Tin Mộc Lương Tây ngã bệnh rất nhanh liền truyền đến tai Mộc Chính Nguyên và Lương Cần. Ngày hôm sau họ liền đích thân đến đón người, kể cả khi Mộc Lương Tây ở tại bệnh viện bọn họ vẫn lo lắng, lo lắng người khác không thể chăm sóc cho cô thật tốt. Sau khi Lương Tây khuyên nhủ không có hiệu quả, không thể làm gì khác ngoài theo cha mẹ trở về nhà. Mà Mộc Chính Nguyên cũng mời bác sĩ giỏi về, hai mươi tư giờ bất kể lúc nào cũng có thể theo dõi bệnh tình của Mộc Lương Tây.
Lương Tây hiểu rõ mình chưa đến mức nghiêm trọng như thế, giải phẫu xong chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng bất luận cô có thuyết phục như thế nào, Mộc Chính Nguyên với Lương Cần vẫn khẩn trương như đang đối diện với kẻ địch.
Thậm chí hai người đón cô về đây, cũng không báo cho Lạc Minh Khải biết, cố ý làm cho Lạc Minh Khải chạy lên bệnh viện một chuyến, sau đó mới đến bên này.
Lương Tây nằm trong căn phòng trước đây của mình, hàng loạt đồ đạc trong phòng đều thuộc phong cách thiếu nữ. Giường ren màu hồng phấn, tủ đầy búp bê, đây là tất cả những gì quen thuộc và ấm áp nhất, Mộc Lương Tây không chút bài xích. Cô nằm ở trên giường thực sự rất nhàm chán, Lương Cần liền đến bên con gái của mình.
“Mẹ, mẹ khuyên bố đi, đừng nhằm vào anh ấy nữa mà. Chúng con thật sự không có vấn đề gì, là do thân thể của con không được khỏe thôi.” Lương Tây cắn môi, trên khuôn mặt có vài tia bất đắc dĩ.
Vừa rồi Mộc Lương Tây nghe được âm thanh của động cơ xe, đã nghe qua rất nhiều lần rồi, cho nên vừa nghe là đã biết Lạc Minh Khải tự mình lái xe đến, nhưng vẫn chưa lên thăm cô, nhất định là bị bố ngăn cản. Cô biết bố không hài lòng với Lạc Minh Khải, cho rằng anh không chăm sóc cô chu đáo, có như vậy mới làm cô nhập viện.
Lương Cần nắm tay con gái, “Bố con cũng chỉ sợ con chịu thiệt thòi, nghe nói thằng bé kia…” Người làm mẹ cũng lo sợ con gái suy nghĩ nhiều, có nhiều lời không nói vẫn hơn, “Con đừng trách bố con, ông ấy có làm gì thì cũng là vì con cả.”
Lương Tây gật gật đầu, “Làm sao con có thể trách bố cơ chứ, nhưng mà bố cũng đừng làm khó chồng con quá…” Nói tới đây, Lương Tây cúi đầu.
Lương Cần trông con gái thế này, cũng chỉ nắm lấy tay cô trấn an, chuẩn bị đi xuống dưới nói chuyện cùng người chồng kia, đừng làm thái quá, con gái sẽ đau lòng. Dù sao con gái gả ra ngoài thì đã là người của người ta rồi, làm cha mẹ có quan tâm đến mấy cũng chỉ có thể để cho con cái sống cuộc sống của chúng, những việc khác thật sự không thể can thiệp được.
Nhìn thấy Lương Cần đi ra ngoài, Mộc Lương Tây cũng yên tâm đôi chút. Bề ngoài tất cả mọi thứ trong gia đình đều do bố làm chủ, nhưng lời nói của mẹ tuyệt đối có khả năng ảnh hưởng đến bố. Bố từng nói, mẹ là người đã bên cạnh ông khi ông vẫn hai bàn tay trắng, điều ông nên làm chính là đem một đời này giao cho bà. Cô nhớ rất rõ khi bố nói câu đó, chính cô đã rơi lệ, vì sự kiên trì lúc ấy của mẹ, cũng vì bố là người đàn ông tốt có trách nhiệm. Đây là bố mẹ kính yêu nhất của cô.
Một hồi lâu sau truyền đến tiếng bước chân.
Lương Tây cầm quyển tạp chí trong tay, khoảng thời gian học trung học cô thích xem sách báo dành cho nữ giới, lúc nào cũng mô tả về tình cảm của thiếu nữ trẻ. Lúc này cô buông quyển tạp chí xuống, cười nhìn Lạc Minh Khải. Anh vẫn anh tuấn như vậy, bộ dạng y như trong trí nhớ của cô, tựa hồ anh chưa bao giờ đổi thay.
“Bố em nhất định lại làm khó dễ anh rồi.” Cô nói chắc chắn, có chút đau lòng thay anh, “Bố em có nói gì thì anh cứ gật đầu hoặc trả lời vâng là được rồi, không nên giữ trong lòng, thực ra ông không có ác ý đâu.”
Lạc Minh Khải ngồi vào bên giường, nghe lời nói của cô chỉ nở nụ cười một cái. Đương nhiên Mộc Chính Nguyên đối với đứa con gái này không có ác ý, mà tất cả ác ý đều dùng ở trên người của người khác. Phàm là người gây trở ngại cho hạnh phúc của con gái ông ta đều đáng chết. Sao nữ nào có tin đồn tình ái với Lạc Minh Khải đều có thể dùng quan hệ trực tiếp ém nhẹm đi, trên thương trường cũng sát phạt quyết đoán, một con người tàn nhẫn kinh khủng như vậy… Vì sao có thể sinh ra một đứa con gái thế này?
Lạc Minh Khải âm thầm suy nghĩ, với cả tính cách Mộc Lương Tây so với Lương Cần cũng không giống, Lương Cần ngoài mặt ấm áp hòa nhã, nhưng ánh mắt khi quan sát người khác không lừa được mọi người. Tuyệt đối không phải là một người phụ nữ đơn giản.
“Tôi biết.” Lạc Minh Khải thấy sắc mặt của cô so với hôm qua đã tốt lên rất nhiều. Ngày hôm qua sắc mặt cô hết sức nhợt nhạt, bây giờ chí ít cũng có chút đỏ ửng khỏe mạnh, “Trong người có khỏe không?”
Lương Tây gật gật đầu, “Cũng khỏe rồi ạ… Nhưng cho dù thế nào thì bố mẹ cũng không chịu cho em xuống giường nghỉ ngơi này.” (tức là chỉ được nghỉ ngơi trên giường ko được đi đâu)
“Bọn họ cũng chỉ vì tốt cho em.”
Lời này làm cho Mộc Lương Tây không nhịn được nở nụ cười, cười một lúc mới giải đáp nghi hoặc trong mắt Lạc Minh Khải, “Anh không biết trong số những lời nói khiến cho người ta thấy khó chịu nhất, bốn chữ “vì tốt cho em” này đứng đầu tiên à?”
Lạc Minh Khải thực sự không hiểu được, anh nhiều năm không có bố mẹ, không cảm nhận được tình thân đến nơi đến chốn. Còn sự chiếu cố của Hoàng Bân Nguyên đối với anh thì phần lớn là sự bồi dưỡng mà không phải xây dựng trên tình cảm, điều này làm cho anh vô cùng khát khao tình thân mình không thể có được, mà anh thì vẫn luôn hướng đến bốn chữ này.
Lương Tây thu lại nụ cười, “Chắc là trong khoảng thời gian này, em vẫn phải ở lại đây.”
Lạc Minh Khải gật đầu, ban nãy Mộc Chính Nguyên đã báo cho anh về việc này. Mộc Chính Nguyên cũng chẳng phải nhắm vào anh, mà thật sự là đối với bệnh tình của Mộc Lương Tây không an tâm. Không để Mộc Lương Tây ở lại đây, Lạc Minh Khải dám đảm bảo cặp vợ chồng già kia sẽ đích thân chạy đến bệnh viện mỗi ngày. Chứng kiến hành động của Mộc Chính Nguyên và Lương Cần, Lạc Minh Khải không thể không thừa nhận, bất kể đôi vợ chồng ấy đã làm những việc gì, thì tình yêu của họ đối với con gái tuyệt đối không có lẫn bất kì tạp chất nào.
Giữa bọn họ không có nhiều đề tài để nói lắm, Lương Tây cúi đầu suy nghĩ một lát, mới nói ra yêu cầu của mình, “Anh có thể ở lại đây một chút được không?” Cũng bởi vì gần đây của hai người vô cùng hòa hợp, cô mới dám nói ra yêu cầu thế này. Mà sau khi Lạc Minh Khải nghe thấy cũng làm theo.
Lương Tây liền dựa đầu vào trong lòng anh, mắt mở to nhìn khuôn mặt của anh. Hành động đơn giản như thế, cô đã từng ảo tưởng rất rất nhiều lần, nhưng ngay cả khả năng trở thành sự thật một lần còn chẳng được. Cô vươn tay sờ mặt của anh, chân thực như thế này, chẳng phải ảo giác, chẳng phải tưởng tượng, càng chẳng phải nằm mơ.
Khi cô kề sát vào trong lòng anh, thân thể Lạc Minh Khải có phần cứng nhắc nhưng cũng không đẩy cô ra. Ngay cả khi tay cô chạm trên mặt mình, anh cũng chịu đựng luồng ý nghĩ trong lòng “nên” đẩy cô ra. Anh nhìn vào đôi mắt cô, trong veo đến thế, thậm chí anh có thể cảm thấy động tác này của cô mang theo biết bao thành kính, đơn thuần đến mức anh hồ đoán lung tung một chút cũng là có lỗi.
“Em có từng nói qua là em vô cùng vô cùng thích anh chưa nhỉ?” Cô nhìn về phía anh chớp mắt.
“Có à?” Anh đoán.
Cô ngược lại nghi hoặc nhìn anh.
“Nếu không có, làm sao em lại nguyện ý gả cho anh cơ chứ?”
Lúc này Lương Tây lại nở nụ cười. Phải rồi, đàn ông thông minh biết mấy, nếu không phải là thích, phụ nữ sao lại có thể sẵn sàng cam tâm tình nguyện đi theo người đàn ông đó.
Trong khoảng thời gian này, Mộc Chính Nguyên không cho Lạc Minh Khải đón Mộc Lương Tây về, muốn tự mình chăm sóc Lương Tây. Hơn nữa để Lạc Minh Khải sống trong sự giám sát của ông, mượn việc đó khiến cho Lạc Minh Khải biết phải đối xử tốt với con gái ông, người làm cha như ông một khi phát hiện Lạc Minh Khải không tốt với con gái mình, tuyệt đối không nương tay. Vì Lạc Minh Khải ban ngày đều đi làm, nên khi anh tan tầm liền đi thẳng đến chỗ Mộc gia.
Hôm nay sau khi Lạc Minh Khải rời khỏi, Lương Cần liền vào phòng của con gái mình, mang một chồng tài liệu đặt ở trên giường con gái, nhưng không nhịn được thở dài, “Cũng chẳng biết mấy năm ấy con ở nước ngoài rốt cuộc là học những gì nữa, quay về lại chủ động yêu cầu tìm hiểu mấy thứ này.”
Lương Cần không nhịn được lắc đầu, yêu cầu của Mộc Lương Tây là tìm hiểu toàn bộ tình trạng hoạt động của Mộc thị, hơn nữa sau khi nắm rõ thành thục rồi còn tự mình đưa ra một số quyết sách, đương nhiên là thông qua lời nói và hành động của người khác mà tiến hành, chính cô vẫn chưa ra mặt.
Lương Cần không hề muốn con gái sẽ đi theo con đường này. Lúc đầu Mộc Chính Nguyên không phải không nghĩ đến việc xem Mộc Lương Tây như người nối nghiệp mà bồi dưỡng. Nhưng Lương Cần không muốn, thân thể của bà không tốt lắm, không thể sinh cho Mộc Chính Nguyên một người con nối nghiệp, cũng chỉ có một đứa con gái như này. Bà muốn cho cô con gái này trải qua một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải tiến vào trong chốn thương trường anh lừa tôi gạt.
Lương Cần sống lâu thế này, cũng nhìn ra một vài điều. Làm phụ nữ rất khó, nhất là làm một người phụ nữ mạnh mẽ đúng nghĩa. Mà những người phụ nữ mạnh mẽ thật sự, lại có được mấy gia đình viên mãn đâu. Loại “động vật” như đàn ông này, nói anh ta đê tiện cũng chẳng sai, tự tôn lại tự phụ. Không chấp nhận bị phụ nữ chà đạp dưới chân, càng không chịu thừa nhận là phụ nữ thông minh và kiên cường.
Vậy nên Lương Cần nguyện ý để con gái mình làm một cô công chúa nhỏ là tốt rồi, khiến cho người khác nâng niu cô trong lòng bàn tay. Nhưng cho dù có là như vậy, Lương Cần vẫn lo lắng. Ví dụ bà xem rất nhiều rồi, bà thực sự sợ Lương Tây sẽ yêu phải một người đàn ông có tài năng mà không có cơ hội phát triển. Người đàn ông thông minh còn có bản lĩnh như vậy, thì lòng tự trọng cũng cao, nếu vợ thành công hơn mình, đương nhiên sẽ có người thật lòng cảm kích, nhưng phần lớn lại cho rằng vợ khinh thường mình, vợ đã chứng kiến quá khứ không thể chịu nổi của mình, thậm chí rốt cuộc còn phiền chán người vợ của chính mình…
Cái khó của việc làm mẹ là tình huống khó khăn nào cũng đều phải lo lắng một lần. Chính vì sự lo lắng này, khi trước lúc Mộc Lương Tây lựa chọn Lạc Minh Khải, bà quả thực thở dài một hơi nhẹ nhõm. Với địa vị của Lạc Minh Khải, ít nhất sẽ không phát sinh loại tình uống thứ hai như vậy.
Nhưng sau khi Lương Tây trở về từ nước ngoài, Lương Cần phát hiện ngay con gái trở nên bất thường. Nhưng Lương Tây không nói, người làm mẹ như bà cũng chỉ có thể nhìn, nhất là Lương Tây còn chủ động yêu cầu học hỏi việc kinh doanh xí nghiệp, khi ấy khiến cho Lương Cần hoảng sợ không nhẹ, bây giờ mới tiếp nhận nổi.
Mộc Lương Tây cười cười với mẹ, “Biết nhiều hơn một chút nhất định không có sai. Mẹ à, con muốn mình phải trở thành người phụ nữ xứng đôi với anh ấy, chứ không phải anh ấy nói cái gì con nghe cũng không hiểu. Tiếp đó về sau này càng ngày càng không có tiếng nói chung.
Lương Cần thở dài, lập tức lắc đầu, “Đừng làm khổ chính mình.”
“Con biết rồi, nhưng mà vẫn quy tắc cũ, mẹ không được nói cho ai đó nha!“
Lương Cần gật đầu, “Đương nhiên ai mẹ cũng không kể, nhưng mẹ thấy bố con sắp vui đến chết đi được rồi, biết con gái mình có năng lực như vậy mà lại không thể nói cho người khác, không biết liệu có nghẹn chết không chứ?”
Lương Tây cười ha ha vài tiếng, lập tức nhìn lại tài liệu trong tay. Cô biết, mẹ chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi