Thanh xuân tươi đẹp của lứa tuổi 18, ngọt ngào êm ả như loại kẹo bông ngọt lịm. Lứa tuổi ngây ngô tràn đầy sự tươi vui thuần khiết ai rồi cũng một lần phải trải qua.
Đêm tối âm u. Những ánh đèn neon sáng rực chiếu rọi khắp cả thế giới bạch sa về đêm, những ánh đèn nhấy nháy theo từng nhịp điệu, phản chiếu một thứ ánh sáng làm cho người ta phải chói mắt. Những cơn gió thổi nhẹ nhàng bay bổng theo làn gió êm dịu. Dòng xe cứ thế chạy mãi, lúc nhanh lúc chậm. Khuôn mặt mọi người luôn hiển thị rõ sự vui vẻ, biểu cảm khác nhau sau một ngày làm việc đầy căng thẳng.
Tô gia, căn biệt thự với đường nét thiết kế tinh xảo, được điêu khắc tỉ mỉ từ các nhà xây dựng nổi tiếng. Bố cục hài hòa, khuôn cảnh về đêm của căn biệt thự tràn đầy sự uy nghi tráng lệ. Đoàn người cứ thế theo vào cửa, chính xác ngày hôm nay sinh nhật tròn 18 tuổi của con gái út Tô gia. TÔ NIÊN...
Ba Tô Niên, Tô Hạo mặc âu phục xanh đen, khuôn mặt phúc hậu cười nhẹ nhàng bắt tay chào đón hết người này đến người khác. Chị gái cùng cha khác mẹ với cô. Tô Hạ khi thấy vị hôn thê của em gái mình tên Quách Dương thì ánh mắt liền sáng lên, vội vàng chạy lại khoác tay anh.
Khi Tô Niên tròn 5 tuổi thì mẹ cô mất. Ông một khoảng thời gian sau liền danh chính ngôn thuận đem A Mễ và Tô Hạ vào Tô gia. Kể từ đó cô lại có thêm một người mẹ, và một người chị... Nhưng tình thương yêu dành cho cô con gái út thì ngày một nhiều. Nên đã khiến hai mẹ con Tô Hạ ghen ghét.
- Quách Dương, anh uống cùng em một ly rượu nhé!
Quách Dương đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng ai đó lại không thấy, nên xoay người nhìn Tô Hạ đang đứng bên cạnh. Tô Hạ hôm nay khoác cho mình một bộ váy đỏ khiêu gợi, đưa bộ ngực cọ cọ vào tay anh. Giọng nói nhẹ như tiếng chim hót vang lên. Quách Dương nhíu mày né tránh.
- Uống một ly thôi, chỉ một ly cũng không được sao?
Tô Hạ cúi mặt xuống, Quách Dương cũng không đành lòng từ chối nên cầm ly rượu mà Tô Hạ đưa uống cạn..
- Tô Hạ, anh phải đi chào khách khứa. Em ở đây nhé!
Nói xong, Quách Dương liền rời đi, bước chân có hơi khựng lại tay ôm đầu lắc nhẹ.
- Quách Dương, anh không sao chứ?
- Tôi không sao..
Anh đưa bước chân định đi, nhưng đầu óc cứ quay cuồng, sau đó trời đất liền tối sầm rất nhanh liền ngã vào người Tô Hạ. Nụ cười thành công khẽ lộ, đá mắt với A Mễ không bao lâu sao đã đưa Quách Dương vào phòng Tô Hạ.
- Mẹ, lỡ có ai nhìn thấy..
A Mễ uống ngụm trà, quay qua nhìn con gái cưng của mình cóc nhẹ đầu cô.
- Khi mẹ đã chắc chắn thì mới thực hiện. Chuyện còn lại chắc con cũng biết phải làm gì mà. Tô Hạ, con phải nhân cơ hội này trói buộc trái tim Quách Dương lại. Đừng để nó cứ suy nghĩ về Tô Niên nữa, con hiểu chưa?
- Dạ, con hiểu rồi
**********
Đại sảnh bắt đầu vang lên tiếng nói của vị Mc trẻ tuổi. Cậu ta có gương mặt đáng yêu, hai má như cái bánh bao vui vẻ cười nói. Ánh mắt cứ nhìn mãi miết khách khứa bên dưới.
- Kính chào các vị, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian đến với buổi tiệc ngày hôm nay. Nhân vật chính sẽ xuất hiện ngay ạ.
Cổ Đông Dương cười với Tô Hạo, cụng ly rượu với ông. Sau đó nói về chủ đề con gái mình..
- Tô Niên, con bé bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa? Tôi có thằng con không biết Tô Hạo ông..
Tô Hạo cười cười nhìn sân khấu đang nhấp nháy thứ ánh sáng kỳ diệu liền xoay qua nhìn Cổ Đông Dương
- Cổ Đông Dương, Tô Niên là đứa con gái mà tôi yêu thương nhất, tuổi lại còn nhỏ.... cho nên...
Cổ Đông Dương cười gượng, sau đó liền xua tay nói tiếp.
- Không sao. Tôi sẽ đợi.
Rất nhanh chiếc xe Lamborghini đã sải bước và dừng lại trước cửa ra vào. Các vị khách khứa tò mò chỉ trỏ liền nhìn về phía cửa. Cả Tô Hạo cũng phải tò mò mà ngó nghiêng nhìn..
Người đàn ông áo đen lãnh đạm bước xuống, khuôn mặt lạnh lẽo trên tay cầm hộp quà to đùng đi về phía Tô Hạo đang đứng với Cổ Đông Dương. Lại không ngờ rằng ánh mắt chim ưng đang nhìn chăm chú cô gái đang từ cầu thang bước xuống, bộ váy trắng hồng xòe dàu ôm sát cơ thể mảnh mai ấy, đôi chân thon dài từng bước nhẹ nhàng bước xuống, tay vịn cầu thang, khuôn mặt với lớp trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười như kẹo ngọt đã cướp đi biết bao trái tim của các chàng trai trẻ đang đứng bên dưới. Qua lớp kính, người đàn ông trong xe như con sói đói luôn nhìn thân thể yêu kiều của cô mà không thể rời khỏi tầm mắt, khóe môi cong lên nụ cười, trong đầu đang suy tính một điều gì đó...
Tô hạo thấy thế, liền nhanh chóng ra chào hỏi.
Tên áo đen tên Âu Nhã là trợ lý kiêm cận vệ lâu năm bước lên nói..
- Ông Tô, đây là quà mà Lãnh tổng chuẩn bị, mong ông nhận..
- Lãnh tổng..? Lãnh Hoành Dục?
Tô Hạo giật mình, không ngờ khách quý này lại có thể đến đây tham dự. Thật sự rất hiếm nha... Tô Hạo cười cười, vài phần kính nể người đàn ông họ Lãnh kia, tay rất nhanh đã cầm hộp quà mà Âu Nhã đưa, giọng nói có chút run run.
- Tới là được cần gì quà cáp..
Âu Nhã tiến lên, cung kính chào hỏi vài câu cho có lệ rồi rất nhanh chiếc xe đã rời khỏi khung viên Tô gia huyền ảo, mộng mị này. Đánh tay lái qua khúc cua, Âu Nhã nhìn qua kính chiếu hậu dõng dạc nói..
- Lãnh tổng. Ngài có về Lãnh gia không ạ? Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân rất nhớ ngài..
Âu Nhã chầm chậm dừng lại trước đèn đỏ, lại nhìn qua kính chiếu hậu đang phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vài giây sau, chiếc xe lăn bánh chạy qua từng khúc ngõ hẻm, giọng nói với âm điệu trầm khàn vang lên
- Quay về.
Âu Nhã gật đầu tuân lệnh, sau đó liền trở về với trạng thái tâm trạng cưch độ...
**********
Tô Hạo nhìn con gái mình đã trưởng thành và xinh đẹp như thế này, thì không khỏi hạnh phúc. Đứa trẻ này, ông yêu thương con bé và ông đã hứa với mẹ Tô Niên lúc mất rằng: sau này có chuyện gì ông sẽ chăm sóc con bé thật tốt, tốt nhất có thể...
Nay đứa trẻ ấy đã tròn 18. Khóe mắt Tô Hạo đỏ hoe, Mc cười nhìn Tô Niên, các khách khứa đều không ngừng chúc mừng sinh nhật cô.
- Tô Niên, chú chúc con sinh nhật vui vẻ..
Tô Niên mỉm cười cảm ơn không ngớt..cô đi lại phía ba mình nhìn thấy mắt ông đỏ hoe mà trái tim cô lại đau vô cùng.
- Ba, đừng khóc. Hôm nay là sinh nhật của con. Ba hãy vui lên nào, cười lên nào.
- Ba cười, chỉ là xúc động một chút..
Tô Niên ôm ông vào lòng. Trong Tô gia chỉ mình ông là người thương yêu cô nhất thôi. Tuy cô không ghen ghét gì chị gái hay mẹ kế nhưng cô luôn giữ khoảng cách và luôn lãnh đạm với hai người họ...
- À..đúng rồi. Quách Dương đâu? Từ lúc buổi tiệc bắt đầu không thấy thằng bé...?
Hôn sự của cô và Quách Dương là do hai bên nhà mai mối kết giao. Ngay khi lần gặp đầu cô, anh đã đem lòng muốn Tô Niên làm Quách phu nhân, bằng sự chân thành..anh chắc có ngày cô sẽ mở lòng vì anh..
Nhưng trong ánh mắt trong veo ngập sương ấy lại mang nỗ buồn u uất mà anh không thể hiểu được. Anh tin rằng chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có một ngày cô sẽ yêu anh...
- Từ chiều con không thấy anh ấy
- Cái thằng. Đi đâu không biết để vị hôn thê ở đây cũng không nói với con một tiếng..
Sau tầm 12h, buổi tiệc sinh nhật đã kết thúc. Tô Hạo bảo người đem quà vào phòng cô, dặn dò cô về phòn ngủ, sau đó cùng A Mễ đi lên phòng...
Lần đầu tác giả viết tiểu thuyết nên có sai sót mong mn góp ý ạ