Qua hai ngày, hắn có thể hoạt động nhẹ nhàng. Nhớ tới hai ngày qua, hắn không khỏi ảo não. Ở sơn trang, hắn tuy là thiếu gia, nhưng vẫn thường làm hết công việc cá nhân. Hắn chán ghét người động vào. Nhưng hai ngày qua hắn bị nàng “khinh bạc” vô số lần. Nàng lấy lí do hắn không thể động liền đút hắn ăn, thậm chí tắm rửa, đi vệ sinh cá nhân. Nghĩ tới, trước bị hôn mê không sao. Nay hắn tỉnh, lại vẫn phải để kệ nàng “khinh bạc” hắn thực thấy xấu hổ. Người ta dù gì cũng là tiểu cô nương.
Nhưng là nàng nói, nàng không ngại, hắn ngại cái gì?
Nghĩ tới, một cô nương ở nơi thâm cốc, chắc chắn không được nhận sự dạy dỗ đầy đủ về nam nữ hữu biệt. Hắn muốn nói, lại ngại thân phận. Vả lại, cho đến bây giờ vẫn là một mình nàng độc thoại. Mỗi lần hắn nhức đầu muốn nàng không ồn ào, lại bắt gặp đôi mắt to ngập ánh nước. Nó như muốn tố cáo hắn ủy khuất nàng làm hắn lúng túng không chịu nổi. Kết quả, số lần hắn nói có thể đếm trên đầu ngón tay, còn nàng từ đầu đến cuối ồn ào không ngớt.
- Tiểu Lăng Lăng, ngươi có thể đi lại rồi… Ta đưa ngươi ra ngoài xem.
Hắn để mặc nàng mặc quần áo cho hắn. Từng cử động cẩn thận tránh vết thương. Nàng mặc cho hắn cũng là một bộ đồ lông chồn lửa quý hiếm. Màu đỏ rực chói mắt đối lập hoàn toàn với màu trắng tinh khiết của nàng.
- Tốt rồi… Nhìn ngươi ta cũng thấy ấm áp. – nàng tinh nghịch cười.
Phía bên ngoài mưa tuyết đang rơi trắng xóa. Hắn cũng không thấy lạnh, mà có chút gì ấm áp len vào tim. Nữ hài kì lạ thích nói nhiều như một tinh linh tuyết khiến hắn có chút gì đó là lạ. Nụ cười của nàng sáng bừng lên ấm áp trong tiết đông. Hắn mới để ý, thực sự nàng cũng không phải là nhỏ tuổi, cũng sắp 15 rồi. Nàng nói, qua đông này, đến tháng sau, xuân về, nàng sẽ được rời khỏi đây. Nàng sẽ được tự do trên bầu trời. Nụ cười của nàng tại sao lại trong sáng và rực rỡ như vậy? Thực sự làm tâm hắn ngứa ngáy. Hắn muốn nói với nàng đừng rời đi. Thế giới bên ngoài một chút cũng không tốt đẹp. Hắn muốn giữ lấy nụ cười này của nàng. Tiếng cười cao vút, lanh lảnh trong gió tuyết. Nàng cười.
- Ta không sợ. Tiểu Lăng Lăng chẳng lẽ không muốn bảo vệ ta sao?
- Ta? – hắn cười. – nàng tin ta sao?
- Tin chứ! – tiếng nàng lanh lảnh.
- Được, vậy ta nhất quyết không phụ nàng.
Hàn Yên Yên dùng 2 ngày ngắn ngủi để thu phục Giả Lăng Vân. Nàng biết, đối với nam nhân như hắn, phải dùng cách gì. Tâm lí nam nhân thực ra cũng rất đơn giản. Nàng tuy chưa ra giang hồ, nhưng nàng không phải không biết chuyện trên giang hồ. Tứ sư phụ vĩ đại chính là đệ nhất cung chủ thần bí của Thiên Tàm cung – tổ chức tình báo sát thủ lớn nhất trong truyền thuyết. Thiên Tàm cung tồn tại hơn ngàn năm. Cung chủ Thiên Tàm cung toàn những vị kì nữ. Đến đời của tứ sư phụ đã là người thứ 99. Thiên Tàm cung có bí kíp dưỡng nhan, có thể trẻ mãi không già. Đó chính là đích ngắm cho võ lâm giang hồ. Nhưng mà không ai dám đụng tới Thiên Tàm cung. Nó quá bí ẩn cũng như quá khủng bố. May mắn, Thiên Tàm cung đã thoái ẩn, không phân tranh với đời, cũng không nguy hại cho quyền lợi đám võ lâm kia.
Lại nói, nhờ người điều tra, nàng dễ dàng biết nam nhân trước mặt còn dấu nàng họ của hắn. Hắn tên Giả Lăng Vân. Họ Giả Lăng, tứ thiếu của Giả Lăng sơn trang. Chuyện ở Giả Lăng sơn trang nàng cũng biết ít nhiều. Tháng trước mẫu thân mẫu mực còn viết thư hỏi nàng bao giờ trở về, bà có bom đỏ cho nàng. Thật ngại quá. Đối với vị mẫu thân trên danh nghĩa tính cách như trẻ con này nàng cũng không có cách. Bom đỏ của nàng ta chính là thiếp xin kết thông gia của họ Giả Lăng. Nghe đồn tứ thiếu của Giả Lăng sơn trang là người trầm ổn nội liễm. Trên giang hồ nổi danh với tiêu. Ngọc tiêu của hắn được xếp vào top 10 vũ khí trên Yến Mộ Trai nhật báo. Vẻ bề ngoài cũng thực khiến nhiều nữ tử ngưỡng mộ. Nói chung chỉ một từ thôi. Tuyệt.
Lại nói, sống ở một chỗ gần thối nát như Giả Lăng sơn trang, hắn cần gì? Chính là sự chân thành, thật lòng đối đãi. Vậy nên, nàng sử dụng phương án mềm mỏng. Gì chứ ở hiện đại, nàng vẫn được nhận xét là đại trí giả ngu. Một chút thật thà ngốc nghếch này, sao có thể không diễn đạt được. Chỉ cần hắn động tâm, nàng còn sợ hắn thay lòng sao? Không có khả năng. Nam nhân này định sẵn cưới Hàn Yên Yên. Thật không may Hàn Yên Yên trong truyền thuyết bệnh tật triền miên, đại môn cũng không qua kia chính là nàng. Nàng phải hảo hảo đùa giỡn hắn một phen mới được.
Một tháng sau.
Tuyết đã tan. Dưới đáy cốc, vạn vật nở hoa. Giả Lăng Vân hắn cũng đã hồi phục được bảy tám phần công lực. Hàng ngày nàng và hắn sống sớm tối bên nhau, thực sự cũng rất ngọt ngào. Loại người như hắn ngại nói chuyện tình cảm. Còn nàng thì mỗi sáng thức dậy, sẽ mở cửa sổ đầy tuyết rơi, hét thật to
- Tiểu Lăng Lăng là của tiểu Yên Yên.
Hắn không nói, nhưng sẽ chạy ra đóng cửa sổ, phủi những bông tuyết dính trên người nàng, giọng điệu trách cứ cũng đầy sủng nịnh.
- Trời lạnh như vậy, mở cửa ra làm gì?
Nàng sẽ cười ngốc nghếch mà nói rằng, nàng muốn cho tất cả mọi người biết hắn là của nàng. Hắn không nói gì, nhưng nhu tình trong ánh mắt sẽ không dứt.
Phải, hắn không thích nói nhiều. Hắn nói nàng nói hết phần hắn là đủ rồi. Hắn cũng không cần nói, bởi trong hành động của hắn, nàng biết hắn động tình. Còn nàng cũng thấy thật sự ấm áp.
Nàng thích chui vào lòng hắn nằm. Kể từ khi hắn có thể hoạt động, nàng không nằm trên tầng hai của giường mà chuyển hẳn xuống nằm cạnh hắn. Ban đầu hắn phản đối, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ủy khuất, hắn lại mềm lòng. Ngày đầu tiên, hắn cứng đờ người khi bị nàng dụi dụi vào lòng. Mùi thơm thanh thuần của cỏ, còn có mùi sữa ngòn ngọt. Không phấn son. Những xúc cảm mềm mại quanh quẩn vấn vít bên chóp mũi. Rồi dần dần, hắn quen với mùi của nàng. Như một thứ thuốc phiện không thể cai, hắn yêu thích cái mùi hương của nàng. Hơn một tháng đồng sàng cộng chẩm, sớm tối bên nhau, hắn hiểu nàng hơn. Nàng thích nói, thích ồn ào bởi vì nàng sợ cô đơn. Một nữ nhân sống nơi thâm cốc như vậy, khi ở bên không có ai, sẽ thực sự sợ hãi như nào? Hắn thương xót nhiều hơn. Nàng thích nấu ăn. Những món nàng nấu thực sự rất ngon. Nàng nói nàng sợ đói. Có lần mấy vị sư phụ ném nàng một mình trong mười ngày khiến nàng thực sự suýt chết vì đói. Vì vậy, nàng đem đống dược của đại sư phụ ăn dần. Sau này, tứ sư phụ nói quá lãng phí dược, bắt nàng học nấu ăn. Nàng thực sự đã tiêu hủy 3 gian bếp. Nàng còn….
Hắn hiểu về nàng rất rõ, vì nàng kể. Còn nàng, nàng không cần hắn kể cũng hiểu rõ hắn. Hắn có cảm giác, khi mình cần gì, nàng cũng hiểu ngay tức khắc. Nàng có khi thực ngốc. Hành động của nàng ngô nghê quan tâm tới hắn nhưng lại chạm tới nơi mềm yếu nhất trong hắn. Bất tri bất giác, cứ vậy mà yêu.
Ngày nối tiếp ngày, Hàn Yên Yên mong sẽ như vậy mãi. Nhưng nàng cũng mong sự trở về của ngũ vị sư phụ. Bởi đó cũng là ngày, nàng sẽ xuất hiện trên giang hồ. Yên Yên cười ngọt ngào. Mai chính là ngày nàng chờ đợi nhất.
Sinh nhật nàng.