Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 16: Chương 16




16.Cô gái xinh đẹp chỉ để chơi đùa, anh ta sẽ không ngốc tới mức có tình cảm thật

Nhưng cô làm sao có cách nào đưa Mặc Tô về nhà?

Trong xe yên tĩnh, tỏa ra một vẻ dịu dàng, an nhiên, sofa bằng da thật bên dưới khiến người ta nằm xuống là không muốn dậy nữa, khung cảnh này quá ư thoải mái, đến mức người ta không muốn dậy nữa. Nhưng bên tai loáng thoáng có tiếng nói chuyện, lúc to lúc nhỏ, làm người ta tỉnh mộng mất rồi.

“Viên công tử, hành hạ Mặc Tô đến mức này thì tôi khâm phục anh thật sự, kiếp trước cô ấy mắc nợ anh à? Mà kiếp này anh dằn vặt cô ấy như thế?” Giọng Lý Dao từ ghế trước vẳng xuống.

“Tôi cũng không muốn như vậy.” Hình như gã đàn ông phản bội nào cũng tìm lý do cho mình, thực ra anh ta cũng không muốn thế, nhưng thực tế thì mọi việc đều do anh tatạo nên, nếu chưa từng nghĩ thì làm sao xảy ra?

“Thế thì, có cần kể rõ lại chuyện giữa anh và cô gái kia không?”

Mặc Tô suýt thì rơi từ ghế xuống, cái cô Lý Dao này, bây giờ là lúc tám chuyện sao? Còn có tâm trạng nghe lịch sử phản bội của Viên Mộ Tây nữa.

“Có gì mà nói. Tôi chỉ mắc sai lầm mà mỗi người đàn ông đều phạm phải, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ buông bỏ việc ở cạnh Mặc Tô. Huống hồ Mặc Tô luôn đặc biệt trong tim tôi, tôi vốn tưởng cô ấy sẽ không quan tâm chứ.”

“Không quan tâm à? Lẽ nào anh không biết phụ nữ đều là bá vương? Chỉ muốn người đàn ông của mình thuộc về mình? Anh lăng nhăng với người khác, mà tưởng cô ấy không quan tâm?”

“Bá vương?” Viên Mộ Tây cười bình thản, “Tôi chẳng phải vẫn ở đây hay sao? Tôi vẫn thuộc về cô ấy mà.”

“Nói hay lắm, để công bằng, cô ấy cũng lăng nhăng với kẻ khác, sau đó quay về bảo anh rằng, em thuộc về anh, thì anh có chịu nổi không? Nếu được thì tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không quan tâm.”

Viên Mộ Tây khựng lại, nhíu mày: “Chuyện đó khác chứ.”

“Đàn ông chơi bời bên ngoài gọi là phong lưu, phụ nữ chơi bời thì gọi là không tự trọng?” Lý Dao hừ lạnh, “Nếu tôi là Mặc Tô, e rằng cũng sẽ không có suy nghĩ làm lành với anh.”

“Tôi không có ý đó.” Gương mặt tuấn tú của Viên Mộ Tây hiện ra vẻ buồn bực, trầm ngâm một lúc mới nói: “Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ không để Mặc Tô rời khỏi tôi.”

Nói dứt, anh ta nhẹ nhàng chuyển áo khoác của mình sang che cánh tay Mặc Tô ban nãy vì hơi trở mình nên để lộ ra ngoài.

Nhìn cô nhắm nghiền mắt, mặt ửng hồng vì say, dưới ánh đèn mờ ảo, thoáng thấy xương quai xanh dưới cổ áo len chữ V, đường nét tuyệt đẹp, đó là nơi đẹp nhất anh ta từng khen.

Mặc Tô... Trong tích tắc, sự thương xót trong lòng dâng lên, sao anh ta lại bất cẩn làm tổn thương cô, để cô kiên quyết rời khỏi thế giới của anh ta đến vậy?

Đàn ông bên ngoài nhất thời háo sắc là khó tránh, đó là nhược điểm của con người.

Những cô gái xinh đẹp chỉ để chơi đùa mà thôi, anh ta sẽ không ngu ngốc tới mức có tình cảm thật, vốn chỉ là tiếp khách, nào ngờ lại truyền đến tai cô.

Mà lúc đó anh ta chẳng qua cũng chỉ thấy Vu Nhược Cẩn đáng thương, mới để cô ta có cơ hội chui vào vòng tay mình.

Sự mờ ám trong tình trường có thể phát triển trong tình huống che giấu, nếu làm tổn thương đến người anh ta quan tâm, thế thì mối tình đó anh ta cũng sẽ dừng lại kịp thời.

Anh ta tin là chỉ cần thời gian xóa nhòa ký ức đó, Mặc Tô sẽ có ngày tha thứ, dù sao cô yêu anh ta bao năm trời rồi, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.