Tiết đầu tiên là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô đâu.
Cả lớp 2B bắt đầu ồn ào mất trật tự, người thì đem đồ ăn sáng còn đang
dang dở ra thưởng thức những miếng cuối cùng, nhóm thì quây quần nhau
bên một cuốn tập đã được làm đầy đủ, không nói cũng biết chắc chắn là
đang chép bài.
Chỉ riêng Minako thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cô đang vắt óc suy nghĩ lại rốt cuộc hôm nay bước khỏi nhà bằng cái chân nào,
để mà bây giờ đúng là xui tận mạng. Từ giờ đến hết ngày nếu mà còn xui
nữa, chắc cô trốn chui trong nhà chẳng gặp ai để giải hạn mất.
Xoạc!
Tiếng mở cửa khá mạnh làm cả lớp quay lại nhìn về một hướng. Một người đàn
ông còn trẻ tuổi, mái tóc dài ngang vai có cột lại một chút tóc ở sau
đuôi, đeo cặp mắt kính đầy chất thư sinh, mái tóc hơi ánh kim và đôi tai có lấp lánh một chiếc bông nhỏ, điệu bộ và dáng vẻ y hệt những nhân vật lớn đang bước vào sảnh tiệc dùng bữa cùng giới thượng lưu.
Nhưng điều đặc biệt nhất phải kể đến gương mặt, từng nét đều sắc sảo và gây
ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn thấy. Anh ta chầm chậm bước vào lớp, không đoái hoài cái nhìn của những người học sinh. Gương mặt góc cạnh, khá
gầy cùng với đôi mắt sắc, hơi nhếch lên một chút, chiếc mũi cao vừa phải cùng cái miệng không nở ra nụ cười. Thực sự mà nói, trong môi trường
học đường tìm ra được người như vậy còn khó hơn thi đậu đại học K.
Bởi người đẹp hay dáng dấp xuất chúng đều đi làm diễn viên, người mẫu cả
rồi, còn không thì trở thành nhà kinh doanh tài ba, giám đốc độc thân
đẹp trai, giấc mơ của ngàn cô thiếu nữ, chứ làm sao còn ngồi ở đây quây
quần với đống sách vở và lũ học sinh nhất quỷ nhì ma này.
Ai ai
cũng dành một tia ngưỡng mộ cho con người vừa bước vào cửa lớp, còn tia
nhìn hoảng hốt chắc chắn chỉ dành cho mỗi Minako. Cô thực sự tin chắc
chắn mình bước sai chân thật rồi.
“Này Minako Minako, nhìn kìa, anh ta đẹp trai quá ha!” – cô bạn bàn dưới gõ vai cô. Trước giờ cô không phải dễ khen người khác.
“Đúng đó, sao lại xuất thần như vậy chứ! Bộ anh ta là giáo viên mới à?” – cô gái bàn trên xoay xuống hỏi dồn.
“Mình… không biết gì hết” – Minako như hồn lìa khỏi xác, giờ cô chỉ muốn mau
chóng tìm một quyển tập nào đó, che ngay lên mặt mình, để không phải bị
ai đó nhận ra.
Hèn chi sáng nay lúc vội vàng xách cặp bỏ đi, cô nghe anh ta nói nhỏ “chút nữa gặp lại”…
Đặt sách vở lên bàn, người đàn ông nhìn xuống lớp học vẫn còn ồn ào xao
động. Ngay lập tức đôi mắt sắc của anh nheo lại, càng nhìn rõ hơn tia
hung ác đầy khó chịu.
“Trật tự.” – anh gằn giọng.
Không
khí cả lớp bỗng dưng im ắng. Anh ta có giọng nói trầm đặc, hơi khan,
nghe có chút đáng sợ, giống như đang đe dọa người khác. Cũng không bất
ngờ mấy, với dáng vẻ khó gần đó, chắc chắn giọng nói cũng phải khó chịu
như vậy, chứ chẳng lẽ là trong trẻo như giọng thiếu nữ sao. Cả lớp xoay
người về vị trí, trật tự như xếp hàng quân đội, không dám ho he một
tiếng nào.
“Cô chủ nhiệm Miura Aki có việc đột xuất phải cùng
chồng sang nước ngoài một thời gian. Vì vậy từ hôm nay, tôi sẽ là chủ
nhiệm mới của các bạn. Tên tôi là Aoki Kunzite” – vừa nói, anh ta vừa
cầm phấn viết tên lên bảng đen – “Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng hợp
tác giúp đỡ lẫn nhau. Còn ai có thắc mắc gì nữa không?”
Một vài
cánh tay giơ lên vội vàng, còn một số khác thì đang phân vân không biết
người này có dễ tính không, sợ rằng nói vài lời không hay, lại mau chóng trở thành kẻ bị gai mắt.
“Thầy sẽ dạy môn gì ạ?”
“Tôi thay thế cô Miura, nên sẽ dạy môn Hóa thay cho cô ấy.”
“Thầy! Thầy có bạn gái chưa ạ?” – một cô bạn có mái tóc xoăn chải chuốt, điệu
đàng đứng lên hỏi. Đó là Naoko – cô gái nổi tiếng thay người yêu như
thay áo, không thể đếm xuể số “tình lang học đường” của cô ta.
“Tôi không có quan tâm chuyện bạn gái” – Kunzite mỉm cười đáp, nhưng rõ ràng nhìn thấy sự khó chịu hiện lên trên gương mặt.
Cả lớp vì câu trả lời này mà bỗng nhiên im bặt. Cứ nghĩ kì này Naoko tiêu
thật rồi, lại dám đùa với ông thầy mặt sắt này. Minako nhìn sang, thầm
nghĩ, tốt nhất cứ để tên đấy bị ghét, rồi bị đuổi khỏi trường, thế là
khỏi phải gặp lại. Nghĩ vậy rồi cô lại vội che sách lên mặt, giả đò như
học chăm không quan tâm sự đời.
Naoko cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm, nhìn thấy Kunzite vừa định ra khỏi lớp, cô đập bàn đứng dậy nói:
“Nếu thầy không thích “bạn gái”, phải chăng ý thầy là không thích phụ nữ?”
Cả lớp tái mặt, Naoko ơi là Naoko, thực sự muốn bị ở lại lớp năm nay hay
sao. Một số người nghe thế cũng buồn cười, nhưng thực sự không dám phát
ra khỏi miệng, chỉ sợ bị cái nhìn gay gắt đó một chiêu làm cho tim thòng mà chết.
Kunzite mặt lạnh như tiền, không còn cười nữa, dù rõ
ràng là nụ cười giả tạo. Anh chỉ trầm ổn đáp lại một câu, rồi chậm rãi
ra khỏi lớp:
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ, và cả đàn ông.”
Thân ảnh ấy vừa bước
ra khỏi lớp, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Có thế mới thấy cô
Miura trước kia tuy hay la rầy càu nhàu, nhưng thực sự không phải là
giáo viên đáng sợ. Học cô chẳng có chút áp lực nào, vì thế mà có hơi lơ
là, thậm chí không xem trọng lắm. Giờ mới biết cô thật đáng yêu biết
bao.
Đúng là trong khổ mới biết khi nào là vui sướng. Trong lòng Minako lúc này thầm nghĩ, cô ơi trước khi đi có lẽ nào lại hành hạ em
quét tước vườn hoa hôm trước, để giờ em vừa mệt cái lưng, vừa khổ tấm
thân thế này.
Giờ nghỉ trưa, trên sân thượng…
“Quần Doraemon phấp phới,
bay,
trông đẹp như cảnh xuân,
của lũ con nít.”
“Này này, anh thôi làm thơ chế nhạo đi nhé. Thơ Haiku để làm ra những tuyệt
tác, không phải để anh dùng nó châm biếm tôi đâu.” – Minako bực dọc, uất ức sáng giờ đến lúc này mới có dịp tỏ bày. Cô thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận không để đâu cho hết.
“Nào có. Tôi chỉ thấy cảnh thế
nào thì làm thơ thế ấy. “Tức cảnh sinh tình”, cô chưa từng nghe qua?” –
Kunzite với mái tóc cột lỏng lẻo sau gáy, vừa nhìn cô gái nhỏ trước mắt, vừa trêu đùa hệt như đã thân từ lâu lắm.
“Chả hiểu sao anh lại xuất hiện được ở đây nữa. Rõ ràng anh đã tèo từ phần một rồi mà.”
“Các cô có thể tái sinh, chúng tôi cũng có thể. Hay là, cô sợ tôi xuất hiện làm cô không thoải mái?”
“Hừ… Quả nhiên anh đúng là cũng được tái sinh từ nơi đó. Vậy mà hơn một năm nay có thấy bóng anh xuất hiện đâu.”
“Cô tò mò những ngày tháng qua tôi ở đâu à? Hay để tôi nói cho cô biết nhỉ.” – giảo hoạt cười đểu.
Cái tên này, dù là kiếp trước hay kiếp này, rõ ràng đều là nói một câu trả
lời mười câu, không bao giờ có thể cãi lại hắn. Và không biết hắn dùng
cách gì mà luôn nhìn thấu rõ lòng cô, đến nỗi cô thực sự không biết phải dùng lá chắn nào để che đậy suy nghĩ trong lòng mình. Dịu dàng ôn nhu
cùng hắn, không phải cô không muốn, nhưng thực sự gặp nhau không thể
không cãi vã.
Hệt như sáng nay vậy. Nhớ lại chuyện sáng nay, cô
thật xấu hổ muốn chết. Bị nhìn thấy quần lót, lại còn té ngã trước mặt
hắn, báo hại bị hắn ôm vào lòng không cách nào kháng cự, chỉ có thể mặc
cho hắn trêu chọc, cười cợt một lát mới chịu thả cô xuống. Giống hệt như trước đây, dù có cự cãi hay thách đấu, người thua trận không nói cũng
rõ chắc chắn là cô.
Bây giờ mặt đối mặt thế này, tình cảm và bao
nhiêu hồi ức của kiếp trước cứ hiện về. Cô rõ đã biết tính mình hay xao
động, nhưng lại không thể ực một cái nuốt hết như không có chuyện gì.
Bởi trong kiếp trước, người duy nhất cô yêu là hắn, mà người duy nhất có khả năng làm cô đau khổ cũng chỉ có hắn.
Hắn thì, cũng chưa bao
giờ quên hồi ức về cô. Nhưng hắn khác cô, hắn sống lý trí hơn là tình
cảm. Ngày trước hắn từng yêu cô là sự thực, nhưng không đồng nghĩa với
việc bây giờ hắn vẫn sẽ yêu cô. Hắn phân biệt rất rõ ràng đâu là quá
khứ, và đâu là thực tại cần đối mặt. Chỉ sợ với tính cách ấy, dù hắn có
thêm lần nữa yêu cô, cũng sẽ sớm ngộ nhận đó là trước kia, không phải là bây giờ.
“Đã không tránh khỏi anh thì… được thôi. Từ giờ xem như lúc cần gặp thì gặp, còn lúc không có chuyện gì, mong anh cứ xem như
không quen biết.”
“Cách lấy sách che mặt giả vờ không quen, tôi làm không được.” – Anh cười khẩy.
“Á, anh thấy sao?!” – Sao lần nào cô làm cái gì đáng xấu hổ cũng đều bị bóc trần thế này.
“Cô chẳng làm gì ra hồn trừ lúc biến thân cả. Sao cũng được, tôi cũng không có ý định làm thân, chỉ là muốn chào hỏi đôi chút.”
Trong lòng Minako bỗng nhói lên một chút. Dĩ nhiên cô biết cảm giác này không phải vì yêu, mà chỉ vì tự tôn của một cô gái bị động phạm. Ai đời lại
đi nói không hề muốn làm thân, lại nói người ta làm gì cũng không ra
hồn. Thẹn quá hóa giận, cô gắt gao to tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi:
“Vậy thôi tôi đi! Cầu mong không gặp lại anh nữa”. Cô lè lưỡi trêu chọc anh.
Bỏ chạy thật nhanh, trong lòng cô có chút ủy khuất. Gương mặt đỏ bừng bừng vì giận. Cầu mong không ai nhìn thấy cô lúc này.
Trên sân thượng lúc ấy, người đàn ông sau khi cô gái rời khỏi, buông xuống
gương mặt lạnh lùng giễu cợt, chỉ để lại dáng vẻ buồn bã, bi thương.
Chuyện trước đây nhớ càng rõ, bây giờ càng không thể kết thân.
Minako chỉ mới mười bảy tuổi, cảm xúc rất dễ bị những điều này mà ảnh hưởng.
Nếu cô ngộ nhận tình cảm cho anh, chẳng khác gì dây anh vào phiền phức.
Anh thực sự muốn có công việc ổn định để không phải phân vân sau này,
cũng không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm bây giờ.
Ngộ nhỡ cô
thích anh, trong trường đồn đãi, thực sự không đảm bảo rằng anh không bị chuyển công tác. Khó khăn lắm sau hơn một năm mới hoàn thành những giấy tờ để chứng minh anh là một người bình thường (vì sau khi tái sinh
không còn thân phận như trước), lại còn mất thời gian học tập để tìm
cách lo cho sinh hoạt. Nếu vướng phải những phiền phức không đáng có
này, quả thực là khó xử cho đôi bên.
Tránh được thì tránh, kẻo hậu họa về sau khó phòng.