Mặc Tô “xì” một tiếng rồi ôm thùng giấy định đi, “Tôi nghĩ chủ tịch Hà của các cô hiện giờ cần yên tĩnh một mình, tôi còn có việc phải về trước.”
“Này... cô đừng đi.” Lần này thấy mềm không ổn, thư ký kia giật luôn thùng giấy trên tay Mặc Tô, bộ dạng kiểu “cô không vào thì không trả cô”: “Cô thấy chủ tịch Hà đã đặt hai chỗ rồi, cô không vào thì phí tiền lắm, phải không nào? Hơn nữa lần trước chủ tịch Hà của chúng tôi cũng xem như đã giúp Đổng tiểu thư một việc lớn, cô xem như trả nợ đi, chủ tịch Hà hôm nay tâm trạng không vui lắm, bình thường cũng rất ít người ở cạnh ngài ấy...”
Mặc Tô đã bị cô ta bla bla khuyên nhủ rồi kéo vào trong sân tennis.
Đến khi thay đồ ra ngoài, cô mới biết tennis làm gì cần đặt chỗ, hơn nữa Hà Niệm Sâm giàu như thế, liệu có để ý mấy đồng đó không? Chỉ có thể nói là thư ký nhà anh đã quá lợi hại rồi.
Trong tình huống này, Mặc Tô nhất định không thể đánh tennis cùng anh, nên khi Hà Niệm Sâm đánh xong một trận, quay sang nhìn cô, đang định nói thì bị cô cướp lời, “Chủ tịch Hà, mệt rồi sao? Lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Hà Niệm Sâm nhướng mày, nhìn dáng vẻ căng thẳng cầm vợt của cô, không nói gì mà ném vợt sang bên, đến cạnh cô rồi lấy khăn bông ra lau mồ hôi, chỉ mới đánh một chốc mà trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Liếc nhìn sang, cô gái kia đang nghịch điện thoại, không biết là đang nhìn gì. Anh ngồi một bên uống nước, cô chạy tới hưng phấn nói: “Chủ tịch Hà, thực ra áp lực lớn cũng chưa chắc phải dùng phương thức vận động kịch liệt để giải tỏa, ví dụ anh có thể một mình lái xe ra ngoại ô hoặc ra biển hóng gió, cách này chẳng phải là càng sảng khoái hơn sao?”
Niệm Sâm liếc nhìn cô, hỏi: “Ai bảo cô là tôi bị áp lực lớn?”
Không phải là thư ký anh nói... sao?
Nhớ lại trước khi vào đây, thư ký kia đã dặn đi dặn lại cô không được để Hà Niệm Sâm biết cô ta tiết lộ chuyện anh xấu tính, cô suy nghĩ rồi nói: “Tôi có Hỏa Nhãn Tinh Tinh mà, nhìn ra ngay.”
Cô gái này thực sự là người hết sức đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhưng lại quật cường xấu tính mà anh nhìn thấy lần đầu sao? Niệm Sâm buồn cười nhìn cô: “Nói xem, nhìn ra thế nào?”
“Ưm... chẳng hạn như anh có suy nghĩ không muốn làm việc không?”
Lắc đầu.
“Có muốn mắng chửi ai không?”
Lắc đầu.
“...” Rõ ràng là lừa dối, Mặc Tô thầm nghĩ, ban nãy thư ký còn nói trong công ty anh đã mắng người ta hai tiếng đồng hồ, mà còn là lãnh đạo cơ đấy, cô đảo mắt, dứt khoát hỏi tới cùng: “Thế có từng muốn biến mất khỏi thế gian này? Hoặc không muốn sống nữa, muốn từ trên lầu cao nhảy xuống, hừm... Còn nữa, ví dụ bực bội muốn tiêu hết tiền, muốn hét to, túm lấy ai đó hôn dữ dội, muốn có ngày tận thế?
Niệm Sâm nghe cô nói thế thì gương mặt vốn không cảm xúc đã không nhịn được cười: “Có phải là lúc cô bị áp lực sẽ nghĩ thế không?”
Bị vạch mặt mà Mặc Tô không chút ngượng ngập, còn tò mò hỏi: “Đây là những điều tôi tổng kết khi mới tốt nghiệp đi làm, vì gặp áp lực công việc mà trút tâm sự với người khác. Người kỳ quặc mấy cũng có những cảm xúc như trên, sao anh không hề có nhỉ?”