Không khí ngưng đọng lại.
Tiểu Vương nhìn thấy cảnh này sợ tới mức suýt thì nghẹt thở, vội vàng chạy đến chỗ Mặc Tô, quan sát cô thật tỉ mỉ: “Chị Tô chị không sao chứ, hả?”
Hà Niệm Sâm nhìn qua cửa xe, đôi mắt đen nhìn cô gái bỗng dưng lao ra, làn mưa nhòa nhạt đổ xuống mái tóc ngắn của cô, phát ra ánh sáng lấp lánh, trông rất đáng thương.
Anh nói câu gì đó với thư ký, lát sau, cửa xe thương vụ màu đen mở ra, thư ký cầm một chiếc dù bước xuống, “Hai vị, Hà tổng có lời mời“.
Mặc Tô không nói gì, kéo Tiểu Vương theo người kia lên xe.
Toàn thân cô ướt sũng, vừa lên xe đã làm ghế xe của người ta đẫm nước, nếu là bình thường chắc cô sẽ thấy ngượng ngùng mà xin lỗi, nhưng hiện giờ cô làm gì có tâm tư đó, huống hồ mọi thứ là do anh ta gây ra, cô không yêu cầu anh ta bồi thường và xin lỗi là đã hào phóng lắm rồi.
Ánh mắt cô trấn tĩnh nhìn người đàn ông kia, ánh sáng trong mắt anh lấp lánh, trong đôi mắt sâu và dài kia, có ánh sáng mà người ta không hiểu được, không biết vì sao cứ cảm thấy anh là người đàn ông bề ngoài trông có vẻ hòa nhã, nhưng thực tế thì rất khó đoán.
Đang suy nghĩ xem nói thế nào mới khiến anh thấy đau lòng vì vụ án này, thì anh đã lên tiếng, cười bình thản và xa cách: “Các cô có ba phút.”
Anh nói xong, trong xe liền im phăng phắc, tới độ Mặc Tô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Ba phút quá ngắn, cô hoàn toàn không có cách nào tốt hơn để anh chịu làm chứng, chỉ có thể thành thật nói lại vụ án của mình và việc cần anh ra làm chứng.
Cô không biết mình đã tóm tắt vụ án hết bao lâu, khi cô nói xong, Hà Niệm Sâm không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô, cũng không biết đang nhìn gì.
Lát sau, mới cười vẻ chịu đựng: “Cô Đổng, tôi nghĩ vụ án bình thường thế này dù có thắng cũng không mang lại nhiều lợi ích cho công ty cô đúng không? Hay là... cô thường xuyên... ừm... thích giúp đỡ người khác chăng?”
Mặc Tô làm sao không hiểu ý của anh. So với “thích giúp người khác”, e rằng anh muốn dùng “thích lo chuyện bao đồng” hơn chăng?
Phải rồi, đây chỉ là vụ án cực kỳ bình thường, thậm chí cho dù cô giúp thân chủ của mình thắng vụ án này, cô cũng chưa chắc trả được phí kiện tụng cao ngất ngưởng, nhưng thế thì có liên quan gì. Đối với cô, sống bấy lâu đều là vì tiền, vì lợi ích, thi thoảng làm một việc giúp người khác cũng khiến bản thân vui vẻ là điều rất tốt mà?
“Không phải, tôi chỉ muốn giúp đỡ người mẹ Trung Quốc đáng thương đó...” Mặc Tô ngần ngại nói.
Biết rõ trong mắt những thương nhân như anh, thế này là rất rẻ mạt, đáng thương, không đáng để nhắc đến, nhưng cô vẫn không kìm được nói ra, định thức tỉnh chút sự đồng cảm có lẽ còn tồn tại trong anh.
Nhưng...
“Người đáng thương trên thế gian này quá nhiều.” Anh nói, “Đổi lại câu khác là tôi không có sự đồng cảm như cô Đổng.”
Một cách từ chối rất khéo léo.
Mặc Tô nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng bình thản của anh, trong lòng đã khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn để lộ sự nhẫn nại và giọng điệu van nài: “Hà tổng, tôi biết thời gian của anh rất quý báu, nhưng có thể nhờ anh giúp lần này thôi được không, nếu anh chịu giúp, tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, nếu...”
“Ba phút hết rồi.” Anh cắt ngang, giọng vẫn nhàn nhạt, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng, “Xin lỗi, tôi còn có việc, đành phải mời hai vị luật sư xinh đẹp xuống xe. Tôi rất vui được trò chuyện với cô Đổng, để tôi biết trên thế gian này vẫn còn có người lương thiện.”
Rất lịch thiệp và khách sáo, nhưng lại không thể tăng thêm chút thiện cảm nào về anh trong lòng Mặc Tô được.