Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế

Chương 1: Chương 1




Đêm lạnh như nước, tối đen như mực, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ thô cổ xưa vang lên mười hai tiếng, sau hồi cuối cùng, âm cuối vang lên thật lâu không dứt, thậm chí trong căn phòng bé nhỏ này cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Một cô gái xinh đẹp nằm yên trên giường.

Cô mơ thấy ác mộng, nhưng tỉnh lại cũng không há miệng thở dốc, cũng không vì phát hiện những chuyện trong mộng đều là giả mà thấy may mắn, càng không đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm xúc gì. Mãi một hồi lâu sau cô mới bật đèn bàn bên đầu giường lên, ánh sáng ấm áp chiếu cả căn phòng, cũng không chói mắt. Chiếc đèn sáng như vậy nhưng dường như hơi thừa thãi, bởi cô hoàn toàn có thể mò đi trong bóng đêm ở căn biệt thự diện tích không lớn mà kiến trúc phức tạp này, có thể đoán được chính xác căn phòng kế tiếp cần đi bao lâu, biết được cầu thang có bao nhiêu bậc, không hề đi nhầm.

Nhưng sự rõ ràng như vậy lại chẳng khiến cô cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn thấy âm ỉ đau đớn, bởi chỉ có người phụ nữ cô quạnh mới biết chính xác những điều đó đến vậy.

Đầu giường đặt một bình hoa nho nhỏ, bên trong cắm ba cành hồng, giờ đây đóa hoa đã tàn, cánh cánh rơi xuống tủ đầu giường, trên đất cũng có hai ba cánh.

Mộc Lương Tây nhìn chằm chằm những đóa hoa ấy. Trước kia nó tươi đẹp lộng lẫy, đỏ rực như máu, giờ đây lại đã lụi tàn, lụi tàn ngay trong khoảnh khắc nở rộ đẹp đẽ nhất. Cũng giống như cô, trước kia còn có khuôn mặt trẻ đẹp, làn da nhẵn mịn, nụ cười tỏa sáng rung động lòng người, nhưng vừa mới hợp ý, người đã già đi, ở một nơi chẳng ai quan tâm.

Cô vẫn nằm đó, cũng không đổi tư thế, nhìn chằm chiếc đồng hồ, cười nhạt. Đã quá nửa đêm, chồng cô vẫn không về. Mà đâu chỉ có hôm nay như vậy, đã rất lâu rất lâu rồi anh ta không về, cho dù có về, cũng sẽ không bước vào căn phòng này.

Anh ta không muốn nhìn thấy cô, không muốn nói chuyện với cô, không muốn chạm vào cô.

Cô cầm chiếc điện thoại di động, mở danh bạ chẳng có bao nhiêu người, dừng lại trên dãy số của chồng mình, sau đó ấn gửi đi một tin nhắn.

"Đã khuya lắm rồi, đêm nay anh về không?"

Trong hộp thư đi cũng lưu không ít tin nhắn tương tự vậy.

"Tối nay anh muốn ăn gì? Em sẽ xuống bếp nấu cho anh."

"Hôm nay anh về không? Em sợ ngủ một mình lắm."

"Gần đây anh bận quá, phải chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc cho mình thật tốt nhé."

"Thời tiết chuyển lạnh rồi, anh mặc nhiều quần áo vào, đừng để bị cảm."

"…"

Hết tin này đến tin khác, tất cả đều là tin nhắn cô gửi cho chồng mình, chỉ có điều, trong hộp thư đến chưa bao giờ có tin nhắn trả lời lại, một tin cũng không.

Giống như tình cảm của cô, chỉ có bản thân gửi đi, còn người nhận kia vĩnh viễn không đáp lại.

Cô đột nhiên bật cười, nụ cười xán lạn mê người như ngôi sao trên bầu trời, lại gửi đi một tin nhắn nữa.

"Em rất khỏe, anh đừng lo."

Truyện siêu ngược nhé :hixhix:

Lạc Minh Khải xuống khỏi máy bay, xách vali hành lý nhẹ nhàng, trực tiếp đến bãi đỗ xe sân bay. Anh đi công tác mấy ngày, mỗi ngày xử lý đủ việc lớn nhỏ, chất lượng giấc ngủ lại không cao, lúc nãy ngồi trên máy bay cũng chỉ ngủ được một lát, đến giờ đầu vẫn choáng váng, khuôn mặt u ám, dường như đang nhắc nhở người khác tâm tình người này không tốt, xin đừng tới gần.

Mở di động đã tắt máy, không ngờ lại có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó cái tên "Mộc Chính Nguyên" xuất hiện nhiều nhất. Nhìn đến cái tên này, sắc mặt anh đã tối càng tối hơn, đuôi mày nhếch lên, cho thấy lúc này anh đang rất không kiên nhẫn, biểu hiện rõ ràng của người đang buồn phiền vì không được nghỉ ngơi tốt.

Quăng hành lý vào cốp xe, anh ngồi vào ghế lái rồi phóng đi. Vừa nhìn chăm chú con đường phía trước, vừa đeo tai nghe, gọi cho Mộc Chính Nguyên.

Đôi môi anh mím thành một đường mỏng, khoảnh khắc người bên kia nhận điện thoại, từ "bố" thế nào cũng không thể bật ra khỏi miệng. Anh biết mình là kẻ vui giận không bao giờ để lộ ra mặt. Giống như yêu cầu của bố nuôi trước kia, khi mọi chuyện còn chưa kết thúc, anh vẫn phải làm một thằng rể tốt của Mộc gia, nhưng anh lại không thể nào làm được.

Quả nhiên, Mộc Chính Nguyên vừa nghe điện thoại của anh đã nói ngay: "Lạc Minh Khải, có phải mày hơi quá đáng rồi không?". Điện thoại còn truyền đến tiếng vỗ mạnh vào thứ gì đó đặt trên bàn, cho thấy tâm trạng Mộc Chính Nguyên lúc này vô cùng vô cùng không tốt.

Lạc Minh Khải chăm chú nhìn đèn giao thông phía trước, đôi môi vốn mím chặt giãn dần ra, khóe môi hơi cong lên, cảm giác không thoải mái trong lòng như bị người ta cầm chổi quét ra, "Bố, lại có chuyện gì nữa vậy?".

Ngữ khí chẳng chút kính nể nào, biểu tình trên mặt lại không như thế. Anh vẫn luôn biết Mộc Chính Nguyên vô cùng yêu thương Mộc Lương Tây, chỉ không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, nhất cử nhất động của anh dường như đều bị giám thị. Chỉ có điều, có lẽ Mộc Chính Nguyên đã nhầm rồi, anh cũng không phải thằng ngốc để mặc người ta biết hết nhất cử nhất động của mình. Cái họ nhìn được, chẳng qua là do anh cố tình để họ thấy mà thôi.

"Mày đừng có giả vờ." Mộc Chính Nguyên không tin bất kì lời nào của Lạc Minh Khải, "Nếu mày dám khiến Lương Tây đau lòng, đừng trách tao không khách khí. Mặc kệ mày là cậu Ba của "Hoàng Thành" hay cái gì, tao có liều cái mạng già này cũng sẽ không tha cho mày, để xem Cố Trường Dạ có thể làm gì tao."

"Bố, bố đừng nóng. Con chắc chắn bố hiểu lầm gì đó. Ít nhất bố cũng phải nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Anh cố đè thấp giọng điệu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khinh thường. Mộc Chính Nguyên dám nói năng như vậy chẳng qua là do ông ta từng giúp một vị quan chức thuận buồm xuôi gió, vậy nên Mộc gia mới được nhờ cậy thôi.

Mộc Chính Nguyên hừ lạnh, "Tốt nhất là tao hiểu lầm. Nếu để tao biết mày làm trò sau lưng tao, lúc đó đừng trách tao không khách khí."

"Dường như bố hiểu lầm con quá nhiều rồi."

Mộc Chính Nguyên trực tiếp hầm hừ ngắt cuộc gọi. Lạc Minh Khải tháo tai nghe xuống, ném điện thoại sang ghế bên cạnh, gương mặt cười như không cười. Bên cạnh anh chắc chắn có người của Mộc Chính Nguyên, nếu không Mộc Chính Nguyên sẽ không biết rõ mối quan hệ của anh và Mộc Lương Tây như thế. Lần này nói anh nguyên nhân đương nhiên là do tức giận vì anh đối xử với Mộc Lương Tây không tốt. Thậm chí có lần người ta còn đồn anh và Mộc Lương Tây là vợ chồng hữu danh vô thực, Mộc Chính Nguyên đã tự mình vào biệt thự bọn họ ở giáo huấn Mộc Lương Tây ngay trước mặt Lạc Minh Khải. Nhưng tất nhiên, những lời đó rõ ràng là nói Lạc Minh Khải, con gái của Mộc Chính Nguyên đâu phải dễ bị bắt nạt thế.

Khuôn mặt Lạc Minh Khải xuất hiện sự khinh thường. Mộc Chính Nguyên chắc chắn không biết, tên quan chức Hằng Thông vẫn giúp đỡ ông ta kia tháng sau sẽ xuống đài ngay thôi.

Mộc Chính Nguyên tức giận như vậy cũng vì tin tức đầu báo hôm nay là Lạc Minh Khải chụp ảnh chung với một cô đào mới trong giới giải trí. Bản tin nói mối quan hệ của hai người vô cùng ái muội. Cô đào kia lại như sợ không giành được trang nhất, ánh mắt đong đưa nhìn Lạc Minh Khải, còn cố tình biểu diễn một tiết mục bị ngã để được Lạc Minh Khải đỡ lên, cho người ta chụp được.

Mấy ngày nay Lạc Minh Khải đi công tác, còn có người tung tin là đi du lịch cùng mỹ nhân kia, bởi vì nơi đến vừa hay lại trùng hợp là nơi cô đào kia đi chụp ảnh quảng cáo. Đã thế khi có người hỏi cô đào kia, cô ta lại chỉ thẹn thùng tránh né, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Vì cú điện thoại vừa rồi với Mộc Chính Nguyên, Lạc Minh Khải đổi đường, đi hướng khác.

Vị trí của căn biệt thự rất vắng vẻ, diện tích xanh hóa khiến người ta líu lưỡi. Dường như bất cứ ai đến nhìn nơi này đều phải lắc đầu thở dài, mảnh đất lớn như vậy mà hơn phân nửa là cỏ cây trúc rừng. Nếu khai phá mấy thứ này có khi cũng được cả đống tiền, vậy mà cả khu lại chỉ có duy nhất một căn biệt thự nho nhỏ. Từ xa nhìn vào, phòng thì đứng lặng giữa rừng trúc, phòng thì leo đầy dây bìm bìm và thường xuân, nếu đến mùa hoa nở, chắc sẽ đẹp y như một ngôi nhà trong truyện cổ tích.

Nơi đây là tấc đất tấc vàng ở thành phố An Xuyên này, lại còn xây nên một tòa nhà trong truyện cổ tích, quả quá mức xa xỉ. Mà người thích loại cuộc sống xa xỉ này không phải ai khác, chính là vợ của anh.

Ngôi nhà cô tích, cô gái cổ tích, Lạc Minh Khải không nhịn được cười cười, ý tứ châm chọc chẳng thèm che dấu lấy nửa phần.

Anh đỗ xe xong chán mới đi vào. Vừa bước vào phòng khách đã có một người hấp tấp chạy từ phòng bếp ra, nhìn thấy anh, vẩy vẩy nước trên tay, "Em đang xào rau, chín cái là có thể ăn cơm ngay, anh chờ một chút nhé." Mộc Lương Tây vẫy vẫy tay với anh vài cái rồi hạ xuống, lại chạy nhanh vào phòng bếp.

Tầm mắt Lạc Minh Khải đuổi theo bóng dáng Mộc Lương Tây, mãi đến khi không thấy bóng cô nữa mới cụp mắt lại. Có đôi khi anh thực sự không biết nên hình dung cô gái này thế nào, chẳng lẽ cô không biết nhìn sắc mặt người khác sao? Vẻ mặt anh như vậy mà cô còn có thể cười lấy lòng thế. Cho dù anh không đáp lại bất cứ điều gì, cô cũng vẫn có thể tự mình độc diễn.

Tuy nhiên, ngay khi xoay chiếc di động trong tay anh mới nhận ra có điều kỳ lạ. Anh chưa từng nói với cô hôm nay anh sẽ về, sao cô biết? Xem ra Mộc Chính Nguyên sắp xếp không ít người bên cạnh anh, thế nên mới nắm rõ hành tung của anh đến vậy. Nói cách khác, nếu hôm nay anh không về chỗ này, Mộc Chính Nguyên sẽ lại biết chuyện này qua Mộc Lương Tây, nhất định rồi lại ồn ào vài ngày.

Lạc Minh Khải buông điện thoại, bất giác phiền chán đứng dậy.

Mộc Lương Tây bưng đồ ăn ra, lau tay vào tạp dề, vô cùng cẩn thận nhìn về phía anh, "Em nấu xong hết rồi, đã có thể ăn cơm."

Giọng nói của cô rất nhẹ, dường như có cả sự sợ hãi. Ánh mắt của cô lại rất sáng, tựa như một dòng suối trong, khúc xạ ra thứ ánh sáng của sao đêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lạc Minh Khải dời tầm mắt, không trả lời cô, bước về phía bàn ăn.

Mộc Lương Tây đúng như một cô vợ nhỏ bước theo sau anh, bởi vì vui vẻ, bước đi còn hơi nhảy nhót, "Em học kém quá, chắc sẽ không ngon bằng tay nghề của chị Hoàng, nhưng chị ấy nói em nấu cơm đã tiến bộ rất nhiều rồi đấy."

Lạc Minh Khải ngồi xuống xong tự nhiên lại thấy càng buồn bực. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã thế nào rồi mà sao cô vẫn như vậy, y như một con nhóc chưa lớn, vĩnh viễn vô lo vô nghĩ. Cho dù sắc mặt anh không tốt, cô cũng chỉ mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ngập tràn sự vô tội, lúc nào cũng khiến lời tiếp theo anh định nói ra lại phải nuốt vào.

"Ăn được không?" Thấy anh động đũa, cô nhìn anh không chút che đậy, dường như rất mong có thể nghe thấy lời tán thưởng của anh.

Lạc Minh Khải ăn một miếng, hương vị khá ngon, không ngấy không nhạt không mặn không cay, cho lửa cũng rất vừa. Nhìn đến đôi mắt chờ mong của cô, bàn tay cầm đũa khẽ nổi gân xanh. Sau cùng, anh dứt khoát bỏ đũa xuống, đứng dậy. Rất rõ ràng, anh không cho phép mình tiếp tục ăn nữa.

Mộc Lương Tây ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không hiểu chuyện đang xảy ra, chỉ biết nhìn anh, "Rất khó ăn à?". Nói xong cô cũng ăn thử một miếng, sau nhìn lại về phía anh, đôi mắt ngập nước, hốc mắt đỏ bừng.

Lạc Minh Khải thầm nhắc nhở mình, đây là con gái của kẻ thù, mày không được mềm lòng với cô ta.

Mộc Lương Tây buồn bã, "Anh không thích ăn đúng không?". Nói xong lại cố nuốt nước mắt sắp chảy ra vào trong, "Không sao, em sẽ bảo đầu bếp dạy lại, lần sau nhất định sẽ nấu ngon hơn." Cô nghĩ chắc là do anh hay ăn đồ ăn của khách sạn năm sao, tay nghề của cô tất nhiên không thể sánh bằng.

Lạc Minh Khải siết chặt nắm tay. Thực ra anh muốn nói với cô, cho dù cô làm gì anh cũng sẽ không hài lòng, làm gì cũng sẽ không phù hợp với yêu cầu của anh.

Tuy nhiên, khi nhìn về phía cô, anh lại nói một câu khác, "Ăn ở ngoài rồi nên không ăn được nữa."

"Thật sự không phải do em nấu không ngon chứ?"

"Ừ." Dứt lời, anh bước lên tầng trên.

Chỉ có điều, vừa nói xong anh đã hối hận. Anh vì sao phải mềm lòng với cô? Anh không nên mềm lòng với cô. Ngày cưới cô vào cửa cũng chính là ngày anh bắt đầu báo thù, cô chính là con gái của Mộc Chính Nguyên, anh phải khiến cô đau đớn mới đúng.

Anh chán nản vì sự mềm lòng của mình, thậm chí bởi vậy mà bắt đầu khó chịu với chính bản thân mình.

Mộc Lương Tây chấp nhận lý do thoái thác của Lạc Minh Khải. Sau khi anh rời đi, Mộc Lương Tây gọi chị Hoàng đến ăn cơm cùng mình. Nếu Lạc Minh Khải không về, trong biệt thự này sẽ chỉ có Mộc Lương Tây và chị Hoàng, Mộc Lương Tây sẽ bảo chị Hoàng ăn cơm cùng với mình.

Chị Hoàng ngẩng đầu nhìn tầng trên, sau lại liếc nhìn Mộc Lương Tây, cười cười mở miệng, "Phu nhân, tôi thấy thiếu gia hình như rất mệt, để tôi đi rót cho cậu ấy cốc nước."

Mộc Lương Tây gật đầu.

Chị Hoàng bưng một cốc nước lên tầng, thấy Lạc Minh Khải, đặt xuống.

"Hôm nay sau khi lão gia gọi điện tới, phu nhân lập tức đích thân đi mua đồ ăn, nói muốn tự mình xuống bếp nấu cho cậu." Chị Hoàng thấy anh không nói lời nào, lại tiếp tục nói, "Trong khoảng thời gian này phu nhân suốt ngày nghiên cứu đủ kiểu món ăn, ngay cả Mộc lão gia gọi điện bảo cô ấy trở về cô ấy cũng không chịu."

Lạc Minh Khải nghe đến đó mới gật gật đầu, ý bảo chị Hoàng có thể đi.

Anh nhìn qua đã biết Mộc Lương Tây chính là một cô gái được chiều chuộng, không cần hao phí quá nhiều tâm tư về cô. Chỉ không ngờ một Mộc Chính Nguyên giả dối như vậy lại có thể sinh ra một cô con gái thế này, không biết có phải đột biến gen hay không nữa.

Cô ngay cả gọi điện cho anh cũng sợ quấy rầy đến công việc của anh, sợ anh thấy cô phiền phức. Cô như vậy, sao có thể chủ động thăm dò hành tung của anh?

Lạc Minh Khải lắc đầu, cũng không biết nên than vãn Mộc Chính Nguyên có một cô con gái đơn thuần hay ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.