Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Chương 53: Chương 53




Cậu ta là Cố Mặc.

Cố Mặc nói vũ khí Tô Tiếu làm phẩm chất rất tốt, người trong thế lực thích lắm, cô có thể mở một quán kinh doanh độc quyền, sản phẩm của Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên, phẩm chất bảo đảm, không dối trên lừa dưới.

Tô Tiếu ha ha cười khan hai tiếng.

Cố Mặc còn nói, “Lát nữa khiêu vũ nhé!”

Tô Tiếu dùng ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng đáp: “Tôi là Hứa Ngải Dĩ Thâm!”

“Phụt!” Nghe một câu không đầu không đuôi như thế, Trần Vi ở bên cạnh liền phụt một tiếng.

Tô Tiếu vốn đang lẳng lặng suy xét làm sao nói chuyện này với Cố mặc, chẳng là bị lời mời của Cố Mặc kích thích, trực tiếp phun ra câu này trong lúc đối phương chưa hề chuẩn bị, vốn định xem vẻ mặt của người ta, ngờ đâu vừa nói xong, cô đã hối hận rồi.

Vì mang mặt nạ, nên không thể nhìn ra bất cứ biểu tình gì cả!

Cố Mặc quả nhiên đã kinh hoàng rồi, thậm chí thân mình cậu ta còn hơi lung lay, Tô Tiếu cũng hơi sợ, lặng lẽ rụt lại gần Trần Vi.

” Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên là nick phụ của tôi.”

Tô Tiếu rất nghiêm túc nói tiếp. “Cho nên tôi một chút xíu cũng không muốn làm vũ khí cho mấy cậu. Cung cấp vũ khí tốt cho quân địch, về sau người bị hại chính là bản thân tôi!”

Cố Mặc đứng đó không nói lời nào, Tô Tiếu thấy cậu ta không phản ứng, dứt khoát nói tiếp: “Thế lực mấy người bình quân mỗi ngày giết tôi 2 lần. Spam mắng tôi 10 lần trở lên, còn hỏi thăm cả nhà tôi hơn 5 lần. Còn làm vũ khí cho mấy người nữa, tôi sẽ hỏng mất.

Sau một hồi lâu, cuối cùng thì Cố Mặc cũng mở miệng.

“Trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực. Nếu sớm biết Hứa Ngải Dĩ Thâm là nick của cậu, bọn tôi chắc chắn sẽ không giết cậu. Tối về tôi sẽ tìm quân chủ bên cậu nói chuyện, xem có thể đàm hòa không, sau này không đối địch nữa, thế nào?”

Tô Tiếu khẽ nhún vai một cái, “Loạn Đánh Tỳ Bà nói mới được, tôi không làm chủ được. Hơn nữa trước giờ đánh lâu như vậy, người trong thế lực cũng không thể nói ngừng là ngừng, nếu làm nội bộ thế lực lục đục thì phiền to, cậu cũng nói đấy, trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, tôi sẽ không vì các cậu giết tôi mắng tôi trong game, mà ở hiện thực tìm người tới oánh mấy cậu!”

Dưới mặt nạ, Tô Tiếu hé miệng cười trộm, bụng nói các đại gia à, mấy người khẳng định cũng không thể vì chuyện trong trò chơi mà làm phiền tôi ngoài đời đi?

“Mọi người đều là bạn học, lúc trước tưởng Hứa Ngải Dĩ Thâm là nhân yêu, mới nặng tay như thế, nếu biết là cậu, nịnh bợ còn chưa kịp, sao có thể giết cậu chứ.” Cố Mặc cười nhẹ một tiếng, “Lại nói, chúng ta giết nhau lâu như thế cũng là một duyên phận, có muốn cùng khiêu vũ không?”

Đúng lúc đó, di động trong túi Tô Tiếu vang lên. Phòng dạ hội rất ồn, cô đặt chế độ rung mới cảm giác được, căn bản không nghe thấy tiếng chuông, lấy ra sau phát hiện là Phát Thanh Viên gọi đến, Tô Tiếu dứt khoát tháo mặt nạ xuống trả cho Tiểu R, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại, trong này ồn quá!”

Mượn một lý do, cô thuận lợi thoát thân, chạy vài bước ra khỏi cửa, mới nghe máy.

“A lô!”

“Đang làm gì vậy?” Giọng Phát Thanh Viên vẫn dễ nghe như hồi nào, từng từ nói ra rõ ràng lại hút hồn, chí ít cũng có thể làm dẫn chương trình cho đài phát thanh được!”

“Bị Tiểu R kéo đi tham gia vũ hội, ở phòng múa bên khu ba. Nhưng mà tôi ra ngoài rồi, chán quá.” Tô Tiếu hít hít mũi, vừa nãy trong phòng nhiều người ồn ĩ, giờ ra ngoài, gió lạnh thổi qua, cô liền hắt xì một cái.

“Giờ có rảnh không?”

“Có nha!”

“…” Bên kia trầm mặc, lát sau, mới ừ ừ hai tiếng, cho người ta có cái cảm giác cậu ta có lời muốn nói, lại khó mở miệng.

Tô Tiếu thấy má mình hơi nóng lên, rốt cuộc Phát Thanh Viên muốn nói gì? Mà chỉ trong nháy mắt ấy, cô cảm giác tim mình đang đập mạnh lên, đến cuối thì càng ngày càng khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Kỳ thật cũng không phải là im lặng quá lâu, chẳng là với Tô Tiếu mà nói, đoạn thời gian trống ấy, cứ như là hàng giờ.

“A lô?” Cuối cùng, cô nhịn không được nữa. “Có đó không? Mất tín hiệu rồi à?”

Tô Tiếu đưa di động ra trước mặt, xác nhận vẫn còn đang trong cuộc gọi, không bị mất sóng, rồi mới buồn bực đã hòn sỏi dưới chân một cái.

“Đây.” Thanh âm của Phát Thanh Viên thật khẽ, tựa như thì thầm ở bên tai.

Ánh trăng vằng vặc, gió lạnh thổi làm cô co rụt cổ lại, nhưng bên má sát điện thoại lại nóng bừng lên, cô lơ mơ thấy giữa mình và Phát Thanh Viên có một loại tình cảm nhàn nhạt, nhưng lúc này, còn chưa xác định, đó phải chăng chỉ là ảo tưởng của cô.

Giây tiếp theo, cô đã xác định được.

Phát Thanh Viên nói, “Cậu trả áo lại cho tôi đi!”

Tô Tiếu rơi lệ đầy mặt. Chết tiệt nhà cậu chỉ nhớ có mỗi cái áo đó thôi hả?

Cô ôm trái tim vỡ nát của mình nói, “Được, tôi đang trên đường về ký túc. Đợi tí trở về rồi cầm sang cho cậu, cậu ở tầng một phải không?” Nói xong, cô hoảng hốt nhớ ra mình từng nhìn thấy trạng thái bán khỏa thân của Phát Thanh Viên, bỗng chốc thấy khí huyết bốc lên, nhưng cũng có hơi tiếc, lúc ấy không không nhìn cho kỹ, giờ trong đầu không thể nhớ ra được hình ảnh khi đó nữa.

Cô tâm tình sa sút ngắt điện thoại, sau đó tiện tay cất di động vào túi, vừa đi chưa được vài bước, đã thấy có người đi tới trước mặt.

Dưới ánh đèn đường, cô ngạc nhiên trừng to hai mắt, người này chẳng phải Phát Thanh Viên à, sao lại chạy tới đây rồi?

Trong tay Phát Thanh Viên cầm hai cốc trà sữa, cậu ta đi thẳng tới cạnh Tô Tiếu, cực kỳ tự nhiên nhét một cốc trong đó vào tay Tô Tiếu.

“Ấm đấy.” Phát Thanh Viên nói.

Trong đầu Tô Tiếu giờ đây chỉ có một câu nói, “Anh chính là ưu nhạc mỹ của em.” (*)

“Bây giờ trời lạnh rồi, sao lại mặc ít như vậy?” Phát Thanh Viên bỗng ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Tiếu, mày nhíu lại, “Mặt lạnh đỏ cả lên rồi.”

Tô Tiếu đang uống trà sữa, kết quả bị sặc một miếng, ho khan không ngừng.

Mặt cô không phải bị lạnh, mà là thẹn thùng à nha…

“Bị cảm rồi à?” Phát Thanh Viên đưa tay kéo séc áo khoác của mình.

Tô Tiếu thấy động tác của Phát Thanh Viên, lập tức có mấy sọc đen hiện ra trước trán, cô vội vàng xua tay, “Tôi mặc nhiều lắm, tôi không lạnh đâu.”

Phát Thanh Viên im lặng nhìn cô.

Tô Tiếu đầu nóng lên, “Có phải cậu lười giặt quần áo không vậy, nên mỗi lần đều như thế, trời lạnh lắm, giặt quần áo không dễ đâu!”

Phát Thanh Viên im lặng kéo séc lên. Khóe miệng cậu khẽ khàng cong lên, một khuôn mặt vốn lạnh tanh trong chớp mắt dung hòa, tựa như giữa trời băng đất tuyết, trên vách tường phủ đầy tuyết trắng, nhú ra một nhánh hoa mai.

Tô Tiếu nhìn đến ngẩn ra.

Trên đường về, Phát Thanh Viên chậm rãi nói gì gì đó, cô không chú ý lắm, nhưng không ngừng nghĩ, xong rồi, cô quả thật có cái ham với tiểu tiết, với cái đẹp trong khoảnh khắc rồi.

Hồi xưa, Cố Mặc đọc thơ trên bục giảng, chỉ một khoảnh khắc ấy, liền khiến cô nhớ mãi không quên.

Mà giờ, một động tác của Phát Thanh Viên, cũng bất thình lình cắm rễ trong lòng cô, làm cô cảm thấy không thở nổi, trong đầu loạn hết cả lên.

Cô mới thoát ra khỏi vũng lầy thầm mến, chẳng nhẽ bây giờ lại muốn nhảy vào?

…Không muốn đâu, chết tiệt này đúng là hại người quá mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.