Tiểu Vương lặng lẽ theo sau Mặc Tô, không dám nói gì. Gần đây chuyện chị Tô chia tay luật sư Viên đã đồn khắp nơi trong công ty, không ngờ đôi giai nhân mà mọi người đều hâm mộ và chúc phúc cuối cùng vẫn chia tay vì một bên phản bội. Người ta đều nói thời sinh viên là thời thơ ngây nhất, ra ngoài xã hội rồi thì cái gì cũng biến chất, bây giờ nghĩ lại, lẽ nào trên thế gian này thực sự không có kiểu tình yêu kiên định hay sao?
Tuy cô ở cạnh chị Tô không lâu lắm nhưng trong thời gian ngắn có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu chị Tô dành cho luật sư Viên, mỗi ngày họ cùng đi làm, khi luật sư Viên bận rộn thì chị Tô chưa từng quấy rầy. Buổi trưa ăn cơm mọi người đều ăn ở nhà ăn chung, chỉ có luật sư Viên là được hưởng thụ bữa ăn do đích thân chị Tô nấu. Có dạo luật sư Viên tăng ca ngày đêm vì một vụ án căng thẳng, chị Tô cũng ở lại văn phòng, dù mỗi người ở trong văn phòng riêng nhưng chỉ cần ở gần anh, chị ấy cũng sẽ thức đêm cùng.
Cô vẫn không hiểu, tại sao đàn ông lại lăng nhăng như vậy, cô gái tốt như thế mà không trân trọng, lẽ nào họ không bao giờ hối hận sao?
Trên thực tế thì Viên Mộ Tây đã hối hận rồi.
Khi Tiểu Vương theo Mặc Tô đến tòa nhà công ty, từ xa đã thấy Viên Mộ Tây đứng ở cổng, cô khẽ nhắc Mặc Tô đang thả hồn đâu đâu: “Chị Tô, người kia... hình như là luật sư Viên!”
Nói xong thì Viên Mộ Tây đã tới trước mặt, Tiểu Vương lễ phép chào: “Luật sư Viên...”, tự biết mình ở đây sẽ là cái bóng đèn chướng mắt nên rất biết điều: “Ban nãy luật sư Vương gọi điện cho em, hình như có việc, chị Tô, luật sư Viên, em lên lầu trước ạ.”
Mặc Tô không nói gì, chỉ có Viên Mộ Tây gật đầu, dùng bàn tay không cầm dù với lấy túi xách trong tay Mặc Tô, đưa cho cô bé: “Tiện thể mang cái này lên nhé.”
“Vâng.” Tiểu Vương cầm túi, quay lưng chạy lên lầu.
Viên Mộ Tây che gần như hết cây dù cho Mặc Tô, nhìn dáng vẻ thảm hại của cô mà xót xa: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Nói dứt, rất tự nhiên đưa tay định vén mớ tóc dính ướt trên trán cho cô.
Nào ngờ, Mặc Tô vô thức tránh né. Trơ mắt nhìn bàn tay đó dừng giữa không trung.
Đôi tay đẹp đến thế, đã từng khiến cô rung động và có cảm giác an toàn.
Nhưng nghĩ đến đôi tay ấy cũng từng nắm tay người khác, cũng từng ôm, thậm chí vuốt ve, cô còn có thể chấp nhận, nghĩ rằng nó hoàn mỹ được không?
Mặc Tô mím môi, càng nghĩ càng đau lòng, một cơn gió thổi qua, cô thảm hại rùng mình.
Viên Mộ Tây nhíu mày, giang tay kéo Mặc Tô vào dưới chiếc dù, gần như ôm lấy cô đến cạnh xe, mở cửa, nhét cô vào trong xe rồi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái.
Vừa ngồi vào xe, anh liền cởi áo vest, đắp lên người Mặc Tô.
“Mặc vào đi.”
Mặc Tô ngơ ngẩn ngồi ở ghế phụ, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo anh bay vào mũi, nhớ lại trước kia đây là chỗ ngồi chỉ dành riêng cô, trong lòng nỗi buồn dần biến thành chua xót.