“Cô thì sao?” Anh hỏi, “Cũng học thuộc ba ngày à?”
“Vốn là cũng có ý định này, nhưng trí nhớ tôi không tốt, trợ lý còn phải giúp tôi biên soạn và ghi nhớ, tôi thì chẳng nhớ một chữ nào.”
Cô nói sự thật, nhưng không liên quan đến trí nhớ, là do cô không phí công để ghi nhớ. Cho dù cô đã tiếp xúc với xã hội nhiều năm rồi, vẫn không quen một số quy tắc ngầm. Trước đây khi từng thiệt thòi ở phương diện này, cô vẫn kiên trì với sở thích của mình, nói khó nghe một chút chính là không biết điều.
Đề tài này kết thúc khi phục vụ bưng món lên.
Mặc Tô chỉ bát canh chua cá, nói: “Chủ tịch Hà, anh nếm thử món này đi, vị rất ngon, là món mà tôi luôn chọn khi đến đây.”
“Ừ.” Niệm Sâm đáp lời, gỡ đũa ra định gắp.
“Chủ tịch Hà, xin chờ một lát.” Bỗng cửa phòng mở ra, nữ thư ký của Hà Niệm Sâm bước vào, trong tay cầm bát và đũa, “Chủ tịch Hà, bộ này đã được khử trùng, ngài dùng cái này đi ạ.”
Trong tích tắc, Mặc Tô chỉ thấy trong lòng như đánh đổ lọ ngũ vị, đúng là vị nào cũng có. Đổi lại là người khác, nếu đối phương hảo tâm giới thiệu bạn tới đây ăn, bạn còn tỏ ra chê bai điều kiện chỗ này, ngay cả bộ đồ dùng ăn uống cũng mang theo và đã được sát trùng, thì người ta sẽ nghĩ thế nào?
Cô cúi đầu, vốn còn định nhường đối phương ăn trước do mình là chủ nhà, giờ đây không còn tâm tư đó nữa, bắt đầu tự ăn trước. Thầm nghĩ tổng giám đốc đại nhân anh thân phận cao quý không thể ăn những món của dân thường thì thôi vậy, cô không muốn lãng phí.
Không ngờ cái tên kia lại hỏi cô: “Cô Đổng, có để bụng không?” Cô ngẩng lên nhìn anh, mới biết anh đang hỏi cô chuyện cô có để bụng việc anh đổi bát đũa hay không.
Cô lườm anh: “Chủ tịch Hà cứ tự nhiên, tôi là dân thường, không tỉ mỉ như anh.” Trong lời nói có ý mỉa mai.
Niệm Sâm cười, nói với thư ký: “Mang mấy cái này đi đi.”
“Chủ tịch Hà, nhưng mà...”
Thư ký định nói gì nữa nhưng lại bị Niệm Sâm cắt ngang: “Cũng hay, tôi luôn tò mò là tại sao những thứ mà người bình thường dùng được, còn tôi thì lại không thể?”
Sếp đã nói thế rồi, thư ký còn dám nói gì nữa? Chỉ có thể lủi thủi mang ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa, tài xế đang đợi cô ta, thấy bộ bát đũa trên tay thì chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, mà lại nửa cười nửa không.
Thư ký lườm anh ta: “Muốn cười cứ cười, sao lại tỏ vẻ mặt đó? Coi chừng nhịn nội thương!”
Tài xế cuối cùng bật cười: “Tôi đã bảo cô đừng vào mà cô không chịu nghe, nhìn kìa, quê độ rồi phải không?”
“Thì tôi cũng chỉ muốn tốt cho chủ tịch Hà mà? Vốn đến đây ăn đã không được phép, bây giờ còn dùng bộ đồ ăn không sạch sẽ, ngày mai không vào viện mới lạ.” Cô ta nói, “Nhưng kể ra thì cái cô Đổng Mặc Tô kia rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Chủ tịch Hà có phải muốn theo đuổi người ta không? Nếu không thì sao lại vừa giúp đỡ vừa đánh tennis, ăn cơm với cô ấy?”
“Ai mà biết, tác phong của chủ tịch Hà xưa nay khiến người khác khó đoán mà.” Tài xế nói, “Nhưng nói ra thì cô Đổng có hơi khác với những cô bạn mà trước đây chủ tịch Hà từng quen biết.”
“Khác chỗ nào? Không đẹp bằng bọn họ à?”
“Cũng không phải.” Anh ta nói, “Cô không thấy là cô ấy hình như không hề sợ hãi chủ tịch Hà à? Nói cách khác là không hề nịnh bợ như những kẻ khác, thậm chí còn có cảm giác là cô ấy còn không để tâm đến chủ tịch Hà nữa kìa.”