Mặc Tô từng nghĩ đến một ngàn khả năng, cô có thể tìm ra một công ty có lẽ đãi ngộ không được tốt, hoặc may mắn tìm thấy một công việc tương đương với công ty trước đây, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ đến làm việc ở công ty của Hà Niệm Sâm.
Chín giờ đến công ty của Hà Niệm Sâm, đứng bên dưới ngẩng lên nhìn tòa nhà cao sừng sững một lúc lâu, cô lại đi ra, đến tiệm Starbucks dưới tòa nhà tìm một chỗ gần cửa sổ, chọn một ly cafe rồi bắt đầu ngồi thẫn thờ.
Nếu không vì hôm qua bị Viên Mộ Tây quấy rối, lại thêm nhận được tin nhắn đặt vé bị trục trặc của công ty hàng không, cô cũng sẽ không nghĩ quẩn mà nhận lời ngay lúc đó. Cô đờ đẫn nghĩ, sao cứ như có mối duyên cắt không đứt, rối tung cả lên với Hà Niệm Sâm thế nhỉ? Vốn tưởng sau vụ kiện đó hai người sẽ không gặp lại, ai ngờ lại dính dáng tới nhau, nếu cô thực sự đến công ty anh làm việc, hai người sẽ càng vướng mắc sao?
Không biết tại sao, cô lại có cảm giác rất kỳ quặc về Hà Niệm Sâm, giống như Viên Mộ Tây ngay từ đầu đã nói, đừng chọc vào anh, bây giờ cô cứ bị cảm giác kỳ quặc đó đeo bám. Hình như anh thực sự không phải người có thể đụng vào vậy.
Cô ngồi một mình suy nghĩ lung tung, suốt cả hai tiếng mà cũng không thay đổi tư thế, cafe trước mặt cũng chỉ uống một nửa, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải do phục vụ không thể chịu được tư thế ngồi đờ đẫn đó của cô, đi tới hỏi thăm, thì chắc cô đã ngồi tới trưa rồi.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi. Thời gian nghỉ trưa là mười hai giờ. Cô còn một tiếng nữa.
Tuy trong đầu rối như tơ vò nhưng đã tới rồi thì cô vẫn nghĩ mình bắt buộc phải đi, chuyện nhận lời người ta thì phải làm cho được, đó luôn là cách sống của cô.
Tòa nhà văn phòng của ANI có công tác bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi người đều phải có thẻ công tác mới được ra vào, người như cô đến phỏng vấn, đầu tiên phải áo mũ chỉnh tề gọn gàng mới được bảo vệ dẫn vào trong, sau đó tiếp tân gọi điện thông báo cho cấp trên, cấp trên lại gọi cho trưởng phòng nhân sự. Nên khi cô nhìn thấy người phụ trách phỏng vấn thì đã là nửa tiếng sau đó.
Đó là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dung mạo sạch sẽ, ngũ quan sáng sủa. Mặc Tô vừa ngồi xuống sofa chờ đợi đã quan sát những người ra vào tòa nhà, về mặt yêu cầu đối với nhân viên, công ty ANI hình như không chỉ đòi hỏi năng lực mà đồng thời ngoại hình cũng không được xấu, chí ít trong nửa tiếng cô chờ đợi thì chưa từng thấy người nào xấu hoặc thấp hoặc mập phì... Mỗi người đều có vóc dáng khá chuẩn, ăn mặc chỉnh tề.
“Cô Đổng Mặc Tô?” Người đó lịch sự gọi một tiếng, hoàn toàn không có vẻ xa cách, mô phạm như những chủ quản nhân sự các công ty khác trong lần đầu phỏng vấn thử việc.
Mặc Tô vội đứng dậy, mỉm cười: “Vâng, chào anh.”
“Ừ, mời cô theo tôi.”
Đi theo anh ta vào thang máy, công ty tốt quá, ngay cả thang máy cũng sang chảnh thế này.
Ra khỏi thang máy, bên trái là khu nhân viên, trưởng phòng nhân sự đưa cô rẽ sang bên phải. Trên đường đi rất im lặng, khiến cô đi mỗi bước đều rất dè dặt, chỉ sợ tiếng giày cao gót gõ xuống làm phiền người khác. Cuối cùng anh ta đưa cô đến trước cánh cửa văn phòng duy nhất nằm sâu bên trong.
“Mời cô vào, chủ tịch Hà đang chờ cô.”
“Chủ tịch Hà?”
“Đúng, chủ tịch Hà là chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi, chắc cô không đến nỗi chưa biết chứ? Mau vào đi, ngài ấy rất bận, chúc cô may mắn.”
Cô đương nhiên biết Hà Niệm Sâm là chủ tịch của họ, chỉ là điều cô không rõ... một cuộc phỏng vấn xin việc nho nhỏ này mà cần chủ tịch đích thân ra trận?