Cô cúi đầu, Hà đại Boss lại giỏi ngụy trang như thế, đương nhiên cô không thể nhìn thấy nụ cười xấu xa che giấu của anh rồi. Vẫn là Diệp Phàm không thể nhìn được mà tiến lên, nói nghiêm túc: “Trước đây cũng từng có dịp trò chuyện cùng cô Đổng, thực ra hỏi những câu này chỉ là hình thức mà thôi, mong cô Đổng đừng để bụng.”
Mặc Tô khẽ cười rồi lắc đầu.
Diệp Phàm gọi điện, trưởng phòng ban nãy đưa cô tới gõ cửa bước vào, Diệp Phàm nói: “Tiếp theo thì trưởng phòng Lâm sẽ đưa cô đi tham quan công ty và giải thích một số việc, có gì không hiểu cô cứ hỏi anh ấy.”
Mặc Tô gật đầu, nhìn Hà Niệm Sâm vẻ mặt không chút cảm xúc, rồi quay đi cùng với trưởng phòng Lâm.
Đến khi cả hai rời khỏi văn phòng rồi, Diệp Phàm mới nói: “Niệm Sâm, cô Đổng này đã chọc giận cậu à? Mà cậu phải dạy dỗ người ta thế?”
Niệm Sâm liếc nhìn anh ta, ngồi xuống sofa, nghịch ly trà đã nguội lạnh: “Tính cách cô ấy quá bướng bỉnh, tôi chỉ muốn mài dũa nó một chút.”
“Không biết cách quan sát lời nói sắc mặt, cũng không giỏi đánh giá tình huống. Cô gái như vậy đúng là không được đáng yêu cho lắm.” Diệp Phàm cười nói: “Giống như học sinh vẫn đang đi học vậy, nghĩ thế giới này quá hoàn mỹ.”
Niệm Sâm cười cười, không nói gì.
“Nhưng nói ra thì cậu cũng xấu xa quá, biết người ta mới thất tình mà cứ rạch vết thương ra. Lúc bị người ta vạch trần còn giả vờ không biết gì, nếu có ngày nào đó ANI sụp đổ, cậu có muốn suy xét làm diễn viên không?”
“Tôi xấu xa cũng đâu qua được cậu?” Niệm Sâm nhướn mày, “Lần đó bảo cậu đi giúp làm nhân chứng cho cô ấy, cậu còn bảo cô ấy cậu chỉ là trợ lý riêng của tôi, bây giờ tôi chỉ tương kế tựu kế thôi.”
Hai người đàn ông mưu mô nhìn nhau, trong mắt là ẩn ý sâu xa khó đoán.
Mặc Tô đang đi theo trưởng phòng Lâm tham quan công ty ANI hoàn toàn không biết chuyện mình bị chơi xỏ, cô vẫn không ngừng cảnh báo mình, sau này đối xử với Hà Niệm Sâm sẽ coi như thân phân một lãnh đạo, tuyệt đối không được nghĩ ngợi linh tinh.
Lần nữa giao tiếp với trưởng phòng nhân sự, thái độ anh ta càng khách sáo, trực tiếp thông báo thời gian có thể đi làm. Đến khi về nhà rồi, Mặc Tô vẫn không dám tin sau này mình đã thực sự làm việc ở công ty Hà Niệm Sâm.
Lúc nói chuyện với Lý Dao trong điện thoại, giọng cô nàng nghe có vẻ còn sửng sốt hơn chính cô, hỏi thẳng một câu: “Sao bao nhiêu công ty mà cậu lại đến ANI chứ?”
Hình như dù là Viên Mộ Tây hay Lý Dao thì đều không mong cô dính líu tới người của ANI thì phải. Mặc Tô hỏi nguyên nhân thì Lý Dao chỉ lúng túng nói không có gì, tuy trong lòng tò mò nhưng cô cũng không hỏi. Cứ cảm giác nếu có chuyện gì thật thì chắc bạn sẽ không che giấu cô làm gì.
Cúp máy xong cô đi tắm rửa, đắp mặt nạ nằm trên giường đọc sách. Cuộc sống độc thân hình như cô đã quen dần. Có lúc trạng thái này tuy hơi cô độc nhưng không thiếu niềm vui, trước đây khi ở cạnh Viên Mộ Tây, do cô quá yêu anh ta, luôn lo lắng cho anh ta nhiều hơn, sợ rằng sẽ có ngày không còn được ở cạnh anh ta, thế nhưng khi ngày đó đến thật, cô đã từng đau đã từng khóc, về sau cũng chẳng qua là thế, tin rằng thời gian sẽ khiến vết sẹo trong trái tim tan vỡ của cô dần dần lành lặn.