Khi Mặc Tô ra đại sảnh bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng quay lưng lại, anh ta đang nẩng đầu lên nhìn bức bích họa trang trí trên tường, ăn mặc rất thoải mái, áo len màu sẫm, quần trắng, tư thế bình thản đứng ở đó nhưng lại toát ra một cảm giác ấm áp rất lạ.
Mặc Tô bước tới, nghi hoặc gọi: “Chủ tịch Hà?”
Người đó quay lại, xuất hiện trước mắt cô là một gương mặt xa lạ, đôi mắt màu xanh sẫm, mũi cao, môi mỏng, gương mặt rất hoàn mỹ khiến Mặc Tô bất giác nghĩ đến đệ nhất mỹ nam Hongkong Ngô Ngạn Tổ, chỉ có điều người này hơn anh ta một đôi mắt xanh sẫm mà thôi.
“Đổng tiểu thư?” Anh ta rất lịch thiệp: “Chào cô, tôi là trợ lý riêng của Chủ tịch Hà.”
Anh ta giơ tay ra cũng nho nhã bất ngờ, toàn thân toát ra một vẻ cao quý khó tả.
“Chào anh.” Mặc Tô đưa tay ra bắt tay anh ta.
“Chủ tịch Hà bảo tôi đến xử lý chuyện cần người làm chứng trong vụ án của cô, không biết luật sư Đổng hiện giờ có thời gian không?”
“Uhm có ạ.” Mặc Tô lịch sự nói, muốn mời anh ta vào trong bàn kỹ hơn nhưng bỗng nhớ ra: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào ạ?”
“Diệp Phàm.”
Diệp Phàm? Mặc Tô ngẩn người, chỉ thấy cái tên này rất quen nhưng không nghĩ ra đã nghe ở đâu. Đương nhiên lúc này thời gian cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ, “Diệp tiên sinh mời sang bên này, tôi sẽ đưa anh đi gặp đương sự của tôi.”
Mặc Tô thực sự không nghĩ rằng Hà Niệm Sâm lại cử người tới xử lý việc này. Dù quá trình thế nào, cuối cùng vụ kiện mà cô muốn theo đuổi đã dễ dàng thu được thắng lợi. Diệp Phàm không những rất phối hợp làm chứng, mà còn cung cấp băng ghi hình hôm đó cô Trần bị chồng ngược đãi.
Cô biết, những việc này đều dựa vào quan hệ của Hà Niệm Sâm mới làm được, cũng vào lúc đó, cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ không tốt của mình về anh.
Vụ kiện này không khó khăn như cô nghĩ, vốn dĩ cô định mời Diệp Phàm ăn tối để tỏ ý cảm ơn, nhưng đối phương khách sáo bảo không cần, chẳng qua anh ta chỉ là trợ lý của Hà Niệm Sâm, tới để làm việc, ngụ ý là người cô phải cảm ơn phải là người kia kìa.
Tiễn Diệp Phàm về rồi, Mặc Tô chỉ thấy nhẹ hết cả người, quay lưng lên lầu định vào văn phòng lấy túi xách, sau đó hẹn Lý Dao ra ngoài ăn mừng một bữa, vừa vào văn phòng đã nghe “bốp” một tiếng, hoa giấy nhu tuyết từ trên đỉnh đầu bay xuống.
Đồng nghiệp trong văn phòng đang chúc mừng vì cô đã thắng vụ kiện này!
Thực ra vụ kiện này đáng chúc mừng ở chỗ cô đã mời được người bên công ty ANI đích thân đứng ra làm chứng, đề tài này mà truyền ra xã hội thì hẳn nhiên sẽ đưa danh dự công ty lên một tầng mới, đây là điều mà dù có được chi phí thắng kiện vụ này cũng không đổi lấy được.
“Chị Tô, thắng vụ kiện đẹp thế này, có phải là nên mời cả nhà ra ngoài ăn một bữa không nhỉ?”
Trong đám đông có người đề nghị. Tâm trạng Mặc Tô cũng rất tốt nên sảng khoái nhận lời.
Đúng lúc mọi người định thu dọn đồ đạc cùng đi thì thấy Viên Mộ Tây từ văn phòng bước ra, trầm giọng nói: “Mặc Tô, em theo anh vào đây.”
Văn phòng vốn đang ồn ào bỗng lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, rồi cùng đưa mắt nhìn nữ chính trong câu nói đó.