Tiếng chuông điện thoại đánh thức giấc ngủ mơ màng ban sáng của Hoàng Thiên Vân. Cô đã trải qua một đêm ngon giấc, ngủ với một sự yên tâm kỳ lạ, giống như người canh ruộng dưa hấu suốt cả một mùa dài, bỗng một hôm thu hoạch xong, có thể thanh thản ngủ một giấc và không bao giờ phải lo dưa hấu bị ăn trộm nữa. Vân sờ soạng với lấy chiếc điện thoại, nhìn lên màn hình thấy tên của chị Phương, Tổng biên tập. Cô mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái thật to rồi mới nhấn nút trả lời cuộc gọi.
- Ngủ chưa dậy à? Hôm nay nhớ lên văn phòng để họp toàn công ty nhé! Chút em gọi cho mấy cô phòng biên tập nhắc kẻo họ quên. Lên sớm sớm một chút.
- Dạ!
Cô nghe xong cuộc gọi, nhìn góc phải màn hình, chỗ báo giờ mới thấy có 7 giờ hơn. Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết nhưng Vân vươn mình một cái thật dài và lâu trong chăn, rồi lừ đừ chui ra khỏi giường, chân quờ quạng tìm đôi dép đi trong nhà. Theo thói quen, cô lạch bạch đi vào toa-lét, trong đầu vẫn mơ mơ như chưa rời giường. Quái lạ, tại sao cửa toa lét lại khóa bên trong, mở mãi không ra nhỉ? Chẳng lẽ hôm qua cô lỡ tay bấm phải nút khóa trái? Cơn buồn ngủ đã vơi đi quá nửa, Vân cầm lấy tay nắm của cánh cửa ra sức vặn. Đang vặn hăng, cánh cửa tự dưng mở vào trong, mở ra một khoảng không và xuất hiện ngay trước mắt cô là một bộ ngực nam giới để trần trắng bóng. Hải vừa mới tắm xong, nước vẫn dấp dính trên làn da căng tràn, phía dưới chỉ quấn tạm một chiếc khăn tắm. Vân há hốc mồm, cảm thấy lúc này mình đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Hóa ra, trong một khoảnh khắc đầu óc lãng đãng do chưa tỉnh hẳn ngủ, cô đã quên mất trong nhà mình hiện đang có thêm một vị khách nam giới.
- Good morning! – Hải chào một cách tự nhiên.
- Anh… anh chưa xong?
- Gần xong. Nhưng chưa kịp mặc quần áo thì thấy em có vẻ cần vào toa lét gấp nên đây… anh nhường!
Hải bước ra ngoài, dùng một cánh tay hơi gạt cô đang chắn giữa cửa sang một bên để lấy lối đi. Vân đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích:
- Không, không phải… – Nhưng cô chợt thấy mình chẳng thể giải thích điều gì, chỉ còn nước dẹp xấu hổ sang một bên, nhanh chóng chui vào trong toa lét. Nơi đây vẫn ẩm ướt và chứa đầy dấu vết của một trận tắm rửa buổi sáng. Trong không khí mờ mịt hơi nước ấm có cả mùi thơm của sữa tắm loại dành cho nam. Vân hít vào một ngụm không khí lẫn hơi nước ấy, cố điều chỉnh cho nhịp tim trở lại bình thường, sau đó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Lúc cô bước ra ngoài, đã thấy anh mặc một chiếc quần Jean màu xanh xám và áo phông xanh đậm chỉnh tề ngồi ở ghế sô pha xem chương trình chào buổi sáng trên kênh VTV1. Tóc anh mới gội còn hơi ướt, được chải ép sát vào da đầu. Trông anh bảnh bao không thể tả nổi. Vân mỉm cười:
- Em chưa nói “Good morning” với anh thì phải!
- Không cần nói. Chỉ cần kiss vào đây là được. – Anh lấy tay gõ gõ lên má. Vân lơ đề nghị này của Hải đi.
- Sáng nay em phải tới văn phòng họp. Anh cũng đến ANFcons, đúng không?
- Yep! Để anh đưa em đi trước!
- Thôi, không cần đâu. Theo như em được biết thì hai văn phòng ở hai địa điểm ngược đường nhau.
- Vậy khi nào em về?
- Chắc cũng sớm thôi. Em sẽ mua đồ ăn trưa về. Anh thích ăn gì?
- Em sẽ nấu ăn à?
Vân gãi gãi đầu. Thực ra trừ món cháo giải cảm ra, cô không tự tin với bất kỳ món nào khác. Kể cả luộc rau, cô cũng không biết cách làm thế nào để nó được xanh ngon.
- Em… không biết nấu ăn. – Cô thành thật. – Nhưng em biết một chỗ bán cơm trưa rất hợp khẩu vị. Hoặc bò bít tết, nếu như anh không thích đồ ăn Việt Nam.
- Anh thích đồ ăn Việt Nam. Ba mẹ anh mở một quán ăn Việt Nam ở Mỹ. Từ nhỏ, anh đã quen với cả vị nước mắm rồi.
- Thế thì tốt.
Vân trở vào phòng ngủ để thay đồ. Cô định rút một chiếc quần kaki và áo len xám để mặc nhưng sau đó lại đổi thành một chiếc váy hoa màu xanh nhạt dài ngang đầu gối, kèm thêm một chiếc khăn lụa cùng màu. Lúc cô ra phòng khách, Hải nhìn chăm chú và không ngần ngại khen:
- Đẹp quá!
Vân ngường ngượng, bàn tay vô thức lại đưa lên vuốt mái tóc.
- Cám ơn anh.
Trước khi đi, Vân tháo một chiếc chìa khóa đưa cho Hải. Lúc anh nhận lấy, tranh thủ nắm lấy bàn tay cô. Họ cứ thế cùng nắm tay nhau đi vào trong thang máy.
***
Cuộc họp sáng nay diễn ra trong vòng 2 tiếng. Chị Phương nói rất nhiều nhưng quả thực là những lời nói của chị không chui được vào đầu của Thiên Vân bao nhiêu. Trí óc cô cứ mơ màng về những cảnh “đụng chạm” xảy ra hồi tối và ban sáng. Tuy không đến nỗi vừa nghĩ vừa mỉm cười vu vơ, nhưng khi có người nhắc đến tên mình, cô ngơ ngác không hiểu mọi người đang bàn đến chuyện gì.
- Sao thế, cô Vân có ý kiến gì à?
- Ơ… ? Dạ… không ạ!
- Không thì về nhớ chuẩn bị đồ đạc hai ngày nữa lên đường đó nha.
Đồ đạc? Lên đường? Hóa ra là cô được chỉ định đi công tác, tham gia một chương trình hội thảo diễn ra trong 3 ngày cuối tuần của ngành Xuất bản, do một công ty phát hành tư nhân tài trợ. Mọi lần hội họp này nọ đều là do chị Phương đi, không hiểu sao lần này lại điều động Thiên Vân.
Chị Phương đưa cho cô tờ thông cáo và nội dung chương trình, nói rằng vé máy bay sẽ được gửi đến trong vòng ngày mai. Thiên Vân giở nhanh vài trang trong tập giấy, thấy thời gian hội thảo thì ít mà chủ yếu là thời gian dành cho các hoạt động ngoài lề. Chị Phương nháy mắt với cô:
- Đi thủ đô mùa này là đẹp nhất trong năm đấy. Tranh thủ nha em!
Ánh mắt chị lóe lên âm mưu gì đó nhưng nó nhanh chóng biến thành nét cười, làm hằn lên những vết nhăn cuối đuôi mắt, thứ luôn làm chị Phương tức điên lên nhưng đã thử đủ mọi loại mỹ phẩm rồi mà không tài nào cải thiện được.
Họp xong, giải quyết thêm vài công việc linh tinh ở trong văn phòng thì cũng đã tới gần trưa. Trên đường về nhà, Vân ghé cửa tiệm bán đồ ăn nằm ở mé cổng bắc của khu chợ quen. Quán ăn này tuy nhỏ nhưng rất nổi tiếng vì bán đồ ăn ngon, lại sạch sẽ uy tín nên khách tới ăn rất đông. Một điểm Vân thích nữa là dù đông nhưng do đội ngũ phục vụ đông đảo nên ăn tại chỗ hay mua cơm mang về cũng không phải đợi lâu. Sau quán phở Cừ, tiệm cơm này là địa điểm ẩm thực quen thuộc thứ hai của cô.
Cậu nhân viên nhìn thấy khách quen, toét miệng ra cười:
- Một sườn nướng mật ong như mọi khi phải không chị?
- Không. Lấy cho chị hai phần. Thêm một đĩa đồ xào và suất canh nữa nha em.
Cậu ta gật đầu, ngay lập tức hét vào phía trong:
- Hai sườn, một xào, 1 canh, gói về!
Gọi xong lại quay sang Vân cười hề hề:
- Chờ chút nha chị. Có liền á!
Mua xong cơm, Vân còn ghé cửa hàng tạp hóa chọn một ít đồ ăn vặt, sữa, một hộp kem dâu cùng vài lon bia, thấy trái cây tươi ngon, cô còn lựa 1 kí vú sữa rồi mới tà tà về nhà. Kệ nệ xách đống đồ tới trước cửa, cô đang tính lục chìa khóa trong túi thì cánh cửa tự mở ra từ phía trong. Hải đỡ lấy những túi xách lớn nhỏ cho cô, cau mày khi thấy chúng khá nặng:
- Nặng thế này! Sao em không gọi anh xuống xách giùm?
- Có gì đâu. Hơn nữa vô thang máy là em thả xuống. Anh về lâu chưa?
- Cũng mới về. Chà chà… Toàn là đồ ăn!
Hải đặt các túi lên kệ bếp, xong quay người sang nhìn Vân. Cô đang quăng túi xách của mình lên ghế, vớ lấy một cây kẹp tóc túm mái tóc dài màu hạt dẻ ánh đồng gọn gàng lên đinh đầu, lộ ra phần da sau gáy trắng mịn, lấm tấm chút mồ hôi. Có ai có thể giải thích tại sao anh lại cảm thấy nhớ cô đến thế, ngay lúc này!
- Anh đặt giùm em hộp kem vào ngăn đá tủ lạnh! – Cô gọi với ra từ phòng trong.
Hải mở từng túi đồ ra. Anh nhặt lần lượt từng món ra xem, xếp bia và sữa vào ngăn mát của tủ lạnh, hộp kem dâu thì bỏ vào ngăn đông, bánh quy cùng các đồ ăn vặt khác thì để lên giá bếp. Anh cũng trút đồ ăn mà Vân mua về ra đĩa và tranh thủ rửa trái cây. Xem qua đống đồ có thể nhận ngay ra cô không có thói quen nấu nướng, hoặc là cô không biết nấu ăn hoặc chưa từng nấu ăn. Xét về khía cạnh này, Hải thấy hơi ngạc nhiên vì bình thường trong suy nghĩ của anh, con gái Việt Nam hẳn phải rất giỏi nữ công gia chánh.
Vân thay xong đồ mặc ở nhà, đến gần khu vực bếp , lén bốc một miếng rau xào, bỏ vào mồm nhấm nhấm. Hải vớt trái vú sữa cuối cùng ra khỏi bồn rửa, kịp nhìn thấy cô đang mút một ngón tay dính dầu.
- Rửa tay chưa thế?
- Rồi! Xà phòng hẳn hoi cơ.
- Đây là trái gì vậy? Anh chưa từng được ăn. – Anh tò mò chỉ vào những trái tròn tím mọng ướt nước nằm gọn ghẽ trong rổ.
- Vú sữa.
- Vú sữa? Milky Breast?
Cô nhăn mặt vì cách dịch nhí nhố của Hải, nhưng không nói gì.
Anh cười tủm tỉm:
- Anh nghĩ nó rất ngon. Chúng ta ăn nó như thế nào?
Cô nghi ngờ việc anh đang cố tình hỏi. Nhưng nhìn ánh mắt tò mò háo hức của anh, cô không có căn cứ để lờ câu hỏi đi được. Ăn vú sữa có hai cách, một là nắn cho đến khi có vết nứt và sữa từ trong chảy ra thì cứ thế mút để thưởng thức. Hai là cũng nắn cho mềm, nhưng cắt đôi và dùng thìa nạo ăn. Cô chỉ phổ biến cách thứ hai một cách ngắn gọn:
- Cứ cắt đôi ra, và ăn.
- Thật đơn giản. – Anh đặt một trái lên thớt, rút dao ra chuẩn bị cắt xuống.
- Khoan đã. Nắn mềm trước khi cắt ăn sẽ ngon hơn.
- Thế này à? – Anh xoay một trái vú sữa trong tay. Trời ơi. Đó chỉ là một thứ trái cây mà sao vào tay anh trông lại mờ ám thế không biết. Vân quyết định chấm dứt đề tài này ở đây bằng cách giật lại trái vú sữa trên tay anh để vào rổ.
- Ăn cơm trước, trái cây này để tráng miệng.
- Khoan đã. Trước khi ăn, anh muốn khoe với em một thứ.
Hải rút trong chiếc túi da mềm của anh ra một tờ giấy bọc trong tấm bìa trong, đưa ra trước mặt Vân. Đó là một bản hợp đồng lao động thời hạn 1 năm, dấu mực mới đóng đỏ chói. Cô liếc qua phần lương, choáng váng vì con số khổng lồ ghi trong đó. Cuối của bản hợp đồng có chữ ký của Hải bằng bút mực với những nét uốn lượn ngoằn nghèo khá trừu tượng. Anh đúng là dân thiết kế có khác. Đến cả chữ ký thôi mà cũng bay bổng như vậy. Chả bù cho cô, chữ ký đơn giản chỉ là viết lại tên của mình một cách láu hơn mà thôi.
- Tốt! – Cô trả lại tờ giấy cho anh nhưng Hải lắc đầu:
- Giữ giùm anh đi. Anh cầm lại vứt đâu mất. Đây nữa, cả hộ chiếu, visa và mấy giấy tờ quan trọng, em bảo quản luôn cho anh. – Hải nhét mớ giấy tờ vào tay cô. Thế này, giống như một lời bảo đảm rằng anh sẽ chẳng thể tự bốc hơi đi đâu được. Vân đem chúng cất trong ngăn kéo có khóa ở phòng trong. Sau đó họ cùng nhau ăn trưa, ăn món vú sữa tráng miệng, chia sẻ công việc dọn dẹp và cuối cùng thì Vân lơ mơ ngủ trong lúc đang đọc một cuốn sách trên so pha, đầu gối lên đùi Hải. Cô bị đánh thức dậy khi anh đang cố nhấc đầu cô lên một cách khẽ khàng nhất, đặt lại lên chiếc đệm gối.
- Ngủ tiếp đi. – Anh suỵt nhẹ. – Anh phải đi làm.
Hải hôn lên môi cô một cái rồi khẽ khàng xách chiếc túi da, nhón chân bước ra khỏi phòng. Vân mở mắt ra. Căn phòng yên tĩnh này vẫn là căn phòng của mọi ngày, nhưng dường như đang trở nên ấm áp hơn mỗi phút giây. Cô lại nhắm mắt lại, trên môi vẫn đọng dư vị ngọt ngào khiến cho trái tim cũng muốn tan chảy trong niềm hạnh phúc.