Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế

Chương 22: Chương 22: Chương 21




“Chớ có tiếp xúc gì với Lục Diên Chiêu đấy.” Sau khi Lạc Minh Khải đi ra đại sảnh mới nói như thế với Mộc Lương Tây.

Dường như anh rất mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Lương Tây rối rắm lại, “Là anh ta chủ động đi đến…” Nói nửa chừng, cảm thấy anh vốn chẳng muốn nghe mình giải thích cái gì, anh chỉ căn dặn có một câu như vậy để cho cô phải nhớ kỹ, hơn nữa làm theo đúng yêu cầu của anh là được rồi.

Cô cúi đầu, có hơi ủy khuất. Rõ ràng là chẳng liên quan gì tới cô mà anh lại nói cô như thế, cứ như là do cô cố tình trêu chọc Lục Duyên Chiêu vậy. Lạc Minh Khải định mở miệng nói gì đó, nhưng nghĩ đến quan hệ của mình với cô, lập tức nhếch môi.

Cô thất vọng về anh, hận anh, chán ghét anh, có lẽ, đối với bọn họ mà nói thì đây mới là kết quả tốt nhất.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Lạc Minh Khải mới lại nói chuyện với cô, “Tôi gọi điện thoại bảo tài xế đến đón em về.”

Mộc Lương Tây chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tôi còn một bữa tiệc.”

Lương Tây nhìn xuyên qua anh, thấy cách đó không xa là Hạ Niệm Ý với Hướng Kiệt. Lúc này Hạ Niệm Ý đang ngồi vào xe của Hướng Kiệt. Bấy giờ Lương Tây mới gật đầu, “Anh đi đi, em tự gọi điện cho tài xế đến đón về…” Cô hơi bối rối, mới nói tiếp, “Chú ý đến thân thể nhé, uống rượu ít thôi, có thể không uống thì cố gắng tránh không uống…”

Vẻ mặt của cô lo lắng rõ rệt, cô có thể nói ra những lời này, ngược lại tựa như con dao nhỏ đâm vào tim anh. Anh không ở lại lâu hơn, xoay người đi về phía chiếc xe.

Bên kia Hạ Niệm Ý ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính nhìn hai người đó. Mãi cho đến ban nãy, chính xác mà nói là vừa mới đây, Hạ Niệm Ý có phần đắc chí. Cho dù vợ trên danh nghĩa là của Lạc Minh Khải là Mộc Lương Tây thì thế nào? Người đi theo cạnh Lạc Minh Khải là cô. Biểu tình của người khác khi nhìn cô, rõ là hoàn toàn mặc định cô chính là người phụ nữ của Lạc Minh Khải, còn Mộc Lương Tây được xem là cái gì?

Nhưng giờ khắc này thì sao? Cho dù vô số lần Hạ Niệm Ý tự nói với mình Mộc Lương Tây chỉ là vợ trên danh nghĩa của Lạc Minh Khải, nhưng người cùng Lạc Minh Khải xuất hiện lại là Mộc Lương Tây, cô chỉ có thể đứng ở một bên rất xa.

Đó là cách đối đãi của người vợ và người chồng… Đó mới được tính là vợ chồng.

Hạ Niệm Ý nôn ra một tràng. Cô ghen tị, thực sự ghen tị, ngực nóng như lửa đốt. Nhưng tửu lượng của cô không kém, chút rượu vừa rồi còn lâu mới đủ để làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Mộc Lương Tây đứng tại chỗ, nhìn theo xe Lạc Minh Khải đã chạy đi.

“Người đẹp, có cần tôi đưa em về nhà không?”

Lục Diên Chiêu hạ cửa kính xe xuống, nhìn chằm chằm Mộc Lương Tây đang đứng ven đường. Đèn đường chiếu xuyên qua khẽ hở trên lá cây phủ xuống bên người cô, tạo thành nhiều vệt lốm đốm, khiến cho thân ảnh của cô càng lộ ra vẻ mê hoặc. Có lẽ y hẳn là phải giấu mỹ nhân này ở một nơi thâm sâu kín đáo, không nên để cho người khác thưởng thức.

Mộc Lương Tây không để ý đến thái độ và nụ cười của y, lập tức mở cửa xe ngồi vào trong. Cô mang giày cao gót rất lâu nên chân có hơi nhức, bây giờ mới cởi giày ra, chân trần khẽ đung đưa.

Lục Diên Chiêu lia mắt liếc nhìn cô một cái, “Chậc chậc, đây là chuyện mà thục nữ làm à?”

Lương Tây lười biếng dựa vào ghế ngồi, xe xịn thật là thoải mái, so với nằm trên giường nhà mình cũng không khác mấy, “Chẳng phải anh đã nói là ghét nhất điệu bộ thục nữa yểu điệu của tôi còn gì?” Nói xong nhẹ nhàng liếc nhìn y, mê hoặc đến cực điểm.

“Vậy có cần tôi dạy em là tôi thích nhất điệu bộ gì của em hay không?” Lục Diên Chiêu híp mắt lại khiến nụ cười cũng lộ ra tia tà ác.

Mộc Lương Tây quan sát hai mắt y, đột nhiên nhổm dậy rồi đưa hai tay ôm lấy cổ y, hôn lên mặt y một cái.

“Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.”

Mộc Lương Tây lại lấy tay vuốt ve cổ y, lấy ngón trỏ chọc chọc trên mặt, “ Đã có bao nhiêu cô gái ôm qua rồi?”

“Ghen huh?”

Lương Tây mô phỏng động tác “No”, “Tôi chỉ muốn biết bao nhiêu cô gái không tinh mắt như thế thôi.” Cô nói xong liền cười ha ha, ngồi lại chỗ ngồi của mình vẫn cứ cười mãi.

Lục Diên Chiêu không cảm thấy có chuyện gì đáng để cười, “Gan ngày càng lớn nhỉ, vậy sao không túm chồng mang về nhà đi?”

Lương Tây hừ một cái, “Anh biết rõ trong lòng chồng tôi không có tôi, vậy mà còn đả thương tôi nữa. Có ý đồ gì đây hả?”

Cô dùng cách hát để bày tỏ những lời này làm cho toàn thân Lục Diên Chiêu nổi da gà, “Sao em không đi ca kịch đi nhỉ?”

“Tại sợ không có người xem đó.” Cô vẫn cười, không mảy may điếm xỉa tới việc y cố tìm ra ngọn nguồn mục đích.

Cô biết, Lục Diên Chiêu vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô gả cho Lạc Minh Khải. Y cho rằng cô ngu không ai bằng, chính cô cũng cho là rất ngu xuẩn nhưng vẫn muốn thử xem. Lục Diên Chiêu liên tục thuyết phục nhưng không có kết quả, thậm chí còn vì thế mà ngó lơ cô suốt một tháng, cũng không chịu nhận điện thoại của cô.

Hiện tại cô sống không tốt, Lục Diên Chiêu lặng lẽ nhìn, nghĩ vậy lại làm y vui vẻ. Lời này chính là điển hình cho câu “Không nghe lời người lớn, chịu thiệt là đương nhiên(1)”. Nhưng ngay cả bây giờ, có người hỏi cô sau khi gả cho Lạc Minh Khải có hối hận không, thì cô vẫn như trước đưa ra câu trả lời khẳng định, cô không hối hận. Thậm chí dù có quay trở lại, thì cô vẫn sẽ gả cho Lạc Minh Khải.

(1) Câu gốc là “Không nghe lão nhân ngôn chịu thiệt ở trước mắt”

Người khác không hiểu, nhưng cô biết, người đàn ông kia từng là giấc mộng của mình, mộng đẹp đến mức ban đêm cô đến nằm mơ cũng cười thành tiếng, rồi sau đó mặt đỏ bừng, một phần vui sướng đó, chỉ có mình cô biết rõ. Cô gái ngốc nghếch hồi đó thầm thương trộm nhớ một thiếu niên như thế nào, chỉ mỗi cô biết thôi.

Lục Diên Chiêu không chở Mộc Lương Tây về Hoa Hồng Viên, mà là mang cô đến căn hộ của y. Mộc Lương Tây rất thành thạo đi tắm rửa, mặc áo ngủ vào rồi đi ra. Lục Diên Chiêu thì ngồi trên sân thượng, trước mặt y đặt một cái bàn tròn, có một chai rượu vang đỏ trên bàn, cái ly bày trước mặt y đã chứa một ít rượu vang đỏ.

Lục Diên Chiêu luôn thích uống chút rượu vang đỏ trước khi đi ngủ. Vừa uống vừa xem thể thao hoặc là các bản tin về tài chính kinh tế. Những chuyện y làm rõ ràng khó thể tưởng tượng nổi, nhưng bởi vì người đang ngồi là y, vì vậy liền hiện ra phong cách tao nhã.

Lục Diên Chiêu thấy Lương Tây đi tới phía mình, híp mắt nhìn mảng da trắng nõn tinh tế dưới cần cổ cô, “Định cảm ơn tôi như thế nào đây?”

“Hm?” Lương Tây khó hiểu nhìn y nhưng động tác trên tay không dừng lại, cầm chai rượu vang đỏ chuẩn bị rót vào cái ly rỗng.

Đột nhiên Lục Diên Chiêu buông cái ly trong tay xuống, đưa tay kéo lấy tay cô, cô liền ngã nhào vào trong lòng y. Lục Duyên Chiêu gục đầu xuống vùi vào cổ cô, không ngừng hít hà. Hơi thở xa lạ truyền đến, toàn thân Mộc Lương Tây bắt đầu trở nên cứng đờ, cô gắt gao khống chế bản thân mới không để mình đẩy y ra. Nhưng y cũng không có ý ngừng lại hay buông ra, khi y đem cánh môi dán trước ngực cô, Mộc Lương Tây hung hăng đẩy y ra, hàm ý cảnh cáo trong mắt dày đặc.

Lục Diên Chiêu nhìn Mộc Lương Tây trước mặt đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, hoàn toàn coi nhẹ sự tức giận của cô. Đây là chuyện vừa rồi y nghĩ đã làm, không phải, là chuyện mà đã nghĩ phải làm từ lâu về trước rồi.

Khi đó Lục Diên Chiêu vẫn ở nước ngoài, ngay cả khi tất cả việc học hành đều đã hoàn tất xong xuôi, vẫn không muốn quay về nước. Y rất hiểu mình quay về nước thì sẽ gặp phải cái gì, buộc phải tiếp nhận doanh nghiệp của gia đình mình, ở trên thương trường anh lừa tôi gạt. Ngoài mặt cười cưới nói nói trái ngược với lương tâm, cũng giống như hát tuồng vậy. Mấy người anh của y đều sống như vậy, một đám người đeo cái mặt nạ dày, mãi mãi cũng không nghe được một lời nói thật lòng.

Y chưa bao giờ ngây thơ như thế cho rằng mình có thể lẩn tránh một cuộc sống thế này, Lục gia cho y cuộc sống thiên kiêu chi tử, về tình về lý, y nên dùng giá trị của bản thân để phát triển gia tộc này. Có đạt được ắt có trả giá, chỉ là y hy vọng đem cuộc sống vô kỳ hạn như vậy trì hoãn lại một chút.

Y chưa từng nghĩ sẽ gặp Mộc Lương Tây, gặp phải một cô gái bình thường hoặc cũng có thể nói là bất thường như vậy. Y chỉ tham gia vũ hội cùng với đám bạn của mình mà thôi, người bên đó tương đối cởi mở. Nói là vũ hội, nhưng sau lưng cũng làm không ít trò. Mà y chỉ muốn uống rượu ở nơi nào đó thôi, nhưng không hiểu tại sao, cô liền xuất hiện ở trước mặt y.

Đó là một cô gái không giống những người khác, y nghĩ như thế, nhưng mà đừng hiểu lầm nhé… Sự không giống người khác này, không phải nói về khí chất cao quý của cô, cũng không phải vì cô có vẻ ngoài đẹp đẽ, mà là do cô đi nhầm chỗ. Đi lung tung đến đây, vậy mà kì diệu là cô lại vào được, đứng im nơi đó không nhúc nhích, dường như đang do dự có nên đi ra ngoài hay không.

Cô rất nhút nhát, thậm chí vẫn không khống chế được tâm trạng đang sợ hãi, tay có hơi run rẩy, mặt cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc. Nhìn cô như vậy, Lục Diên Chiêu đột nhiên liền cảm thấy thú vị, chẳng phải thực sự rất thú vị sao? giữa một nơi đầy tiếng hoan hô cười nói, trong chốn tình chàng ý thiếp, một cô gái không thích hợp đứng một bên, giống như một con thỏ nhỏ bị thương đang chờ người đến cứu giúp.

Phát hiện ra cô, không chỉ có mình Lục Diên Chiêu.

Lục Diên Chiêu híp mắt, từ trước đến nay y muốn người thế nào, thì phải là người thế ấy. Cô gái này rất thú vị, càng thú vị hơn đó là, y biết tên của cô… Mộc Lương Tây.

Lạc Minh Khải đã về nước rồi, nhưng đối với tất cả tin tức của Lạc Minh Khải thì Lục Diên Chiêu vẫn thăm dò mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Tuy y không chịu thừa nhận, nhưng Lạc Minh Khải vẫn là đối thủ duy nhất của y suốt nhiều năm qua, vậy mà vẫn không có cơ hội để so bì cao thấp. Lục Diên Chiêu lại âm thầm dò la biết hết mọi thứ của Lạc Minh Khải, vì tương lai của bản thân mà tìm cơ hội. Người Trung Quốc chẳng phải có câu ngạn ngữ là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng ư?

Khi Lục Diên Chiêu nhận được tin tức, Lạc Minh Khải đã cưỡng chế thu mua hai xí nghiệp cứng cựa và xóa sổ nhiều bộ phận để bán đi, tàn nhẫn mà thu mua, thủ đoạn cực kỳ cường ngạnh.

Tuy Lục Diên Chiêu và Lạc Minh Khải ở chung với nhau không nhiều (ở chung này nghĩa là ở gần nhau nhé, chứ không phải sống chung đâu) nhưng cũng hiểu tính tình của Lạc Minh Khải. Trong những trường hợp bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng một khi con người ta làm chuyện khác thường, thì hẳn là có tồn tại nguyên nhân đặc biệt. Vì thế Lục Diên Chiêu cho người bắt đầu theo hai xí nghiệp kia, điều tra lý do vì sao Lạc Minh Khải lại làm như thế. Từ rất nhiều chuyện có liên quan, Lục Diên Chiêu vừa phỏng đoán vừa loại trừ, cuối cùng cũng xác định được, nếu Lạc Minh Khải là con trai của Lạc Thịnh Hoa, thế thì tất thảy âu cũng là dễ hiểu.

Khi Lục Diên Chiêu lấy được phần tư liệu, y tiện thể nhìn thoáng qua, biết được con gái Mộc Chính Nguyên là Mộc Lương Tây. Bởi vì xưa kia bày ra cái bẫy hại người của Lạc gia, mà Mộc Chính Nguyên lại là đầu sỏ, người lúc trước nhúng tay vào đã bị trừng phạt và phải trả cái giá vô cùng thê thảm, vậy thì chắc chắn Mộc Chính Nguyên là mục tiêu tiếp theo của Lạc Minh Khải…

“Cược một ván đi.” Lục Diên Chiêu híp mắt nói với bạn bè của mình.

“Cược cái gì?”

Lục Diên Chiêu uống cạn rượu bên trong ly, “Cược tôi có thể khiến cô ấy chủ động hôn tôi.”

Một đám người cười ầm lên rồi đánh cược, nữ sinh kia rõ ràng là siêu nhát gan, có thể khiến cho cô hôn một người xa lạ trong khoảng thời gian ngắn thì cũng quá khó khăn rồi.

Lục Diên Chiêu lại nở nụ cười, như vậy rất khó hả? Y lại rất dễ dàng để chinh phục đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.