu
nhiều hơn.
“Tớ là Naoko, học bên lớp G, lần trước có cùng lớp cậu đi tham quan Kyoto” – giọng cô ta lảnh lót.
“À, cùng lớp với Minako-chan, sao, cậu có chuyện gì à?”
“Hơ. Cũng không định xen vào chuyện người khác, chỉ là tớ sợ cậu bị lợi dụng mà không biết.”
“Sao, gì cơ?”
Naoko tiến lại gần, thì thầm to nhỏ gì đó, sắc mặt Hatori biến đổi, cậu bần
thần, không nói lời nào liền bỏ ra khỏi lớp. Naoko cười đắc ý, nụ cười
bí ẩn biểu hiện cô ta như vừa giăng bẫy cho con mồi trúng kế.
Những ngày sau đó…
“Minako à, cậu có thể bớt gương mặt u ám ấy được không? Trông như trời đất sắp sập vậy!!” - Ami lo lắng cho cô bạn.
“Người học giỏi như cậu không hiểu được đâu. Tớ cũng ráng lắm đấy, mà số điểm
kinh khủng như vậy, tớ chết chắc trong hè này…” – Minako khóc rần rã,
năn nỉ cô bạn thiên tài của mình giúp đỡ để vượt vũ môn.
Cô không muốn lại tiếp tục làm “thiếu nữ không có mùa hè”…
“Bình thường cậu cũng đâu lo học thế, sao kì này lo thái quá vậy” – Rei thắc
mắc. Bạn mình chăm thì tốt thôi. Nhưng nào giờ chưa từng thấy biểu hiện
này, làm cô có chút nghi ngờ. “Hay là tại… tên đó?”
Minako chột
dạ, sắc mặt liền biến đổi. Cô thực sự không muốn nghe nhắc đến tên người này. Tức giận xen lẫn tự ái hôm trước, cô nhịn không nổi đem kể cho mọi người cùng nghe.
“Cái gì! Dám nói vậy! Tớ đập hắn ngay!!!” – Makoto đập bàn giận dữ, làm mọi người xung quanh phải quay lại nhìn.
“Bình tĩnh đi nào Mako!” – Ami khuyên nhủ, cô vẫn thấy chuyện này có điểm kì lạ.
“Đập, phải tính sổ cho hắn một trận! Lý nào dám nói Minako như thế! Tớ sẽ
mách với anh Mamo!” Usagi cao hứng, cô cũng không muốn để yên cho người
động phạm vào bạn mình.
“Đừng có châm dầu vào lửa nữa Usagi,
Makoto. Mấy cậu không thể nghĩ kĩ chút à. Chuyện này nghe không thấy kì
cục sao. Hôm trước còn lo lắng cho Mina bị phỏng như vậy, hôm nay lại
nói thế này, không phải có vấn đề à?” – Rei bình tĩnh phân tích.
“Cũng phải… Tớ nghĩ anh ta ghen đấy. Hatori bị đồn với Minako cơ mà. So với
quan hệ thầy trò, dĩ nhiên bạn-bạn phải được ủng hộ hơn rồi” – Ami suy
nghĩ kĩ, thì ra điểm kì lạ cô nghĩ đến là đây.
Minako bác bỏ tất
cả ngoài ta. Cô thật sự chẳng còn hơi sức bênh vực hắn. Mấy ngày nay cô
đều trốn tiết hắn, cũng không muốn gặp Hatori để tin đồn đừng lan ra
thêm. Cô thực sự mệt mỏi. “Các cậu nói gì cũng vậy, giờ tớ chỉ mong
nhanh nhanh quên được hắn, tớ đã đủ buồn lòng rồi…”
Reng reng!!
Tiếng chuông tin nhắn của cô vang lên. “Ngày mai, cậu đến phòng Karaoke
số xxx nhé, tớ muốn đi hát cùng cậu”. Thì ra là Hatori gửi cho cô.
“Thôi đi cùng cậu ấy đi, chắc sẽ khuây khỏa hơn. Người ta chân thành như vậy, cậu cũng nên đáp trả một chút” – Makoto khuyên nhủ.
Ít nhất ở bên người yêu mình sẽ vui hơn nhiều so với người chỉ biết chà đạp mình, cô nghĩ vậy.
“Tớ đến rồi Hatori. Cậu chưa đến à?” Minako gọi điện. Cô đã đến nơi, nhưng
không thấy ai trong phòng cả. Thật kì lạ. Hatori mời cô, đáng lẽ phải
đến sớm chờ cô chứ.
“Cậu chờ tớ một chút! Tớ đang kẹt xe quá…” – Hatori nói với giọng vội vàng, bên ngoài cũng đầy tiếng ồn.
Cô đành ngồi chờ cậu đến, 5 phút, rồi 10 phút, chẳng thấy Hatori đâu.
Cạch! Tiếng cửa mở ra. Minako ngoái đầu lại nhìn. Không phải là Hatori,
mà lại là Kunzite sao??
“Chuyện quái gì thế này? Thầy đến quán Karaoke làm gì?” – hát à, cô không nghĩ anh ta rảnh vậy. Cô đã ráng né tránh lắm rồi.
“Tôi không biết, có học sinh bảo hẹn tôi ở đây.” – Anh nhận được tin nhắn rủ rê của học sinh rằng đến quán Karaoke, cùng nhau vui chơi để tăng tình
cảm thấy trò. Dĩ nhiên để tránh hiểu lầm, sẽ có đủ cả nam nữ, vả lại còn rất đông. Không ngờ đến đây rồi chỉ có một người, lại còn là người anh
ngại gặp lúc này nhất.
“Gì chứ! Tôi đang hẹn với Hatori ở đây cơ mà!”
Rầm! Tiếng đóng cửa sập lại. Cửa bị khóa từ bên ngoài mất rồi.
“Hả?! Sao thế?!” Minako vội chạy đến mở cửa, nhưng không thể.
“Có bẫy. Có người gài chúng ta vào chỗ này.” Kunzite nhẹ nhàng đáp, anh rốt cuộc cũng hiểu ra, sớm hơn cô một chút.
“Ai lại cần gài bẫy chúng ta? Không được, thầy giáo với học sinh ở cùng 1
phòng. Nếu lộ ra tôi sẽ bị đình chỉ học mất. Mở cửa ra!!” – cô đạp mạnh
vào cửa, chẳng những không làm cửa nhúc nhích, ngược lại chân cô càng bị đau.
Hai người sau một hồi bình tĩnh phân tích, đã nhận ra vấn
đề, có người đã phát hiện mối quan hệ kì dị của Minako và Kunzite, muốn
thừa dịp này để khẳng định lại, có thể cũng muốn tóm lấy nhược điểm này. Để làm gì thì không rõ.
Minako cảm thấy hoang mang. Điều cô bất ngờ không phải là bị gài bẫy, mà là… người gài bẫy cô sao lại là Hatori?!