Thế nào gọi là mất đi rồi mới biết trân trọng? Thực ra đàn ông nhiều lúc không hề muốn phản bội mối quan hệ đó, chỉ là hai người ở cạnh nhau lâu rồi sẽ chán, sẽ có cảm giác nhạt nhẽo như nước, lúc đó nếu bên ngoài có cám dỗ, một lần hai lần thì còn chống cự được, nhưng lâu dài thì sự phòng bị cũng sẽ buông bỏ. Họ chỉ là muốn ra ngoài chơi bời, chơi mệt rồi sẽ về nhà, bên nào nhẹ bên nào nặng, họ phân biệt rất rõ.
Giống như Viên Mộ Tây lúc này, anh ta tưởng Mặc Tô đã yêu anh bấy lâu sẽ hiểu mình, một công ty lớn như vậy, giao tế tiếp khách làm sao không có mỹ nữ bên cạnh, mỗi lần đi dự tiệc, cô không muốn đi theo thì anh ta đều đồng ý. Đàn ông thi thoảng đi sai đường cũng là bình thường, anh ta không phải Thánh nhân mà không phạm sai lầm, chỉ là một lần mà thôi, sao cô vẫn kiên quyết không chịu quay lại?
Anh ta cũng chẳng phải chưa từng nghĩ rằng, nếu cô đã trở nên máu lạnh như vậy, tại sao còn cố chấp tìm cô làm gì?
Anh ta cố ý để Vu Nhược Cẩn ở cạnh, định để cô ta làm cho anh ta quên đi người phụ nữ kia.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy cô ở cạnh người đàn ông khác, tâm trạng bất an khó chịu đó lại xuất hiện.
Hà Niệm Sâm! Không tài nào nghĩ rằng cô lại thật sự dính dáng đến hắn!
...
Khi Mặc Tô xách đồ mua từ siêu thị về, ra khỏi thang máy thì thấy Viên Mộ Tây đang dựa tường, mấy hôm không gặp, anh ta như tàn tạ hẳn, xưa nay luôn ưa sạch sẽ thế mà lại không thèm cạo râu, chỗ anh ta đứng đã có rất nhiều “thi thể” của những điếu thuốc lá.
Có thể tưởng tượng trong quãng thời gian cô đi siêu thị, anh ta đã lo lắng, phiền muộn đến mức nào.
“Đợi lâu rồi sao?” Giọng cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Một lúc rồi.”
“Vào trong đi.” Cô đi ngang qua anh ta, mở cửa nhà.
Anh ta “ừ” một tiếng rồi theo Mặc Tô vào trong. Nhìn nơi quen thuộc, bỗng có cảm giác vật còn nhưng người đã đi mất. Dior lâu lắm mới nhìn thấy chủ nhân đã từ ban công phóng thẳng ra, nhảy bổ vào người Viên Mộ Tây.
Nhìn cảnh này, trong lòng Mặc Tô không rõ là gì, nếu là trước đây chắc cô sẽ giả vờ ghen mà mắng Dior không có lương tâm, người suốt ngày hầu hạ nó là cô còn không bằng một nửa người khác.
Lúc này, điều cô có thể làm là ném túi lên sofa, sau đó vào bếp rót ly nước, đặt lên bàn trà rồi bảo Viên Mộ Tây: “Anh ngồi đi, em đi nấu cơm.”
Nói xong quay đi, xách túi đồ mới mua về vào bếp.
Ban nãy nghe điện thoại của anh ta xong, cô không về ngay mà đi một vòng trong siêu thị với tốc độ rùa bò rồi mới quay về, vốn tưởng Viên Mộ Tây xưa nay không có sự kiên nhẫn sẽ đợi lâu mà tự về, nhưng không ngờ anh ta lại cứ đứng chờ mãi như vậy.
Cô không tin anh ta đến đây chỉ để trả nhẫn, cô cũng không ngốc, có thể đoán ra anh ta có lời muốn nói với mình.
Cô không như trước kia nữa, chỉ cần anh ta ăn cơm ở nhà sẽ nấu một bàn thịnh soạn.
Lần này chỉ ba món mặn một món canh đơn giản, cũng không hẳn là món anh ta thích, mà nghiêng về món cô thích nhiều hơn.
Hành động rõ ràng đó, hẳn anh ta thông minh sẽ biết có nghĩa là gì.
Bữa tối rất yên tĩnh, cả hai đều không nói gì.
Anh ta ăn xong trước, cũng không ăn nhiều, ăn xong liền ngồi nhìn cô ăn.
Mặc Tô cũng không để tâm đến ánh mắt của anh ta, vẫn tự ngồi ăn một mình.
Lâu rồi không ăn món mình nấu, khi nấu lại liên tục hai ngày, hương vị cũng khá ổn.
Đến khi ăn sạch hạt cơm cuối cùng, cô buông đũa, rồi hỏi: “Muốn nói gì với em thì nói đi.”
Viên Mộ Tây nhìn gương mặt bình thản của cô, trầm tư một lúc mới khàn giọng hỏi: “Tối qua người ở lại đây là Hà Niệm Sâm phải không? Vốn dĩ tối qua anh đã tới, thấy anh ta lên trước nên đợi ở dưới, kết quả sáng nay anh ta mới rời đi.” Anh ta như đang hỏi, nhưng cũng giống đang trần thuật.
“Ừm, là anh ấy.” Cô thừa nhận, không nói gì nhiều.
Một người đàn ông qua đêm ở nhà phụ nữ rất dễ khiến người ta nghĩ về chuyện đó, thế mà cô không muốn giải thích mình chỉ ngủ cùng Hà Niệm Sâm, chứ không hề làm gì.
Viên Mộ Tây xưa nay là người thẳng thắn, thấy cô không giải thích nhiều thì hỏi ngay: “Hai người... có làm...”
“Không.”
Không hề nghĩ ngợi, cô thành thật phủ nhận ngay. Nhưng nhìn thấy gương mặt Viên Mộ Tây hiện ra vẻ nhẹ nhõm và cả chút đắc ý, Mặc Tô bắt đầu hối hận, biết anh ta đang tự cho rằng sở dĩ cô và Hà Niệm Sâm không có gì là do anh ta.
Nói thật là không làm chuyện đó với người khác không phải là do cô muốn thủ tiết cho Viên Mộ Tây. Chỉ mỗi nhắc đến “chuyện đó” đã khiến cô toàn thân nổi da gà rồi. Sau khi chia tay anh ta, cô đã nghĩ thoáng hơn về chuyện đó, thậm chí còn từng muốn có tình một đêm. Có gì ghê gớm đâu, bây giờ người ta không còn trinh nhưng kết hôn hạnh phúc rất nhiều mà, tại sao cô phải khăng khăng giữ gìn cho người chồng tương lai chứ?
Cô không thể chấp nhận chẳng qua là tư tưởng bảo thủ nhất thời không thoáng nhanh đến mức đó, tuyệt đối không liên quan gì đến Viên Mộ Tây cả. Đặc biệt khi cô gặp người đàn ông còn tốt và xuất sắc hơn anh ta, thì Viên Mộ Tây đã không còn là người cô cần và cũng chẳng phải trân trọng làm gì nữa.
Nghĩ thế, cô cảm thấy mình rất cần phải gỡ bỏ hiểu lầm của anh ta, nếu để anh ta tưởng mình còn có gì với anh ta, chi bằng lấy người khác ra làm bình phong, Viên Mộ Tây có bệnh sạch sẽ trong tình cảm, nhất định sẽ không chịu nổi cô và người đàn ông khác có quan hệ mập mờ không rõ.
Mặc Tô ho khẽ, chậm rãi kể lại hết chuyện giữa cô và Hà Niệm Sâm.
Ban đầu Viên Mộ Tây còn mỉm cười, dần dần gương mặt cứng lại. Nhìn đôi môi cô mấp máy, anh ta đã hoàn toàn không nghe nổi. Tim như bị một bàn tay to lớn siết chặt, rồi bị vặn xoắn đau đớn, máu tươi đang rỉ ra rất nhiều, rất thê thảm, nhưng người phụ nữ vô tâm kia lại không hề quan tâm.
Hà Niệm Sâm là ai? Mà cô lại thật sự lén lút cùng hắn ta làm bao nhiêu chuyện mờ ám như thế?
“Câm miệng!” Gương mặt Viên Mộ Tây bắt đầu méo mó, anh ta bỗng gầm lên, như bị sỉ nhục triệt để, không thể chịu nổi mà lao lên, bóp lấy cổ họng Mặc Tô.