Lê Ngạo Nhiên nhìn kẻ đã ngất xỉu, cười mỉa mai, tên này quá ngốc hay quá tình cảm đây? Có
lẽ, vì điểm này mà Bạch Nguyệt coi trọng y.
Nhanh chóng thay đổi
quần áo hai người, Lê Ngạo Nhiên dịch dung cho kẻ thế thân. So sánh kỹ
càng hai người, không nhìn ra bất kì sơ hở nào nữa, Lê Ngạo Nhiên lấy
một thanh ngân châm, đâm vào cổ họng của thế thân, huỷ dây thanh quản,
rồi mới sai người đem Lâu Ngọc Y đi.
Một lát sau, ngục tốt tại
địa lao mới tỉnh lại, chẳng hiểu tại sao mình lại ngủ gật mê mệt, vội
vàng đi kiểm tra, thấy Lâu Ngọc Y vẫn nằm tại chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm , rồi tiếp tục làm nhiệm vụ. Tên hái hoa tặc này mất bao công sức mới bắt được, nếu để y trốn thoát, bọn họ chắc chắn không thể thoát tội rồi .
Mang theo Lâu Ngọc Y về phòng, Lê Ngạo Nhiên đóng cửa lại. Bạch Nguyệt hưng
phấn chạy đến tận cửa đón , nhìn người Lê Ngạo Nhiên mang về, cảm thán
:“ Nhanh như vậy?”
Lê Ngạo Nhiên không khách khí ném người vác
trên vai xuống đất, cười nói:“ Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có thể, mọi thứ đều được.”
Bạch Nguyệt giật mình, cười tươi như hoa.” Huynh phải nhớ kỹ đấy”
Lê Ngạo Nhiên gật đầu, lấy trong ống tay áo một chiếc mặt nạ bạc, đưa cho
Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt lại sững sờ, hắn nhớ kỹ từng lời nàng đã nói.
Thậm chí chỉ vì thoả mãn mong muốn nhàm chán của nàng, Bạch Nguyệt nhận
mặt nạ, cười ngọt ngào.
“ Khụ~ Khụ ~~” Tiếng ho khan của người
nào đó nãy giờ bị bỏ quên vang lên, hai người đồng thời quay lại nhìn,
Lăng Ngôn cười xấu xa.” Nhị vị, ta vẫn còn ở đây . Xin vào việc chính
đi.”
Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quét qua Lăng Ngôn, Lăng Ngôn không
sợ chết phất tay, rồi lại lắc đầu. Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc, nhìn
đồng chí Lăng, rồi tiến đến bên cạnh Lâu Ngọc Y, ngồi xổm xuống.“ Làm
sao cho hắn tỉnh?” . Nhìn kỹ gương mặt tên này cũng không tồi, tuy rằng
kém Lê Ngạo Nhiên, nhưng cũng rất anh tuấn nha. Khuôn mặt tuấn tú rất
giống Lâu Ngọc Điệp nhưng khí chất lại khác nhau , trên người hắn luôn
tỏa ra nhàn nhạt sự bi thương .
Lê Ngạo Nhiên không trả lời, tiến lại, mạnh tay vén áo Lâu Ngọc Y lên, ở trên tay hắn ấn vài huyệt vị rồi đột ngột ấn mạnh, một thanh ngân châm trồi lên . Bạch Nguyệt thầm chép
miệng tán thưởng, Lê Ngạo Nhiên cất châm đi, lấy một bình nhỏ ra, đổ lấy một viên thuốc, rồi vạch miệng Lâu Ngọc Y, đổ vào.
Một lát sau,
Lâu Ngọc Y từ từ mở mắt ra. Liếc mắt thấy cảnh vật chung quanh và ba
người kia, đầu tiên là giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.” Các ngươi, muốn làm cái gì? Muốn chiêu đãi ta sao?!” Giọng điệu Lâu Ngọc Y châm chọc, đề phòng, thầm đoán chẳng lẽ tên Cung chủ muốn
trả thù, nên mới mang y đến đây?
“ Đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì thế ?” Lăng Ngôn khinh thường.” Đầu óc dưa hấu sao ?”
Bạch Nguyệt trợn trắng, so sánh với dưa hấu? Chưa nghe bao giờ, chỉ nghe đầu óc bã đậu mà thôi.
“ Vậy các ngươi muốn gì?” Lâu Ngọc Y giương mắt quan sát xung quanh một chút, không có thị vệ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
“ Không cần nhìn .” Bạch Nguyệt đặt mặt nạ bên chân Lâu Ngọc Y, lạnh
giọng nói.” Đeo nó vào, từ nay về sau, ngươi là người của ta.”
Lâu Ngọc Y sững sốt, rồi cười mỉa mai, giọng điệu đầy khinh thường.” Sao đây, tiểu nương tử coi trọng ta sao?”
“ Ngu ngốc! Đừng đóng kịch nữa, Lâu Ngọc Điệp đã nhận tội rồi, chọn đi ,
hắn chết hay ngươi chết? Muốn y chết, đập vỡ nó. Muốn y sống thì đeo
vào.” Bạch Nguyệt giọng nói mỉa mai, lãnh khốc.
Lâu Ngọc Y cứng đờ.
“ Lâu Ngọc Điệp, Lâu Ngọc Y là anh em sinh đôi, cha mẹ chết sớm, hai
người sống nương tựa lẫn nhau. Tính cách Lâu Ngọc Y quái gở, ghét bỏ thế tục hiểm ác, sống ẩn dật. Người bên ngoài chỉ biết có Lâu Ngọc Điệp mưu tài trác tuyệt, diện mạo vô song, nhưng lại chẳng biết ai tên là Lâu
Ngọc Y. Tình cảm hai người rất tốt. Lâu Ngọc Điệp thống hận bất cứ nữ tử nào ái mộ y, y cảm thấy họ đều là thứ dơ bẩn. cố nghĩ cách, cưỡng bức
rồi giết hại, sau đó móc nội tạng.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên nói hết
toàn bộ tin tức đã điều tra ra.
Dứt lời, mặt Lâu Ngọc Y lập tức xanh mét.
“ Đeo hay không?” Bạch Nguyệt đá mặt nạ lại gần Lâu Ngọc Y, mỉm cười.“
Nếu ngươi đeo, ta sẽ nghĩ cách cho người thân duy nhất của ngươi sống
sót, nếu không, hắn sẽ phải chịu lăng trì xử tử. Còn nữa, ta sẽ không để hắn dễ dàng mà đi giữa chừng, sẽ dặn dò đao phủ không được cắt những
chỗ yếu hại của hắn, dùng thuốc cầm máu tốt nhất để duy trì hắn, để hắn
chịu đủ ba ngàn nhát.” Bạch Nguyệt nhấn mạnh mấy chữ ‘người thân duy
nhất’, những câu kế tiếp càng nói càng khiến người khác phải rợn người.
Lâu Ngọc Y không ngừng đổ mồ hôi lạnh, người đứng trước mặt hắn đang cười
dịu dàng như hoa, nhưng lời nàng thốt ra không lời nào không độc ác, làm hắn nhìn nàng như thấy một ác ma cực kỳ tàn độc.
“ Hỏi ngươi, mang hay không mang?” Bạch Nguyệt đã hết kiên nhẫn.
Lâu Ngọc Y run tay nhặt mặt nạ lên, buồn bã nói:“ Ngươi sẽ bỏ qua cho hắn chứ?”
“ Ừ.” Bạch Nguyệt vừa lòng, rồi tiếp lời:” Nhưng mà, về sau cẩn thận lời
nói của ngươi, gọi ta chủ nhân.” Bạch Nguyệt thầm vui sướng, cuối cùng
cũng có lâu la, tuy rằng hiện giờ tiểu tử này không cam tâm, nhưng về
sau sẽ khác. Dám bắt ta, về sau xem ta trị ngươi thế nào.
“ Dạ, chủ nhân.” Lâu Ngọc Y lạnh giọng, chậm rãi đeo vào.
“ Viết một phong thư cho đại ca ngươi, căn dặn hắn phải sống.” Bạch Nguyệt phân phó.
Nghe Bạch Nguyệt nói, Lăng Ngôn rùng mình, âm hiểm, tuyệt đối âm hiểm. Nhưng chẳng đáng thương xót! Lăng Ngôn phối hợp đi lấy giấy bút, Lâu Ngọc Y
chần chờ, nhưng rồi vẫn tiếp nhận.
“ Viết đi, viết xong thì cái
tên Lâu Ngọc Y từ nay sẽ không còn tồn tại nữa.” Bạch Nguyệt nhìn bàn
tay hắn đang run rẩy, lặng lẽ thở dài. Dù có ác độc đến đâu, người ta
cũng có một khỏang trống dịu dàng. Điểm yếu của Lâu Ngọc Điệp chính là
Lâu Ngọc Y. Đáng tiếc, chính Lâu Ngọc Y và Hiền Vương hình như cũng
không nhận ra điều đó.
Con người thật là một sinh vật rắc rối.
Thường mơ tưởng nhiều thứ, nhưng lại không nhìn thấy rõ thứ mà bản thân
mình khát cầu nhất.
Bạch Nguyệt nhìn Lâu Ngọc Y đang từ từ viết,
chữ rồng bay phượng múa khiến Bạch Nguyệt không thể không tán thưởng.
Tên này là một nhân tài, đáng tiếc tính cách như đoá hoa trong nhà kính, không thể chịu nổi sự thật bên ngoài. Không dám đối diện mà chỉ biết
trốn tránh, thật vô dụng. Bạch Nguyệt thở dài. Cuộc sống vốn là thế, ta
không nên chống lại nó, mà nên làm quen với nó. Bạch Nguyệt đột nhiên
cảm thấy may mắn vì dã đến được nơi này, ít nhất giờ thì nàng có năng
lực đi đối mặt với nó. Nếu không thể, còn có ‘hắn’, đúng không? Bạch
Nguyệt khẽ liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, nhẹ nhàng mỉm cười.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Bạch Nguyệt đang nhìn mình, Lê Ngạo Nhiên quay
đầu nhìn nàng. Bạch Nguyệt hơi rủ hàng mi, ánh mắt ngập tràn vui sướng.
Ngạo Nhiên, có huynh, thật sự rất tốt.
Bạch Nguyệt vừa lòng đón
lấy bức thư, đưa cho Lăng Ngôn.“ Về sau, không còn người tên Lâu Ngọc Y nữa. Nên đặt là gì nhỉ, Bạch Ngọc Đường, theo họ ta!” Bạch Nguyệt chợt
giật mình, chắc chẳng phải ngừơi đó đâu.
“ Dạ.” Lâu Ngọc Y ảm đạm trả lời, vẻ mặt phức tạp che giấu sau chiếc mặt nạ bạc, nhưng chẳng ai nhận ra.
“ Khi nào thì rời đi?” Bạch Nguyệt hỏi Lê Ngạo Nhiên, nơi này nàng cảm
thấy rất áp lực, thật muốn rời đi càng sớm càng tốt. Chỉ là một Vương
Phủ bé nhỏ lại rắc rối đến vậy.