Bạch Nguyệt nhanh
chóng ăn xong bánh bao trong tay. Thật sự quá buồn bực, tâm trạng khó
thể dùng ngữ ngôn để hình dung. Không để ý mọi người chung quanh đang
tức giận nhìn nàng , Bạch Nguyệt cố gắng chen lấn đến bên cạnh Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn thấy Bạch Nguyệt trở về, vẫn đang ăn bánh bao trên tay, mà động tác lúc ăn giống như có thâm cừu đại hận với cái bánh bao vậy, bất giác thấy buồn cười. Hỏi Bạch Nguyệt làm sao vậy, Bạch Nguyệt cũng không trả lời. Chẳng lẽ lại kể chuyện xấu hổ vừa rồi? May mắn tiếng chuông khảo
hạch vang lên, Tô Vũ vừa nghe, cũng không còn để ý nàng nữa.
Tiến vào khảo trường đầu tiên là mười vị nội môn đệ tử . Nguyên do Vũ Sơn
phái không có thủ tịch đệ tử cố định, đều nhờ khảo hạch tỷ thí hàng năm
quyết định. Đầu tiên là mười vị nội môn đệ tử, người thắng cuối cùng là
thủ tịch đệ tử. Ngoại môn đệ tử cùng kí danh đệ tử nếu không phục có thể khiêu chiến một vị nội môn đệ tử. Nếu chiến thắng có thể trở thành nội
môn đệ tử.
Bạch Nguyệt thật hưng trí quan sát mọi thứ, chưởng môn cũng không tệ, biết dùng cách này để kích thích mọi người tiến bộ.
Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đáng giận kia, cái tên gặp trong nhà
bếp, đứng ở đằng kia, Bạch Nguyệt thiếu chút nữa làm rơi bánh bao xuống đất. Cái giọng điệu hài hước của hắn nàng sẽ nhớ mãi không quên. Cái gì gọi là nơi đó quá lớn khó coi? !
” Đó là ai vậy ?” Bạch Nguyệt chỉ Hàn Phong đang đứng dưới võ đài, hỏi Tô Vũ.
” Đó là Trang sư huynh. Thực lực cũng không tầm thường. Tỷ thí năm trước được xếp hạng thứ 3 đấy!” Tô Vũ nhỏ giọng giải thích.
” Trang sư huynh?” Bạch Nguyệt nghiến răng nói từng chữ, cái tên hỗn đản
kia làm gì cười tươi như vậy ,cẩn thận răng rụng sạch bây giờ! Đột
nhiên, Trang Hàn Phong hình như phát hiện ra Bạch Nguyệt đứng lẫn trong
đám đông, mỉm cười, gật gật đầu. Mặt Bạch Nguyệt bỗng chuyển xanh, tên
chết tiệt này, quả thật là nhớ rõ mình. Ngẫm lại vết sẹo lớn như vậy,
không nhớ kỹ cũng lạ.
Vẻ mặt Tô Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng quay
đầu nhìn Bạch Nguyệt sắc mặt tái xanh, nghi ngờ hỏi :” Tiểu sư muội,
Trang sư huynh đang cười với muội ?” Lập tức , những nữ tử xung quanh
đều phóng ánh mắt sắc như dao về phía Bạch Nguyệt. Nàng nhếch khóe
miệng, cười khổ:” Các ngươi thật đúng là đáng giá cao ta quá, bộ dạng ta như vậy, ta tự biết an phận.” Mọi người xung quanh thấy vết sẹo khiến
người người kinh hãi trên mặt Bạch Nguyệt. Tất cả đều là khinh bỉ, bộ
mặt như vậy Trang sư huynh sao lại cười với nàng được. Tô vũ nhìn thấy
nét cười mỉa mai thoáng qua trong mắt Bạch Nguyệt, trong lòng cũng không vui. Đều là lỗi của nàng, tự dưng lại hỏi về vấn đề này.
” Tiểu sư muội, thật xin lỗi.” Tô Vũ nhỏ giọng giải thích.
” Haizzz, Tô sư tỷ, không sao. Chúng ta xem khảo hạch, xem khảo hạch.”
Bạch Nguyệt không sao cả, phất phất tay áo, ngẩng đầu nhìn giữa sân.
Lúc nãy Trang Hàn Phong chỉ để ý người cầm bánh bao trong tay là Bạch
Nguyệt, giờ mới để ý trên mặt nàng vết sẹo kia, cúi đầu đăm chiêu.
” Khảo hạch bắt đầu……” Một đệ tử lớn giọng hô to:” Trận đầu, Trang Hàn Phong và Giang Dịch Chi.”
Vừa dứt lời, hai bóng người đồng thời xuất hiện ở giữa võ đài.
Trang Hàn Phong đứng ở giữa sân, hiên ngang mạnh mẽ, tóc dài bay bay. Nụ cười rạng rỡ làm điên đảo tâm hồn các nữ tử dưới đài.
Bạch Nguyệt ở trong lòng nặn ra hai chữ, làm bộ. Hi vọng đối thủ đánh ngươi đến cha ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Đáng tiếc, lời cầu nguyện của Bạch Nguyệt không linh nghiệm. Trang Hàn
Phong động tác tự nhiên lưu loát, trường kiếm trong tay như Bạch Hồng
Quán Nhật(*). Bạch Nguyệt nghiến răng, phẫn nộ nhìn đối thủ của Trang
Hàn Phong. “Ngươi sao lại dở như vậy, cả cái tên này cũng không đánh bại được!”
(*) Cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời
Tiếp theo, Trang Hàn Phong chém ra một kiếm. Thân mình bay lên cao xoay
tròn, áo trắng như tuyết, hướng đối phương trực tiếp đâm xuống.
” Đương……” Một tiếng, tuyên bố Trang Hàn Phong thắng lợi.
Không một tiếng động, Trang hàn Phong thu kiếm, nhìn đối thủ, chắp tay, hành
lễ. Giang Dịch Chi cũng đáp lễ . Ánh mắt đám nữ tử xung quanh giống như
muốn đem Trang Hàn Phong ăn tươi nuốt sống. Cái này gọi là sức quyến rũ
của mỹ nam đây! Và Trang Hàn Phong là một minh chứng điển hình nhất,
khiến người người mất hết lý trí. Chỉ có mỗi Bạch Nguyệt khinh thường
hết thảy. Nam nhân đáng chết, kỳ thật vô cùng đáng chết!
Chẳng
phải, mọi người đều nói nam nhân đều thích bộ ngực nữ nhân phải lớn một
chút? Vậy mà gã họ Trang kia lại nói lớn quá không đẹp. Một tiếng chuông vang lên kéo Bạch Nguyệt về thực tại. Bạch Nguyệt giật mình, nàng làm
sao vậy, suy nghĩ chăm chú về cái vấn đề nhàm chán này. Tiếp tục xem thi đấu còn hơn.
” Trận thứ hai, Lục Du đấu với Mộc Xảo Hề.”
Lục Du mang kiếm nhàn nhã tiến lên võ đài , tay áo phiêu động ( ý là bay
bay trong gió í mà ), thanh ti (Tóc) theo gió phất phơ. Nhìn nhìn mỹ
nhân như hoa như ngọc phía đối diện, ánh mắt không có một chút độ ấm.
Bạch Nguyệt lúc này mới chú ý tới, mười người nội môn đệ tử thì chỉ có một
nữ tử. Mà này nữ tử này chính là người hiện đang đứng trên sàn đấu, Mộc Xảo Hề.
” Lục sư huynh, hạ thủ lưu tình.” Mộc Xảo Hề thản nhiên
cười, khuôn mặt sáng bừng, khiến toàn bộ nam đệ tử dưới đài đều nuốt
nước miếng.
Lục Du không mở miệng nói chuyện, chỉ làm tư thế mời Mộc xảo Hề.
Ân, Đại khổng tước kiêu ngạo và Đại gà mái dong dài, đáng xem. Bạch Nguyệt
nheo mắt, hưng trí bừng bừng nhìn về giữa sàn đấu. Nhưng thật đáng thất
vọng, không có xuất hiện những cảnh đáng xem. Lục Du chỉ đánh với Mộc
Xảo Hề mấy chiêu thì đã thắng , nói trắng ra là thắng một cách dễ dàng,
không để một phần mặt mũi cho Mộc Xảo Hề.
Nhìn thấy ánh mắt Mộc
Xảo Hề có chút bi thương, nam đệ tử xung quanh đều đau lòng muốn chảy
máu. Nữ thần của bọn họ lại bị Lục Du làm thương tổn như vậy. Nhưng
không ai dám tiến lên khiêu chiến, dù sao thực lực mình kém người ta vạn lần.
Xem vài trận nữa, Bạch Nguyệt ngáp, chán nản, không thú vị. Không phải cứ kiếm đánh đến, kiếm lại đỡ sao? Mà người xem chung quanh
lại vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ở đây chẳng có gì vui cả, Bạch Nguyệt
nhìn đám đông chung quanh lắc đầu, xoay người rời đi. Nhưng nàng không
chú ý tới có một đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng một cách tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Nguyệt vừa đi vừa cắn bánh bao, ngẫm nghĩ hay là về phòng bếp tìm chút
nước uống. Vừa rồi bị xú nam nhân kia quấy rầy thật mất hứng. Nghĩ đến
đây, mặt Bạch Nguyệt lại nóng rần lên. Thật quá mất mặt mà!
Trở
lại phòng bếp tìm nước uống xong, Bạch Nguyệt lại ra ngoài, nghe quảng
trường bên kia truyền đến tiếng hò hét ủng hộ, cố lên, nàng không khỏi
có chút phiền lòng. Nâng tay sờ vết sẹo dài trên gương mặt, Bạch Nguyệt
trầm tư. Nghe Tô sư tỷ nói bản thân nàng là vì nhảy từ vách núi rơi
xuống nước, sau đó bị đá dưới thác làm bị thương. Nhưng vết sẹo trên mặt này chắc chắn không phải. Thân thể này hình như có lai lịch
không tầm thường.
Đến khi Bạch Nguyệt chợt giật mình lấy lại tinh thần, mới phát hiện nàng đã đi về ngọn núi phiá sau Vũ Sơn phái. Trước mắt là một khu rừng trúc
xanh biếc. Bạch Nguyệt mỉm cười vui vẻ , bởi vì nơi này làm cho nàng có
cảm giác như nơi nàng ở trước kia. Ở đó cũng có một khu rừng trúc như
vậy. Bạch Nguyệt cực kỳ hưng phấn, nâng bước đi vào.
Mới vừa đi
vào, Bạch Nguyệt chợt hoảng hốt, quang cảnh chung quanh bỗng biến đổi.
Ngã tư đường quen thuộc, dòng người đi bộ, xe cộ đi lại trên đường, đèn
giao thông xanh đỏ nhấp nháy. Nàng đã trở về? Ah, nàng đang cầm cái gì?
Là vỏ lon rỗng! Người đối diện đang nhìn nàng như hổ rình mồi là….. Là
dì lao công trong công viên!
” Dì, a, không, chị đừng nhìn ta như vậy, ta đâu có vứt bừa bãi.” Bạch Nguyệt sợ hãi khoát tay. Bà ta cười
mà như không cười nhìn chằm chằm vào nàng.
Chẳng lẽ hết thảy đều
là một giấc mộng, nàng thực không có xuyên qua. Hết thảy đều là mộng?
Bạch Nguyệt nhìn bà ta, lại nhìn người đi đường chung quanh. Đột nhiên
nhếch môi cười, cầm vỏ lon trong tay ném thật mạnh về phía bà ta. Tiếp
theo, mọi thứ chung quanh trở về như cũ – là khu rừng trúc vừa rồi.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bốn phía, tất cả đều tràn ngập màu lá trúc xanh
biếc. Nói như vậy, vừa rồi mọi thứ đều là ảo ảnh. Bạch Nguyệt giơ tay
sờ vết sẹo, khẽ cười.
” Nha đầu, không tệ, cư nhiên có thể thoát
khỏi Huyền địa trận, tới đây, tiếp tục tiến về phía trước.” Bên tai
Bạch Nguyệt vang lên những âm thanh khàn khàn , mà rất uy nghiêm, khiến
người ta không thể kháng cự.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về bốn phía, không có một ai.
Cao nhân! Cao…. Cao cao nhân! Trong đầu Bạch Nguyệt bỗng xuất hiện ý niệm
này. Nghe lời chỉ dẫn, nàng tiếp tục đi về phía trước.Nơi này là ngọn
núi phía sau Vũ Sơn phái, người ở tại nơi này chắc chắn là người Vũ Sơn
phái. Nhưng đó là ai? Lòng Bạch Nguyệt tràn đầy hiếu kì, tiếp tục đi
đến.
Chính là bắt đầu từ thời khắc này cuộc đời Bạch Nguyệt sẽ hoàn toàn thay đổi.