Mặc Tô ngớ người, mãi sau cũng không có khả năng tiêu hóa ý tứ của anh, đến khi hiểu ra thì càng không tin nổi.
Tên này đang... ghen sao?
“Này...” Cô khẽ gọi.
Người nằm đè cô không có phản ứng.
“Hà Niệm Sâm?”
“...”
Cô tưởng anh đang tức giận, trong lòng thầm buồn cười, lại cảm thấy người đàn ông này khi ghen tuông thật đáng yêu, cười và giải thích: “Người đó là tôi quen trên xe bus, người ta là sinh viên đó! Cậu ta đặc biệt từ Pháp về đây để chúc mừng sinh nhật bạn gái, anh hiểu lầm rồi!”
Anh không nói gì, đè trên người cô nặng nề.
Mãi sau, Mặc Tô mới nghe thấy hơi thở đều đều vẳng tới.
Trong tình cảnh này anh lại cứ thế ngủ luôn!!!
Mặt trời hôm sau ló dạng, tay Mặc Tô bị trói đã mất hết cảm giác, quanh mũi toàn là hơi thở của anh, cô chưa từng biết Hà Niệm Sâm khi ngủ lại có thể duy trì một trạng thái suốt cả đêm như vậy.
Đây là lần thứ hai họ ngủ cùng nhau, vẫn là dạo đầu mãnh liệt, cuối cùng chẳng có gì xảy ra. Nhưng Mặc Tô luôn có một cảm giác kỳ quặc, cứ như giữa họ đã có gì đó vậy.
Lúc kim đồng hồ chỉ tới sáu giờ, cuối cùng trên người cũng có động tĩnh.
Khi Mặc Tô nhìn thấy Hà Niệm Sâm nhấc người lên khỏi cơ thể cô, theo lý thì người mới tỉnh dậy thường nheo nheo đôi mắt mơ màng, thần trí chưa tỉnh táo hẳn. Nhưng Hà Niệm Sâm vừa tỉnh lại, ánh mắt đã lạnh lẽo chiếu thẳng vào cô, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mặc Tô vừa tức vừa buồn cười, anh tưởng cô chịu nằm đây mãi sao? Nếu không phải anh trói tay cô thì cô đã bỏ đi từ lâu.
Ánh mắt Niệm Sâm rất dễ dàng nhìn thấy tay cô bị trói ở đầu giường, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vẻ hoang mang. Nhưng Mặc Tô thì lại nghĩ là anh giả bộ, nên hậm hực bảo: “Mau cởi trói cho tôi...”
Vẻ oán hận trong giọng cô rất rõ ràng, Niệm Sâm nhanh chóng cởi trói, thấy chỗ cô bị trói đã hiện lên vết hằn đỏ, anh thầm rủa mấy câu, cũng không biết đang mắng ai, rồi nâng tay cô lên xoa bóp, rất nhẹ nhàng dịu dàng.
Mặc Tô tức tối muốn rụt tay lại, nhưng động tác của anh nhanh hơn, kéo tay cô không buông, trong lúc giằng co đụng phải vết thương, đau tới mức cô muốn cắn người.
Xoa nắn một hồi, anh tìm trong phòng thuốc nước để bôi cho cô, còn khoa trương định băng bó lại, thấy động tác lóng ngóng vụng về đó, Mặc Tô dở cười dở mếu, “Được rồi, có phải vết thương gì lớn đâu, không cần băng lại.”
Anh ngớ ra một lúc rồi rụt tay lại, gương mặt không cảm xúc, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống đứa trẻ phạm lỗi. Mặc Tô vốn tức giận cả đêm nhưng lúc này không còn thấy gì nữa, bất giác cười bảo: “Anh đang áy náy hả?”
Niệm Sâm liếc nhìn cô, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới với ánh mắt không phục.
Mặc Tô nhìn theo mắt anh, mới thấy quần áo cô xộc xệch, cô vội vàng kéo tấm chăn lại bao lấy người, trừng nhìn người đàn ông đáng ghét kia.
Hà Niệm Sâm đã không còn rảnh để quan tâm đến cô, lặng lẽ đi vào nhà tắm. Rất nhanh, Mặc Tô nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra.
Mặc Tô tự thấy vô vị, Hà Niệm Sâm mới ngủ dậy hình như lạnh nhạt hơn bình thường, cũng không biết có phải do tính nết anh vốn vậy hay không, nhưng anh tự tỉnh dậy mà? Cô có làm ồn đâu.
Khi cô đang trong phòng tắm rửa, thay đồ xong đi ra thì thấy Hà Niệm Sâm đang ở phòng khách. Anh mặc áo len xám, trang phục đơn giản, tay nghịch điện thoại. Thấy cô ra thì nói gọn: “Ăn đồ trên bàn đi.”
Mặc Tô nhìn sơ qua, trên đó đã có sẵn bữa sáng, đương nhiên cô biết là không phải đại thiếu gia đích thân nấu rồi, nên cũng không hỏi nhiều. Mang tinh thần có thức ăn miễn phí, cô ngồi xuống chọn món quẩy và sữa đậu mình thích, ăn rất ngon lành.
Còn một miếng cuối thì thấy Niệm Sâm đã đứng dậy khỏi sofa, nói: “Đi thôi.” Nói xong anh đi ra cửa.
Mặc Tô vội uống nốt ngụm cuối, chạy theo hỏi: “Đi đâu?”
“Công ty.”
“Anh nói muốn tôi đi cùng anh đến công ty?” Anh nghĩ cô không muốn sống nữa sao?
“Nếu cô muốn đi trễ thì có thể tự đi.”
Mặc Tô ngẩn người, nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám rưỡi!!! Cũng tức là cô bắt buộc phải có mặt ở công ty trong vòng nửa tiếng.
“Đi thôi.” Mặc Tô không nói gì, động tác mang giày còn nhanh hơn cả anh, thấy anh đứng đó bất động còn nhắc anh: “Không phải anh nói muốn đưa tôi đến công ty sao? Mau lên.”
Chiếc xe Niệm Sâm lái vẫn là Lamborghini sáng bóng kia. Ban đầu Mặc Tô không có cảm giác gì nhưng từ hôm qua Tiêu Tiêu nói rằng chiếc xe này và chiếc của anh là xe cặp, thì cô đã có cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Đến công ty, Mặc Tô gần như dùng tốc độ tia chớp lao ra khỏi xe, rồi nhìn ngó quanh quất với vẻ mặt như ăn trộm, xem có bị phát hiện cô từ xe Niệm Sâm xuống hay không.
Cũng may đây là bãi đậu xe, người trong công ty rất ít khi tới đây. Cô xuống xe xong giả vờ bình tĩnh, đi về phía tòa nhà công ty.
Cả buổi sáng làm việc bình yên vô sự khiến Mặc Tô yên lòng ít nhiều, cô xưa nay rất ghét bị bàn tán dị nghị, đặc biệt là ở môi trường làm việc.
Nhưng quan trọng là vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, mà một bó hoa to đùng đã được mang tới văn phòng trợ lý tổng giám đốc, bó tay thực sự rất to, phải gần cả mét. Trước đây nghe người ta nói rằng tặng hoa là tầm thường, sinh mệnh bị cắt đứt, không hoàn mỹ gì đó.
Nhưng khi mọi người tặng hoa cho bạn, chỉ cần một bó rất nhỏ, thì đã có hiệu quả lắm rồi, huống hồ gì là một bó uất kim hương đỏ thẫm lớn như vậy.
Vì là giờ làm việc nên mọi người đều kiềm chế, không vây quanh bàn tán, nhưng Mặc Tô vẫn cảm thấy rất ngại, sau khi nhìn kỹ thì chẳng thấy có thiệp gì cả, quan trọng nhất là hoa này không phải bị cắt ra, mà bên dưới còn có rễ nữa.
Chính cô cũng tò mò ai lại lãng mạn tặng cô hoa như vậy? Viên Mộ Tây chăng? Không thể! Với thái độ lần trước của anh ta thì chính là quyết liệt, trừ phi là chuyện còn quan trọng hơn cả sinh mệnh anh ta, nếu không anh ta sẽ không bao giờ tìm cô.
Thế thì... lẽ nào là Hà Niệm Sâm?