Niệm Sâm không nói gì thêm, thất vọng chắc là có, nhưng không nhiều. Anh xưa nay luôn xem nhạt mọi việc, huống hồ lúc quen cô đã biết cô có cá tính riêng mà không ai có, nên cũng là nằm trong dự đoán thôi.
Hai người ăn xong, Niệm Sâm lên lầu trước, Mặc Tô tắm rửa xong cùng Dior ngồi dưới xem tivi. Khoảng mười giờ thì cô về phòng ngủ. Ai ngờ Dior đang ngái ngủ lại chạy nhầm phòng, chạy thẳng vào phòng Niệm Sâm.
Mặc Tô khẽ gọi, “Dior! Mau quay lại đây.”
Nhưng nó đã chạy vào trong rồi.
Cô đành rón rén khẽ khàng đi vào, ánh đèn mờ tối chứng minh Hà Niệm Sâm vẫn chưa ngủ.
Tên này mỗi tối đi ngủ hình như đều không thích khóa cửa, cô đứng ở cửa gõ một cái cho có, rồi nói: “Dior chạy vào, tôi đến dẫn nó về phòng.”
“...”
Bên trong mãi không động tĩnh gì, Mặc Tô tò mò nhìn vào, thấy anh nằm trên giường, chăn chỉ đắp hờ trên người, nhắm mắt, có vẻ ngủ rất say.
Cô lại gần, nhìn dáng ngủ như trẻ con của anh, có lẽ vì đá chăn ra, cảm thấy lạnh nên cơ thể co rúm lại như con tôm đáng thương, cô nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn bị anh đè lên để đắp lại, tay vô tình chạm vào làn da để trần của anh, chỉ thấy nóng kinh khủng.
Thầm sửng sốt, cô cúi xuống nhìn, Niệm Sâm trong giấc ngủ không hề yên ổn, trán lấm tấm mồ hôi, cô thò tay ra sờ, trán anh nóng tới độ cô phải rụt tay lại.
“Hà Niệm Sâm?” Cô đẩy anh, như muốn gọi anh tỉnh dậy.
Anh ngủ không ngon, nhưng cũng mơ mơ màng màng không dậy nổi.
Mặc Tô bật đèn phòng ngủ lên, đến nhà tắm lấy chậu rửa mặt và khăn lại giường, cô khó khăn lắm mới đẩy cho cơ thể Niệm Sâm nằm thẳng lại, sau đó rửa sạch gương mặt mồ hôi ướt đẫm của anh, rồi lại thay khăn, đắp lên trán anh.
Lúc nhỏ khi cô bị sốt, người lớn thường chăm sóc như vậy, không biết có tác dụng với anh không. Cô nhớ lại tối qua anh lục tìm hộp thuốc ở tủ đầu giường, nếu có chuẩn bị thì thường trong nhà sẽ có những loại thuốc như cảm sốt v.v...
Cô đứng dậy mở tủ, vì không biết là tầng thứ mấy nên mở ngăn kéo đầu không có, mở đến ngăn thứ hai thì có một vật quen thuộc thu hút cô, cầm lên xem, đó chính là khung ảnh mà cô tặng anh.
Trong khung ảnh đã được lồng một tấm ảnh vào, chính là tấm mà lần trước cô nhìn thấy ở văn phòng anh. Cô vốn tưởng anh chê khung ảnh cô tặng, ai ngờ chỉ là đổi chỗ, để ở trong nhà.
Đặt khung ảnh vào chỗ cũ, cô đã tìm thấy hộp thuốc ở ngăn thứ ba, mở ra xem, đồ bên trong sắp xếp gọn gàng, chỉ có cồn và bông gòn hôm qua anh dùng là bị tùy tiện vứt vào đó.
Người sắp xếp hộp thuốc hẳn là người rất tỉ mỉ, các vật dụng băng bó và thuốc đều đủ cả, nên Mặc Tô nhanh chóng tìm thấy thuốc cảm.
Xuống lầu rót nước mang lên, cô cầm thuốc nhìn người nằm trên giường, tình hình mê man này của anh chắc chắn là không nuốt nổi thuốc rồi. Thế là cô chạy đi lấy một cái thìa nhỏ, mở bịch thuốc ra rồi đổ thuốc bột ra thìa, đổ thêm ít nước khuấy đều, rồi cẩn thận đưa đến miệng Niệm Sâm.
Anh sốt mê man, căn bản không thể nuốt thứ gì, cho vào được ít nước lại từ từ chảy ra khỏi miệng, cô hoảng loạn dùng khăn giấy lau đi. Thuốc nước trong thìa không thể đút được tí nào, tất cả đều chảy ra ngoài hết.
Suy nghĩ một chút, cô lại lấy thuốc bột hòa cùng nước, sau đó dùng cách xưa cũ nhất, đưa thuốc vào miệng mình rồi áp lên miệng anh, cưỡng ép anh nuốt xuống.
Nếu là trước đây chắc là cô sẽ thấy ngượng, nhưng hai người hôn nhau cũng chẳng phải lần đầu, nếu còn ngại thì có lẽ là hơi giả tạo rồi.
Cho anh uống thuốc xong, cô lại lấy khăn bông ngâm vào nước lạnh, đổi một chiếc khăn khác đắp lên trán anh, hơi nóng trên khăn cũ chứng tỏ anh sốt rất cao, có lẽ nếu đặt một quả trứng lên đó, cô tin là nó cũng được luộc chín.
Thế là cả đêm, cô ngồi giúp anh thay khăn bông đắp trán.
Cũng không biết đã gục trên giường ngủ thiếp từ lúc nào.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhưng Hà Niệm Sâm vẫn chưa tỉnh.
Cô thò tay ra sờ, chưa hạ sốt, mồ hôi lạnh vẫn tuôn ra, khiến cô bắt đầu thấy lo sợ. Tình hình này quá nguy cấp, điều duy nhất cô có thể làm chính là gọi cấp cứu.
...
“Vết thương quá sâu, vì không kịp thời xử lý hoặc xử lý không đúng cách nên bị sưng viêm dẫn đến sốt cao. Còn nữa, gần đây anh ấy ngủ không được đúng không? Chỉ số gan cao thế này là sao? Cao đến mức muốn tự sát rồi, người bị viêm gan mạn tính mà sao không thận trọng gì cả?”
“Thế... thế ạ?” Cô không biết Hà Niệm Sâm bị viêm gan mạn tính.
Bác sĩ ngẩng đầu lên khỏi hồ sơ bệnh án: “Cô là người nhà hay bạn gái anh ấy?”
“Ưm...” Cái này, nếu nói cả hai đều không phải thì được không?
Cô chưa trả lời thì bác sĩ đã tự suy đoán: “Cô là người bạn gái rất tắc trách.”
“A...” Cô không định so đo nhiều về danh xưng đó, hỏi một câu khá thực tế: “Tình trạng sức khỏe của anh ấy... rất tệ ạ?”
“So với tiêu chuẩn người bình thường thì không được coi là tốt. Anh ấy có bệnh dạ dày, từ hồ sơ bệnh án cũ ghi chép lại thì bệnh viêm gan mạn tính chắc là do uống rượu trường kỳ dẫn đến.”
Anh? Uống rượu?! Hà Niệm Sâm bình thường một giọt rượu không hề đụng đến?!
Làm sao có thể! Đừng nói là rượu, cả café anh còn không uống, cô quả thực không thể tưởng tượng lần đầu ăn cơm với cô, Tiểu Sảnh nghiêm khắc thận trọng như vậy lại cho anh đụng đến những thứ có tính kích thích được.
“Thế... phải điều trị thế nào ạ?”
“Khuyên anh ấy ăn uống bình thường, ngủ đủ giấc, làm việc nghỉ ngơi điều độ, bệnh gan bệnh dạ dày đừng đụng vào, cứ từ từ điều trị, đừng làm bản thân quá áp lực. Còn nữa...” Bác sĩ ngừng lại rồi đặc biệt cảnh cáo: “Bị thương nặng như vậy phải lập tức đến bệnh viện khâu lại, băng bó qua loa không có tác dụng, chỉ khiến vết thương nặng thêm, hai người đã là người lớn cả rồi mà còn không biết à?”
Cô có khuyên anh đến bệnh viện mà, chính anh không chịu thì cô còn cách nào khác.
Tự dưng bị mắng nên Mặc Tô tự thấy bất bình thay cho mình, nhưng bên ngoài đành tỏ ra ngoan ngoãn nghe mắng.