Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 26: Chương 26: Không trở thành người mà mình ghét




“Mình không muốn trở thành người mà mình ghét.”

Buổi tối tắm rửa xong, Mặc Tô ghi một hàng chữ vào sổ ghi chép của mình. Từ hồi đại học cô đã luôn có thói quen ghi ghi chép chép trên sổ, mãi đến khi đi làm rồi cũng không thay đổi.

Viên Mộ Tây từng cười cô như một đứa trẻ chưa lớn, mỗi ngày đều phải viết nhật ký. Thực ra lúc đó cũng chẳng viết gì nhiều, chỉ có điều lần nào viết cũng trùng hợp bị anh nhìn thấy mà thôi.

Máy tính đang phát bản điện ảnh mới nhất của bộ phim “Tiến hành tình yêu đến cùng“. Mặc Tô không mấy khi xem phim, đa phần là do con mọt phim Lý Dao giới thiệu, thực ra đa số người xem phim này đều là do bộ phim truyền hình quá “hot” năm đó, mọi người xem lại để có thể tìm thấy tình yêu thuần khiết từng có thời đại học. Mặc Tô cảm thấy cô lúc này chắc là không hợp để xem kiểu phim này, cho dù hồi ức trong trường trước đây tốt đẹp đến mấy thì đối với cô, chỉ cần có liên quan đến Viên Mộ Tây, cô đều không muốn nhớ lại làm gì.

Tâm trạng bỗng phiền muộn lạ lùng, cô tắt máy tính, nằm trên giường, tiện tay lấy cuốn sách xem. Là sách của Thương Ương Gia Thố, vừa hay lật một trang là một bài thơ được phổ biến rất rộng rãi: “Lần đầu tốt nhất không gặp nhau, vì như thế sẽ không yêu nhau...”

Không biết có phải do quá mệt mỏi hay không mà đọc mấy dòng đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mơ mơ màng màng chỉ muốn ngủ, lúc đó mơ hồ nghe thấy điện thoại đổ chuông, theo bản năng cô đưa tay lấy điện thoại, lần mò mãi cũng không thấy, đầu óc đã bồng bềnh, thầm nghĩ muộn thế này mà tên khốn nào còn gọi điện quấy rối giấc mơ của người khác?

Có lẽ do cô không có duyên với điện thoại, khó khăn lắm mới tìm thấy thì đối phương đã cúp máy.

Cô chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở lên nổi, cũng không có tâm trạng xem là ai gọi, cô khóa luôn máy, co vào trong chăn ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức gọi dậy đúng giờ, mở mắt ra, tinh thần đã phấn chấn hơn nhiều.

Phụ nữ quả nên nghỉ ngơi thật tốt, không được ngược đãi bản thân, đây là câu đầu tiên hiện ra trong đầu cô, về sau mới nhớ ra tối qua hình như có cuộc gọi nhỡ, mở ra xem thì là một số lạ, cô không nghĩ nhiều, tưởng là gọi nhầm, nếu là chuyện quan trọng thì đối phương hẳn sẽ không chỉ gọi một lần.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong vụ án này, theo kế hoạch ban đầu của cô, hôm nay đi làm thì sẽ đưa đơn từ chức. Nếu cô đích thân đến công ty thì Viên Mộ Tây chắc chắn sẽ không đồng ý, tên Vương Khải kia và Viên Mộ Tây là bạn bè, đương nhiên sẽ tiết lộ bí mật, cô chỉ có thể nghĩ cách lặng lẽ dọn hết đồ trong văn phòng đi trước, sau đó trực tiếp gửi email đơn từ chức là OK. Nghĩ thế nên tâm trạng cô trở nên vui vẻ hơn, chỉ cần không nhìn thấy Viên Mộ Tây nữa thì cô nghĩ cô sẽ dần dần thoát khỏi bóng đen thất tình.

Gọi điện cho cha mẹ ở quê, nghe họ cằn nhằn một lúc, cô chỉ thấy tâm trạng thoải mái hơn, quả nhiên khi thất ý nhất mà nghe giọng cha mẹ thì sẽ trở nên can đảm để gánh chịu mọi thứ, cho dù trong điện thoại, nhị vị bô lão còn hỏi tình hình của cô và Viên Mộ Tây, cô chỉ nói qua loa ngắn gọn, không hề kể rằng họ đã chia tay.

Một là không muốn hai ông bà lo lắng, hai là... dù sao hiện giờ cô vẫn còn tình cảm với anh ta, không mong muốn anh ta bị mất hình tượng trong lòng cha mẹ, cho dù vẫn còn hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.