Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 48: Chương 48: Liên Niên




“Trời ơi!” Mặc Tô giơ tay đẩy trán Lý Dao: “Ai dạy cậu thế, mấy ngày không gặp sao lại biến thành sắc nữ rồi?”

Lý Dao hơi đỏ mặt, làu bàu: “Không nói nữa.” Nói xong liền khởi động xe.

Mặc Tô nhìn bạn, cảm giác cô nàng hiện tại thực sự hạnh phúc, ánh sáng nhàn nhạt trên gương mặt cô nàng khi nhớ đến người đàn ông mình yêu, mày mắt vô thức để lộ sự dịu dàng và chân tình, đó là điều không thể giả tạo được. Có lẽ trước đây lâu lắm rồi, trên gương mặt cô cũng từng có vẻ biểu cảm đó, nhưng mà...

“Dao Dao, nếu hạnh phúc thì cứ giữ lấy. Nhớ phải giữ chặt.” Cô bỗng khẽ nói: “Hạnh phúc là thứ đôi lúc rất nghịch ngợm, nếu cậu không trông chừng kỹ, nó sẽ chạy mất.”

Lý Dao nhìn vẻ nghiêm túc của bạn, phì cười thành tiếng rồi giơ tay đấm cô: “Thôi đi, sao cậu tự dưng lại nghiêm túc thế, làm tớ chịu không nổi rồi. Hôm nay chúng ta đi ăn lẩu nhé? Chúc mừng cuộc sống mới bắt đầu của Đổng tiểu thư!”

Mặc Tô tất nhiên không có ý kiến, từ sau khi Lý Dao ở với người yêu, cô hiếm khi đi ăn với bạn. Phụ nữ hình như bẩm sinh đã là động vật trọng sắc khinh bạn, điểm này cô hiểu rất rõ.

Đúng lúc chiếc xe sắp chạy tới quán lẩu thì điện thoại Lý Dao đổ chuông.

“Alo?” Vừa nghe thấy giọng nói bên kia, giọng cô nàng lập tức dịu lại, vừa ngọt vừa mềm, như kẹo bông gòn sắp tan chảy vậy.

Mặc Tô ngồi cạnh nghe mà da gà nổi lên toàn thân, cô nàng vừa nói vừa lái xe, lát sau cúp máy, chiếc xe chạy tới phía trước rồi quay đầu, “Không đi ăn lẩu nữa, tớ sẽ mời cậu đi ăn sau.”

Mặc Tô cũng nghe loáng thoáng đại khái câu chuyện.

“Anh ấy uống say quá, tớ chạy đi đón.” Lý Dao giải thích, “Không xa chỗ này, ở ngay Tại Thủy Nhất Phương.”

Tại Thủy Nhất Phương là khách sạn năm sau lớn hiếm hoi ở thành phố, bạn trai Lý Dao giàu có, ra vào nơi này là cực kỳ bình thường. Còn dân thường như cô gần như một năm chỉ đến một lần, mà còn là vì công việc, nhưng Viên Mộ Tây thì lui tới khá nhiều.

Có thể nhận ra Lý Dao hơi cuống quýt nên trên đường đi, Mặc Tô cũng không hỏi nhiều.

Xe đến cửa khách sạn, lập tức có bảo vệ nghênh đón, chu đáo mở cửa xe, Lý Dao cầm túi xách chạy vào trong, Mặc Tô còn khách sáo gật đầu với bảo vệ, rồi cũng chạy theo.

Trong đại sảnh khách sạn vàng rực rỡ huy hoàng, bên phía nhìn ra bãi cỏ có một ô cửa sổ lớn chạm đất, bên cạnh bày một bộ sofa bằng da thật, ở đó lác đác hai ba người khách đang ngồi trò chuyện.

Lý Dao rành rẽ chạy tới hướng đó, đến bộ sofa màu kem ở giữa, tìm mãi không thấy đâu mới bất giác hỏi: “Liên Niên đâu nhỉ?”

Vừa dứt câu, cô nàng bỗng bị ai đó ôm chầm từ phía sau, bên tai vẳng đến tiếng cười hì hì, và cả mùi rượu nồng nặc toàn thân.

“Anh ở đây.”

Giọng điệu đó nào giống người đã kết hôn, mà giống một đứa trẻ chưa lớn.

Đây là lần đầu Mặc Tô nhìn thấy người mà Lý Dao thích, không phải kiểu mập mạp bụng phệ như cô tưởng, mà là một anh chàng rất trẻ, mặc sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo len màu cà phê, thêm một chiếc quần jeans thoải mái, làm cho vóc dáng càng thêm cao ráo.

Lý Dao vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, hỏi liên tục anh không sao chứ, cũng không nhận được câu trả lời. Xem ra anh ta khá say, cứ ôm Lý Dao hôn hít không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.