“Bây giờ đuổi theo vẫn kịp.”
Mặc Tô hoàn hồn, thấy Niệm Sâm uể oải ngồi xuống sofa. Anh lúc này đâu còn vẻ ngọt ngào ban nãy, toàn toàn là vẻ thích thú khi xem kịch hay.
Mặc Tô lườm anh, không nói gì, quay lưng đi tiếp tục nghỉ ngơi.
Vừa nhắm mắt thì đã bị xốc dậy. Cô trợn mắt nhìn người đàn ông thiếu lịch sự kia, nhưng thấy sắc mặt anh cũng không tốt, nói: “Đi thay quần áo ngay.”
“Làm gì?”
“Nếu em muốn mặc thế này đi bệnh viện thì tôi cũng không ngại.”
“Ai cần đi bệnh viện chứ?”
Niệm Sâm không nói nhiều với cô, đứng lên, lấy một bộ quần áo trong tủ ném cho cô, “Em tự thay hay tôi giúp em?”
“...” Mặc Tô cạn lời.
Trong sự uy hiếp của anh, cô rất miễn cưỡng thay quần áo khác.
Hà Niệm Sâm đúng là người đàn ông vô lý, bá đạo, khiến người ta ghét bỏ!
Ngồi trong xe đua của anh, Mặc Tô buồn bực nghĩ. Tên này không thèm quan tâm xem cô có đồng ý hay không, kiên quyết đòi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra. Là tổng giám đốc ANI thì hay ho lắm sao? Xe đua là Lamborghini thì ghê gớm lắm chắc? Anh nói muốn đưa cô đi đâu thì cô phải đi theo anh hay sao?
Trong lòng thầm rủa xả một lượt, nhưng ai bảo cô là phụ nữ, sức lực không bằng đàn ông. Cô thực sự rất không muốn thừa nhận rằng ban nãy cô bị Hà Niệm Sâm xách cổ đi như xách gà con vậy.
Chiếc xe vừa đến bệnh viện thì đã có bác sĩ đứng chờ ở cổng, ban nãy Hà Niệm Sâm ngồi trên xe gọi điện, không biết là gọi cho ai.
Mặc Tô theo sau anh, chỉ thấy bác sĩ kia càng nhìn càng thấy quen, lúc đi ngang hành lang nhìn thấy tấm hình dán trên bảng tuyên truyền cao nhất, cô mới sực nhớ người này chính là viện trưởng của bệnh viện này.
Khám vết thương nhỏ thôi mà phải phiền cả viện trưởng đại nhân đích thân đến, cô sẽ bị tổn thọ mất.
Nên khi viện trưởng đích thân khám cho cô, tuy không tình nguyện nhưng cô vẫn lặng im, mặc cho viện trưởng kiểm tra.
Thực ra vết thương này không hợp để đến bệnh viện khám, có người nào bị thương ở cổ đâu? Vết bóp cổ rõ ràng kia sẽ khiến người ta nghĩ rằng không phải chính mình bóp thì là bị người khác bóp. Tự bóp cổ chẳng phải là tự sát không thành sao? Bị người ta bóp cổ thì chính là mưu sát không thành rồi? Tóm lại dù nói thế nào cũng sẽ khiến người ta tưởng tượng nhiều chuyện.
Đến khi viện trưởng bôi thuốc, ra ngoài rồi, Mặc Tô mới nghe ông ta nói với Hà Niệm Sâm vẻ sâu xa: “Hai người yêu nhau thi thoảng cãi nhau cũng chẳng sao, nhưng đừng làm chuyện này. Lỡ sức lực dùng sai chỗ thì chẳng phải hối hận cả đời à?”
Mặc Tô đứng cạnh nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa.
Còn Hà Niệm Sâm chẳng nói câu nào.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trong chiếc xe nổi bật kia, Mặc Tô hỏi anh: “Ban nãy sao anh không giải thích?”
Đáp lời cô là giọng nói bình thản của Niệm Sâm: “Có gì mà phải giải thích?”
“...”
Lát sau, anh lại lấy điện thoại gọi cho trợ lý, đại khái nói là dọn dẹp nhà cửa gì đó. Mặc Tô vì lời nói trước đó của anh mà buồn bực quay đầu sang bên, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Im lặng một lúc, Mặc Tô mới nhận thấy con đường này xa lạ, vội hỏi: “Anh đang đưa tôi đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà tôi không phải đường này.”
“Về nhà tôi.”
“Tôi không đi.”
Anh hừ khẽ, vẫn tiếp tục lái xe như bay.
Mặc Tô cuống lên, “Anh đưa tôi đến nhà anh làm gì?” Cô vẫn chưa quên bạn gái anh hình như mấy hôm nay mới về.
“Em muốn làm gì thì làm nấy.”
Anh đáp một câu khiến cô câm nín, chiếc xe đánh một vòng rồi dừng trước một căn biệt thự cực lớn.
Trước đó anh gọi điện bảo Tiểu Sảnh tìm người đến dọn dẹp nhà, thực tế là căn biệt thự này hiếm khi anh tới, mỗi ngày đều có người chuyên đến dọn dẹp, chìa khóa của Niệm Sâm không mang theo, còn một chìa giao cho Tiểu Sảnh quản lý, nên cô ấy đến đây là để đưa chìa khóa.
Nhưng nói thật là khi đứng ở cổng biệt thự nhìn thấy Niệm Sâm và Mặc Tô xuất hiện, quả thực đã khiến Tiểu Sảnh sửng sốt một phen.
Nhận được điện thoại của chủ tịch Hà, cô liền cuống cuồng chạy tới, nhưng không ngờ... Cô sửng sốt nhìn chủ tịch Hà dùng tư thế lôi kéo Mặc Tô đến đây, miệng không kiềm chế được há ra thành hình chữ O. Đoán ra tổng giám đốc đến biệt thự chắc chắn là có đưa theo phụ nữ, nhưng không ngờ lại là Mặc Tô với vẻ mặt miễn cưỡng, chỉ muốn vùi mặt vào chỗ nào đó.
Cô vô thức quan sát Mặc Tô với vết hằn đỏ trên cổ, thầm nghĩ: “Trời! Tổng giám đốc chắc không làm gì người ta rồi đó chứ?”
Niệm Sâm vốn tâm trạng không tốt, dưới sự phản kháng của Mặc Tô, sắc mặt anh càng âm u, đôi mắt đẹp liếc qua Tiểu Sảnh, nói: “Mở cửa.”
“Vâng!” Tiểu Sảnh vội nghe lệnh, mở cửa, tay cầm chìa khóa cũng run bắn lên.
Lôi Mặc Tô vào nhà, ném lên sofa, cơn giận cố kiềm chế của Mặc Tô cuối cùng bùng phát: “Hà Niệm Sâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tiểu Sảnh đứng cạnh thầm giơ ngón cái. Đổng đại tiểu thư thật dũng cảm, dám to tiếng gọi tên tổng giám đốc chúng ta. Phải biết là từ lúc cô đến ANI làm việc đến nay vẫn chưa nghe ai dám gọi đại danh cả họ lẫn tên của tổng giám đốc!
Niệm Sâm lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tôi muốn em ngoan ngoãn ở lại đây, không được quay về.”
“Anh dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tôi sắp bán chung cư của em ngay bây giờ!”
Shit! Mặc Tô thầm chửi thề trong bụng, cái tên làm nghề địa ốc này! Bao nhiêu nhà anh ta không bán mà lại nhắm chung cư của mình chứ.
“Hà tiên sinh, căn nhà đó hình như là của tôi, anh có quyền gì mà đòi bán?”
Anh cười lạnh: “Em cứ thử mà xem!”
“...” Mặc Tô tức đến nghiến răng, thế mà không nói nổi câu nào. Hà Niệm Sâm anh có quyền có thế, muốn bán gì mà chẳng được? Chỉ cần động đậy một ngón tay, thì người toàn thành phố G đều tranh nhau mang tiền mặt đến mua căn chung cư đó, còn điều cô có thể làm chỉ là buồn bực ngồi một bên mà tức tối.
Đừng thấy Niệm Sâm luôn tỏ ra bình thản, thực tế thì trong lòng anh cũng tức tối. Còn tức cái gì thì ngay cả anh cũng thấy lạ kỳ, dù sao anh cũng rất ngứa mắt căn hộ kia của cô.
Thế mới nói, đại thiếu gia nếu chướng mắt cái gì thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Đại thiếu gia chướng mắt cái gì thì cái đó hẳn không phải thứ tốt đẹp, không tốt thì phải hủy diệt! Không hủy diệt thì phải bán! Bán rồi thì đại thiếu gia mới thấy vui! Mới nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt!