Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 89: Chương 89: Có thời gian nói chuyện không?




Lúc tâm trạng không vui, Mặc Tô thường thích ngồi xe bus, không có mục đích, chọn loại xe hai tầng lộ thiên, không bị bó buộc bởi không gian, có thể cảm nhận sự tươi mới của gió và sự tự do của bầu trời.

Cô thích ngồi trên xe ngắm nhìn đủ mọi tư thế của người đi bộ, nghĩ xem đằng sau họ là những câu chuyện gì.

Người đi bộ một mình cười ngốc nghếch chứng tỏ trong đầu người đó đang nghĩ đến những điều hạnh phúc; hai nữ sinh nắm tay nhau chứng tỏ họ vẫn đang ở độ tuổi ngây thơ của thời học sinh, ngày nào cũng sống đơn giản nhưng vui vẻ; những người hạnh phúc sẽ ôm hôn nhau trên đường, sự lãng mạn mà hồi độc thân họ vẫn kỳ thị sẽ diễn biến thành niềm hạnh phúc chỉ mới nhận ra khi yêu nhau.

Trong tình huống đó, hai bóng dáng quen thuộc và tuyệt đối không dính dáng đến nhau trong đầu Mặc Tô lại xuất hiện trong tầm mắt, cô nhìn kỹ và rất sửng sốt.

Lý Dao và Diệp Phàm!

Nếu cô không nhìn nhầm, thì hai người đang giằng co nhau đằng kia hẳn là họ!

Lý Dao hình như muốn bỏ đi nhưng Diệp Phàm kéo tay cô không buông. Không phải kiểu kéo bá đạo, mà trông giống không nỡ, thêm cả vẻ đáng thương hiếm khi xuất hiện ở người đàn ông, giống như là con chó con sắp bị bỏ rơi vậy.

Vì xe bus phải tới trạm đằng kia mới ngừng, dù chạy chậm nhưng Mặc Tô cũng không thấy gì nhiều. Vội vàng cầm túi xách, đến trạm rồi vội vàng nhảy xuống.

Trạm xe cách họ khá xa, khi Mặc Tô quay lại thì chỗ mà ban nãy họ giằng co với nhau đã trống trải, nếu không do cô chắc chắn mình đã thực sự tận mắt chứng kiến cảnh đó, thì con phố trống trải này hẳn sẽ khiến cô tưởng mình bị ảo giác.

Đúng lúc cô quay lưng định đi thì vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ đậu xe gần đó: “Diệp Phàm?” Cô khẽ gọi, người đàn ông quay lại, vẻ mặt vốn buồn bã khi nhìn thấy cô đã nhanh chóng quay lại dáng vẻ uể oải, biếng nhác.

Khóe môi nở nụ cười bỡn cợt, chào: “Cô Đổng!”

“Vâng.” Cô bước lại, cũng không đính chính cách gọi đó mà nói thẳng: “Ban nãy tôi đã nhìn thấy rồi.”

“Nhìn thấy rồi?” Diệp Phàm nhướn mày, rồi hiểu ra ngay, khẽ cười hỏi: “Thế à? Vậy có thời gian nói chuyện không?”

Mặc Tô vốn tưởng câu nói đó sẽ do cô nói trước, nào ngờ bị anh tranh thủ trước rồi.

Xem ra anh còn muốn thổ lộ tiếng lòng hơn cả cô.

Nửa tiếng sau, Mặc Tô và Diệp Phàm ngồi trong một quán cafe nào đó.

Phải hình dung người đàn ông này thế nào đây? Phải nói là ấn tượng về anh cực kỳ tốt, thậm chí còn vượt qua Hà Niệm Sâm.

Hà Niệm Sâm ngay cái nhìn đầu tiên đã mang lại cảm giác quá hoàn mỹ, dường như kiểu người này không tồn tại trên thế giới này, ánh hào quang của anh khiến người ta muốn tiếp cận, nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, chứ rất khó làm được. Còn Diệp Phàm chính là kiểu nho nhã trong đám người bình thường, anh có một sự hòa nhã bẩm sinh, khiến người ta cảm thấy ở cạnh anh rất thoải mái, đồng thời những lời nói hóm hỉnh của anh, thêm nụ cười rất đẹp nữa, cũng dễ dàng khiến phụ nữ vui lòng.

Họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ trên tầng hai, tự chọn món cho mình xong, Mặc Tô lặng lẽ ngồi chờ người đối diện lên tiếng.

Anh nói: “Ban nãy cô nói cô nhìn thấy... chắc là chỉ tôi và Dao Dao đúng không?”

“Vâng.” Mặc Tô gật đầu, có phần ngạc nhiên, vốn tưởng anh và Lý Dao có thể là thân quen, nhưng không ngờ lại thân tới mức gọi biệt danh của cô nàng: “Nghe giọng anh thì có vẻ anh và cô ấy rất thân? Nhưng sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc tới anh nhỉ?”

“Có lẽ là cô ấy không muốn nhắc đến tôi với ai cả.” Anh cười giễu, “Cũng có thể do tôi trong trái tim cô ấy vốn không có trọng lượng gì.”

Cô im lặng, chờ anh nói tiếp.

“Tôi và cô ấy quen nhau lúc thi thạc sĩ ở trường đại học, mọi người học cùng một lớp, lúc đó cô ấy ngồi phía trước tôi. Đàn ông bị cô gái xa lạ thu hút không nằm ngoài ngoại hình hay khí chất đặc biệt, nhưng lúc đó tôi chú ý không phải hai điểm này, mà là lúc cô ấy ngồi trước mặt tôi, mái tóc dài thoảng một mùi hương thơm ngát. Phải biết là hương thơm đối với đàn ông rất có sức quyến rũ.”

“Lần ấn tượng sâu sắc là khi giảng viên giảng bài, hôm đó tôi rất mệt nên nằm gục trên bàn ngủ, loáng thoáng nghe có tiếng khóc, rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để tôi giật mình thức dậy. Tôi ngước lên thì thấy cô ấy ngồi phía trước đang gục đầu, vai run rẩy. Bóng lưng trông rất cô độc và yếu đuối. Về sau tôi mới biết cô ấy và bạn trai đang giận nhau. Cô ấy kể là cô ấy chủ động theo đuổi anh ta, cô ấy yêu anh ta vượt xa anh ta yêu cô ấy. Giữa họ ngay từ đầu là anh ta chiếm thế chủ đạo, anh ta chưa từng chủ động quan tâm thăm hỏi cô ấy, dù xảy ra chuyện lớn động trời cũng tỏ vẻ như không liên quan, ngay cả khi cô ấy giận thì anh ta cũng chưa từng chủ động an ủi. Đôi bên gặp nhau không nhiều, cơ bản là lần nào cũng do cô ấy chủ động đề nghị. Cô ấy có thể cảm nhận được anh ta cũng có chút thích mình, lúc không gặp thì anh ta tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng khi gặp thì anh ta vẫn rất dịu dàng, ân cần.”

“Đương nhiên...” Anh đột ngột nói: “Tôi không hề biết lúc đó bạn trai cô ấy đã là đối tượng sắp kết hôn.”

“Nên... hai người đã quen nhau như vậy?”

“Ừ.” Anh đáp: “Cô biết thích một người thực ra có lúc chính mình cũng không rõ nguyên nhân, tôi thường nghĩ là từ lúc nào mà tôi bắt đầu nhớ cô ấy, không buông cô ấy được? Cô ấy giống như một cô bé ngây thơ, giận xong rồi, cho dù nổi nóng, chỉ cần người ta dỗ dành là sẽ quên hết. Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên khi bạn trai cô ấy kết hôn với người khác, thậm chí cô ấy từng muốn đánh bom phá hủy hôn lễ của họ và cùng chết với bạn trai, nhưng hôm sau bạn trai cô ấy đứng đó để mặc cô ấy đánh mắng giải tỏa, cô ấy vẫn tha thứ cho anh ta.”

“Tôi từng thử nói với cô ấy là bạn trai em đã kết hôn rồi, nhưng cô ấy vẫn ở cạnh anh ta, nói khó nghe thì chính là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân người khác, với điều kiện của cô ấy thực sự không cần gánh vác tội danh đó, nhưng cô ấy vẫn không chịu nghe lời tôi.”

Mặc Tô gật đầu: “Cô ấy là người đơn thuần nhưng lại phức tạp, giống như tôi thân với cô ấy bao năm, nhưng cô ấy chưa từng tâm sự, chỉ khi cãi nhau với bạn trai mới tìm tôi để kể khổ, xả stress, thực tế thì không cần tôi góp ý gì cả, chỉ cần thổ lộ hết oán trách trong lòng, sau đó vẫn ngoan ngoãn quay về bên người đàn ông cô ấy yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.