Tô Tiếu
vùi đầu làm nhiệm vụ.
“Bà
đang chơi nick phụ hả?” Trần Vi bỗng lên tiếng hỏi, Tô Tiếu không thèm ngẩng
đầu đáp một tiếng.
“Vậy
tôi cũng chơi nick phụ!”
Nick
phụ của Trần Vi gọi là Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên*, giờ cũng mới 21 cấp, vẫn
luôn ở Thiên Nhai, làm công tác nằm vùng. Đương nhiên,
người Thiên Nhai đều biết Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên là Trần Vi, dù sao cô
nàng cũng là thành viên trong đội cổ động bóng rổ.
*Nick ở
việt chả bao giờ đặt dc dài thế T T…
Lúc này
Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên cũng đã 20 cấp, để không lãng phí điểm phát triển thế lực
nhận được sau khi làm nhiệm vụ, cô đã sớm bị Loạn Đánh Tỳ Bà cưỡng ép gia nhập
Phù Vân Các.
Tô Tiếu
lợi dụng thạch trong thương khố của thế lực cũng luyện chế tạo lên được cấp 20,
hết thảy chỉ mất 2 tiếng.
Mà Cố
Hi Bạch cũng lợi dụng thời gian ấy làm cho xong nhiệm vụ chiến trường và nhiệm
vụ thường ngày.
Sau đó,
hắn ta rất nhàn.
Cấp 20
có một phụ bản kinh nghiệm. Tô Tiếu và Cố Hi Bạch vẫn luôn tổ đội, vừa thăng
tới cấp 20, Cố Hi Bạch đã ở đội ngũ sung sướng nói, đi thôi, ta đi mở bản, tí
gọi cô sang.
Mỗi một
người chơi tàng kiếm đều là mệnh sư phụ trời sinh, sự truy cầu với danh vọng sư
đồ là tít tắp không điểm dừng, dù cho danh vọng sư đồ của hắn đã đủ đổi lấy vật
phẩm cần thiết thường ngày.
Cố Hi
Bạch bình thường hay lớn tiếng khoe khoang trong oai oai, ” Trừ trệ tán của ta
có đến 100 cái nha!”
Trừ trệ
tán là một trong những phần thưởng mà hệ thống tặng cho sư phụ khi đồ đệ đạt 80
cấp xuất sư, Tô Tiếu chỉ có không đến 10 cái.
Tô Tiếu
bảo Cố Hi Bạch có chứng cưỡng bách danh vọng sư đồ, ấy là bệnh, nhưng mà, không
cần phải chữa. Vì hắn có thể tạo phúc một phương, phần lớn người trong thế lực
là do một tay hắn nuôi lớn hết, cho nên chức quan của hắn là thượng thư, không
một ai chất vấn, không như quân chủ Loạn Đánh Tỳ Bà, mỗi ngày bị người buộc
tội, sỉ vả hắn là một miếng mốc đen. (hắc môi^^)
Tô Tiếu
không phải do Cố Hi Bạch nuôi lớn.
Cô nhớ
lại nhị sư phụ Đêm Lạnh Quá của mình, cũng là một tàng kiếm. Chỉ tiếc, nhị sư
phụ đã một tháng không onl rồi. Không có lấy nửa câu, không
có bất cứ lời từ biệt nào, bỗng nhiên biến mất.
Tô Tiếu
từng rầu rĩ một khoảng thời gian.
Trò
chơi online là như thế, người đến người đi, không ngừng gặp mặt và tạm biệt.
Chỉ là có lúc sẽ nghĩ, khi mình nhớ đến bọn họ, họ có tình cờ nhớ đến mình hay
không?
Cố Hi
Bạch: Hứa Hứa, không mời được à?
Thấy Tô
Tiếu không phản ứng, Cố Hi Bạch nhẫn nại hỏi trong đội ngũ.
Tiếu
Ngữ Ngưng Nhiên: Tôi có một bằng hữu cấp 21, cũng muốn thăng cấp.
Cố Hi
Bạch: Không vấn đề, mang một cũng thế, mà hai cũng vậy.
Lát
sau, Trần Vi vào đội.
“Phụ
bản 20, Phong thụ lâm Đạo hương viên.” Tô Tiếu nói.
“Ừ.”
Trần Vi đáp.
Cố Hi
Bạch: Nick bé có sư phụ chưa vậy?
Bệnh sư
phụ của Cố Hi Bạch lại phát tác.
Hỏa Thụ
Ngân Hoa Bất Dạ Thiên: Sư phụ đầy rồi.
Sư phụ
của nick phụ Trần Vi có một là nick chính của cô nàng, một là Hứa Ngải Dĩ Thâm
của Tô Tiếu, đương nhiên là không còn chỗ cho Cố Hi Bạch. Tô Tiếu vốn tưởng Cố
Hi Bạch sẽ thôi, ai ngờ hắn lại làm ầm lên trong kênh thế lực.
【Thế lực
thượng thư 】Cố Hi
Bạch: Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên, là Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên!
【Thế lực 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: Sao thế?
【Thế lực
thượng thư】Cố Hi Bạch: Bên Thiên Nhai hầy hết đều cùng một trường
á, mà Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên là người Thiên Nhai, ta còn nhớ, là đại mỹ
nữ đó, đại mỹ nữ trong truyền thuyết đó!
Thiếu
chút đã quên, Cố Hi Bạch có một nick nằm vùng chỉ chuyên báo cáo chuyện bát
quái chứ chẳng làm ăn được gì bên Thiên Nhai.
Tô Tiếu
im lặng quay đầu, lúc này đại mỹ nữ Trần Vi đang ngồi chồm hổm trên ghế, một
tay cầm chuột, một tay cầm bình sữa, y hệt cái thế ngồi WC.
【Thế lực
thượng thư】Cố Hi Bạch: Hứa Hứa sao cô quen nàng ta vậy? Kéo vào
thế lực chúng ta đi, bọn ta sẽ cho nàng sự quan ái như mặt trời mới mọc ngày
xuân ấy. . .
【Quân
chủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Mỹ nữ, ở đâu? Muốn mỹ nữ!
【Thế lực 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: . . . Làm nhiệm vụ gặp được.
【Thế lực 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: Tôi sẽ cố gắng.
Tô Tiếu
tùy tiện nói cho có lệ, rồi gọi Trần Vi vào phụ bản.
Trong
phụ bản hai người căn bản chẳng cần làm gì cả, chỉ cần dùng nhân đôi, sau đó đi
theo sau Cố Hi Bạch là được, Cố Hi Bạch làm đỏm cả một đường, được cái chém
quái vẫn rất tiêu chuẩn, Tô Tiếu chỉ thấy kinh nghiệm soạt soạt tăng lên, cô đi
theo còn suýt tí nữa không theo kịp người đang quần quái.
Kỹ năng
mà nick phụ của Tô Tiếu học là chế tạo và đào quặng. Vì Hứa Ngải Dĩ Thâm cũng
học đào quáng, cho nên cô không cần luyện kỹ năng này nữa, chỉ là chế tạo giai
đoạn đầu cần quáng thạch rất thấp, nên đào chút quáng sơ cấp cũng tốt, cùng lắm
thì sau này bỏ kỹ năng ấy đi học cái khác.
Lúc Tô
Tiếu đào quáng thì Cố Hi Bạch sẽ chờ một bên, thỉnh thoảng hắn vọt lên trước,
thấy nick nhỏ không theo kịp còn kéo quái chạy trở về, để tránh cho Tô Tiếu
không được phân kinh nghiệm, cứ như vậy lặp đi lặp lại, Trần Vi mút ống hút rột rột, bên mút nốt sữa dưới đáy
bình bên ồn ào, “Tô Tô, sư phụ bà tốt với bà thật đấy.”
Cô nàng
cười mờ ám, “Chẳng lẽ là thích bà?”
Tô Tiếu
lắc đầu, “Cố Hi Bạch đối với nick nhỏ đều cực kỳ kiên nhẫn.”
Cố Hi
Bạch bình thường cũng lông bông lang bang, nhưng đã mang đồ đệ thì lại y hệt
như trưởng bối, dong dài lải nhải không ngừng, còn siêu cấp nhẫn nại, từng lập
kỷ lục mang đồ đệ chém quái thâu đêm, phải biết là, đồ đệ có thể ngủ có thể làm
bất cứ việc gì khác cũng được, nhưng sư phụ thì phải luôn quần quái, còn không
thể phân tâm, bởi nếu không cẩn thận một cái đồ đệ dẫn quái tới là chết chắc.
Sau lần
đó, hắn khóc bù lu bù loa kêu, hắn xoay vòng vòng quần quái buồn nôn muốn chết
rồi, nhưng lần kế, hắn vẫn mang đồ đệ y như cũ.
. . .
Số lần
hạn chế của phụ bản cấp thấp là 20.
Cố Hi
Bạch đã mang họ đi được 19 lần.
Lần
cuối cùng không phải Cố Hi Bạch không muốn mang, mà là Tô Tiếu và Trần Vi quả
thật không muốn nữa. Đi cùng một phụ bản 19 lần, dù hai người chỉ cần đi theo,
nhưng cũng sắp nôn ra rồi. Với lại giờ đã 8 giờ tối, hai người còn chưa ăn cơm.
Lúc trước thấy sư phụ không kêu ca mang phụ bản, thì mình cũng không thể nhõng
nhẽo được, kết quả đến cuối thật không chịu nổi nữa, đành phải gõ chữ trong
đội.
Tiếu
Ngữ Ngưng Nhiên: Sư phụ chắc cũng mệt rồi, đi ăn cơm trước đi ha.
Cố Hi
Bạch: Không mệt không mệt, tàng kiếm chỉ có mấy kỹ năng thôi, một tay cũng thao
tác được, ta còn đang gặm đùi gà nè. . .
Tô Tiếu
thua.
Trần Vi
lành lạnh nói: “Tôi đói rồi!”
Hỏa Thụ
Ngân Hoa Bất Dạ Thiên: Ta mệt ta mệt ta mệt, ta đói bụng ta đói bụng ta đói
bụng. . .
Cố Hi
Bạch: Ơ, thế cả hai đi ăn đi, tí về ta lại mang hai người sau.
Ra khỏi
phụ bản, nick phụ của Tô Tiếu đã lên đến cấp 28, đào quặng cũng tới cấp 17,
trong bao tấp 8 tổ quáng thạch cấp thấp. Trần Vi cũng tới cấp 29.
Trò
Tiêu Dao này có thu phí, cho nên không thể treo máy lung tung được, hai người
tắt máy tính đi ra ngoài kiếm cơm, lúc này đã hơn 8 giờ, Trần Vi nghĩ nghĩ, dứt
khoát kéo Tô Tiếu ra dưới cầu vượt ngoài cửa Bắc ăn đồ nướng.
Đồ
nướng dưới cầu ở đại học A là số một, rất nhiều học sinh trong thành phố cũng
nghe tiếng mà tới, nên bình thường rất đông khách, thêm nữa là ký túc của bọn
Tô Tiếu cách cửa Bắc rất xa, nên tuy là nổi tiếng, họ cũng không đi nhiều,
nhưng hôm nay Trần Vi có cớ, cô nàng nói mình thất tình, muốn Tô Tiếu theo
cùng.
Cái vụ
trong game của bà mà cũng tính là thất tình ấy hả?
Tô Tiếu
im lặng đảo mắt, nhưng cũng theo cô nàng.
Chỉ đi
tới cửa Bắc thôi cũng đã tốn 20 phút.
Quán
Trần Vi thích nhất đã hết chỗ, nhưng cô nàng không phải quán đó thì không chịu,
nên hai người chỉ có thể đứng một bên chờ, mới đứng được mấy giây Tô Tiếu đã
nghe có người gọi mình.
“Tô
Tiếu!”
Cô nhìn
theo hướng thanh âm ấy.