Đêm.
Cơn gió nhẹ nhàng vút qua trời đêm, không dấu vết.
Một bóng đen nhẹ nhàng di chuyển trên nóc nhà trọ. Cẩn thận gỡ từng viên
ngói, đột nhiên dừng tay, bật dậy nhảy ra xa,dđlqđ biến mất trong màn
đêm một cách nhanh chóng.
Trong bóng đêm, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn lẳng lặng đứng nhìn, lạnh lùng quan sát nóc nhà đã không có bóng
người. Lăng Ngôn mỉm cười:“ Rất cảnh giác, còn biết chạy.”
Lê
Ngạo Nhiên hừ lạnh, cúi đầu nhìn dưới chân, phía dưới đúng là phòng nghỉ của Bạch Nguyệt. Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày. Kẻ vừa rồi thân thủ bất
phàm, cư nhiên nhanh như vậy đã theo đuôi Bạch Nguyệt.dđlqđ Hắn từ khi
nào đã phát hiện ra Bạch Nguyệt là nữ phẫn nam trang ?
“ Người này không tầm thường, nhanh như thế mà đã theo dõi Bạch Nguyệt, mắt của hắn không tệ.” Lăng Ngôn trầm giọng nói.
Lê Ngạo Nhiên gật đầu, ống tay áo phất một cái, thân mình nhẹ nhàng nhảy xuống, ngay lập tức, Lăng Ngôn cũng theo sát.
Ớ một góc tối, hắc y nhân há miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt cả áo.
Vừa rồi toàn lực phi thân chạy đi làm hao tổn hầu hết nội lực của
hắn,dđlqđ hiện tại chẳng còn chút sức lực nào. Chờ hơi thở hồi phục, hắc y nhân cởi quần áo, để lộ ra một thân bạch y, tháo ra mặt nạ, cất vào
ngực, rồi chậm rãi đi ra ngõ tối.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Đêm nay, Bạch Nguyệt ngủ rất say, mấy ngày liên tục chạy làm nàng vô cùng
mệt mỏi, hoàn toàn chẳng hề hay biết đã xảy ra chuyện gì.
Sáng
sớm hôm sau, trước cửa quán trọ xuất hiện hai cỗ xe ngựa xa hoa. Làm
người ta chú ý, không phải bởi vì nó sang trọng, cũng chẳng bởi theo sau nó một đoàn người hầu mà là huy hiệu hoàng gia khắc trên xe. Từ trên
xe, bước xuống hai người, người đầu tiên quần áo xa hoa, đầu đội kim
quan, ôn nhuận như ngọc. Người phía sau mặc quần áo xanh, tác phong
nhanh nhẹn, trên mặt luôn treo nụ cười nhẹ. Ánh mắt ôn nhu khiến bao nữ
tử chung quanh mê say, đây là Hiền Vương, và người hầu thân cận, Lâu
Ngọc Điệp.
Người không biết Lâu Ngọc Điệp, có lẽ vừa nghe tên đã
cười khinh, nam nhân mà tên tựa nữ tử. nhưng những ai hiểu biết thì lại
kính phục hắn vì học thức uyên thâm cùng phong độ chững chạc.dđlqđ Hắn
vốn có thể tham dự khoa cử, nơi có đất dụng võ, nhưng vì báo đáp ân
tình Hiền Vương, lưu lại phò tá Hiền Vương. Không biết có bao nữ tử
thầm thương trộm nhớ, số lượng bà mối tới cửa cầu hôn có thể đạp đổ đại
môn, nhưng hắn vẫn bất vi sở động, uyển chuyển cự tuyệt toàn bộ.
Về phần Hiền Vương, vừa nghe danh hào thì đã biết đó là người như thế nào. Bởi vì hắn nhân đức, đương kim Hoàng Thượng ngự phong Hiền Vương.dđlqđ
Cái gì gọi là yêu dân như con, chính khí nghiêm nghị, đều là dân chúng
đánh giá.
Hiện tại hai nhân vật truyền kỳ lại cùng xuất hiện trước một quán trọ nhỏ, dĩ nhiên khiến dư luận xôn xao.
Bạch Nguyệt bất mãn mở mắt, đứng dậy, mặc quần áo rửa mặt, đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Lăng Ngôn cũng đang tỏ vẻ bất mãn, đứng ở hành lang, còn không thấy Lê Ngạo Nhiên xuất hiện.
“Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã ồn ào thế.” Bạch Nguyệt dụi mắt, ngáp dài.
Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt mà ngây ngốc, mái tóc đen dài vén qua một bên,
cái miệng nhỏ bất mãn có chút nhếch lên, quả là một mỹ nhân! Bạch Nguyệt ngẩng đầu thấy Lăng Ngôn sững sờ,dđlqđ sờ mặt mình, mới nhớ ra mình vẫn chưa đội đấu lạp. Bạch Nguyệt ho nhẹ, thức tỉnh Lăng Ngôn đang đứng
thất thần, Lăng Ngôn ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác. Bạch Nguyệt cũng
chẳng thèm để ý, nàng biết Lăng Ngôn không có ý nghĩ gì khác, chỉ đơn
thuần bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc mà thôi.
Cho tới khi Bạch Nguyệt đội đấu lạp trở ra, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đã đứng đợi ở cầu thang.
“Dưới đó có chuyện gì à? Sao lại ầm ỹ như thế?” Bạch Nguyệt nghi ngờ nhỏ
giọng hỏi. Nàng rất hạn chế nói chuyện,dđlqđ tuy rằng phẫn thành nam
trang, nhưng giọng nói trong trẻo, câu hồn không thể che giấu được.
“Hình như là phu quân ngươi lại rước lấy chuyện nha.” Lăng Ngôn mở miệng trêu ghẹo.
“Là Hiền Vương.” Lê Ngạo Nhiên cũng không phản đối Lăng Ngôn, bỏ lại ba
chữ, rồi chậm rãi đi xuống lầu. Bạch Nguyệt liếc xéo Lăng Ngôn, Lăng
Ngôn lại giả vờ như không thấy, đi theo xuống lầu muốn xem kịch vui
đây.
“Hiền Vương là ai?” Bạch Nguyệt nhỏ giọng hỏi Lăng Ngôn.
“Trước kia có chút giao tình với Ngạo Nhiên, không biết vì sao lại biết chúng
ta ở đây, liền đến bái phỏng.” Lăng Ngôn giải thích .
“À !” Bạch
Nguyệt nhìn trận thế ngoài nhà trọ, thầm cảm thán, Lê Ngạo Nhiên thật
không đơn giản. Vương gia cũng phải tự mình đến tìm hắn.
Bạch Nguyệt đi theo Lăng Ngôn đi xuống lầu.dđlqđ Hai người kia vừa thấy Lê Ngạo Nhiên xuất hiện lập tức tiến lên chào hỏi.
“Lê công tử.” Hiền Vương khách khí tiến lên.
“Vương gia.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên gật đầu. Mọi người chung quanh thì thầm
bàn luận, đoán người này là ai,dđlqđ có thể khiến cho Hiền Vương đãi ngộ như vậy. Mà hắn vô lễ như thế mà Hiền Vương cũng không trách tội.
“Lê công tử, đã lâu không gặp.” Hiền Vương mỉm cười.
“Đa tạ. Vương gia tìm ta có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên vẫn thản nhiên như cũ.
“Nghe nói Lê công tử tới Đồng thành, ta tự nhiên muốn đến bái phỏng, nếu Lê
công tử không chê liền……” Lời Hiền Vương chưa dứt,dđlqđ đã bị Lê Ngạo
Nhiên không khách khí đánh gãy .
Thị vệ phía sau Hiền Vương đang
định quát lớn, lại bị ánh mắt Lâu Ngọc Điệp ngầm ngăn lại. Trong lòng
thầm mắng mấy tên ngu này,dđlqđ không nhận ra, Vương gia đối với nam tử
kia chưa từng xưng ‘Bản vương’ sao.
“Không cần .” Lê Ngạo Nhiên xoay người, ngồi tại đại sảnh nhà trọ.“Ta còn chưa ăn điểm tâm.”
Bạch Nguyệt nhìn hắn, chẳng để chút mặt mũi nào cho Hiền Vương. Lăng Ngôn
tiêu sái, đến bên cạnh ngồi xuống. Vẫy tay với Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt
vui vẻ ngồi xuống.
Lâu Ngọc Điệp nháy mắt với hạ nhân, lập tức có
người bưng điểm tâm, món cháo nóng hổi,dđlqđ đặt trên bàn. Bạch Nguyệt
không khỏi nhìn Lâu Ngọc Điệp thêm lần nữa, nhân tài, nhân tài chân
chính!
Lê Ngạo Nhiên không khách khí bắt đầu dùng bữa.dđlqđ Khí
thế này thật làm Bạch Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, thế này mới xứng gọi là Tai to mặt lớn!!!
Hiền Vương tựa hồ còn muốn nói thêm,
Lâu Ngọc Điệp hướng Hiền Vương, lắc đầu, ý bảo không cần sốt ruột.dđlqđ
Hiền Vương thế mới ngừng cước bộ, khách khí nói với Lê Ngạo Nhiên : “Nếu Lê công tử thích ở đây, ta cũng không cưỡng cầu. Chính là Lê công tử có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”
Lê Ngạo Nhiên gật đầu:“Được.”
Hiền Vương hình như có việc khó nói, nhưng mãi vẫn chưa mở miệng, rồi khẽ
thở dài, quay người bước đi.dđlqđ Lâu Ngọc Điệp cũng theo Hiền Vương,
xoay người ra cửa.
“Đợi đã.” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng.
Mọi người kinh ngạc,dđlqđ Bạch Nguyệt cũng không hiểu ngẩng đầu nhìn Lê
Ngạo Nhiên. Thế nhưng, chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng vô cảm.