Yêu Nữ Giang Hồ

Chương 6: Chương 6




- Gió mát đưa thư trăng thu vô biên. Ta nhớ người đẹp ngày dài tựa năm. Tuy ta không phải là cây ngọc đón gió, thoải mái không câu nệ. Nhưng ta có tấm lòng rộng mở, cùng với đôi tay rắn chắc…

Trên đường rừng, một chiếc xe ngựa thoạt nhìn thật bình thường đang chạy. Ở bên ngoài đánh xe có hai người, một nam một nữ. Nam khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt tuy không đặc sắc nhưng cũng thanh tú dễ nhìn. Nữ hài nhìn mới khoảng 13, 14 tuổi. Đôi mắt biết cười híp lại tinh quái. Giọng hát “thánh thót” không nhịp điệu cũng hấp dẫn lạ lùng.

Vâng, đây chính là nữ chính của chúng ta. Hàn Yên Yên.

- Tiểu thư, bài hát này cũng thật lạ. – thiếu niên mặc tử y mặt có hơi đỏ, mắt vẫn nhìn thẳng, nói.

- Ừ, bài này ta học của Vi tước gia đó. Thế nào?

- Vi tước gia? – Thiếu niên hơi nghĩ ngợi. – Ta chỉ biết có Vi vương gia của Tây Lương hoàng triều ta thôi

Ngươi đương nhiên không biết. Yên Yên bĩu môi. Vi tước gia Vi Tiểu Bảo là bạn tốt của Khang Hi đó. Hắn làm thái giám còn cưới được 7 bà vợ. Xì, nàng nhất định vượt qua Vi tước gia, vượt qua cả tứ sư phụ. Nàng muốn ngắm mĩ nam a~~~

- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua an toàn, phải để lại mãi lộ. Tiểu tử kia, mau giao tiền ra đây.

- Oa, tiểu Hiên tử, ngươi xem có phải chúng ta gặp sơn tặc không? – Yên Yên mắt sáng rực

Tử Hiên chính là vị tiểu nhị nhanh nhẹn vừa mắt Yên Yên ở Long Môn khách điếm hôm đó. Nghe nói Yên Yên muốn lên Vân Sơn, Phạm Tam đã chọn một người nhanh nhẹn cho nàng. Tử Hiên năm nay 17 tuổi, là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ bé. Cũng có chút võ nghệ. Tính tình khéo léo, biết nhìn mặt người mà ứng xử. Hắn đi cùng nàng ròng rã hơn tháng trời, bị nàng vừa đi vừa ngắm cảnh vừa nghỉ. Cảm nhận về vị chủ tử đứng sau mà hắn ngưỡng mộ hoàn toàn sụp đổ. Nàng ta 15 tuổi mà xử sự như trẻ con. Nàng ta ham ăn, mê ngủ, thích chòng ghẹo mĩ nam mĩ nữ. Những lời nàng ta nói ngây thơ vô số tội.

Nhưng không thể không nói, nàng ta có thực lực. Tử Hiên chỉ biết, chủ tử đằng sau của Long Môn khách điếm làm sao không thể không có thực lực. Hàn Yên Yên này tuy tùy hứng, phá phách nhưng kì thực rất rộng lượng. Nửa tháng trước, nàng còn cứu một nam nhân trong rừng vì hắn rất “dễ nhìn”. Vâng, đã bảo chủ tử của hắn mê mĩ nam mà. Nàng cứu người kia đang hấp hối, trúng kì độc Tử Đinh Hương, chậm một chung trà nữa là mất mạng. Nam nhân kia sau khi tỉnh, đã tặng nàng một khối lệnh bài rồi biến mất. Bấy giờ hắn mới biết, chủ tử của hắn cứu cái dạng gì. Là giáo chủ tà giáo nổi tiếng trên giang hồ với biệt danh Tu La Thị Huyết – Hắc Dạ.

Được rồi, nàng ta có y thuật tuyệt đối không thua Trích Diễm thần y trong truyền thuyết. Hàn Yên Yên nghe xong nhận xét của hắn bĩu môi nó.

- Ta như vậy mà cái Âu Dương tiểu thư kia dám coi thường. Ta chẳng qua coi trọng tên Âu Dương Tử Minh đó đẹp trai mà lại bị què như thế, muốn chữa cho hắn. Cái cô nàng bạch y kia cư nhiên nghi ngờ. Sau này có cho tiền ta cũng không chữa.

Đương nhiên hắn cũng nghĩ như vậy. Nhưng là hình như hắn quên, cho sắc nàng dĩ nhiên sẽ chữa. Nàng không lấy tiền mà chỉ lấy rất nhiều tiền à thôi.

Nàng còn giỏi cầm. Cây đàn nàng thường vác trên vai khi đi đường rừng vắng nàng sẽ lôi ra đàn. Tiếng đàn khiến một kẻ không hiểu về âm luật như hắn cũng thấy say đắm trong đó.Ca từ nhẹ nhàng mềm mại, giọng ca thánh khiết như tiếng suối trong. Hắn thực sự rất tự hào tiểu thư nhà mình.

Nhưng mà khoan. Mấy cái tài kia chỉ dành cứu người với vui chơi. Còn trong hoàn cảnh này, có lẽ chỉ có hắn mới có thể ra tay. Nhìn tiểu thư trói gà không chặt, trong người cũng không thấy có nội lực gì. Bất đắc dĩ, hắn lắc đầu.

- Đúng, họ chính là sơn tặc.

- Thật tốt quá! – nàng cười híp mắt. – Ta còn tưởng tốn công tìm đến họ.

Tử Hiên ngạc nhiên. Đi với nàng hết kinh hỉ này đến kinh hỉ khác hắn quen rồi. Đến Vân Sơn có hai đường, nàng lại chọn đường vòng lâu hơn. Đi đường không thích quan lộ lại thích đường rừng núi. Gặp người sắp chết nếu vừa mắt thì cứu, không vừa mắt thì mặc kệ. Nàng tùy tâm sở dục mà làm việc.

- Hừ, nhóc con hỉ mũi chưa sạch chắc chắn chưa nghe danh tiếng của Huyền Phong trại của chúng ta. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

- Phải đó. Nhìn nàng mặt mũi không tồi. Đem về làm áp trại phu nhân cho trại chủ đi. – 1 kẻ lên tiếng

- Hừ, lão tử lâu lắm chưa đụng đàn bà. Đứa trẻ này nhìn còn chưa có phát dục. Thế nào có thể thỏa mãn huynh đệ. – kẻ khác lên tiếng

- Ha ha ha…

Tiếng cười nói dâm đãng cứ vang lên. Tử Hiên bên cạnh tức muốn xông lên nhưng bị Yên Yên giữ lại không cho động thủ. Hắn ấm ức nhìn nàng thì nàng lại cười.

- Aizzzz, tưởng Huyền Quân như thế nào, sao lại thành cái dạng này rồi?

Dứt lời, tất cả đột nhiên yên tĩnh lại. Tên cầm đầu quan sát kĩ Yên Yên, thấy nàng thế nào cũng chỉ là một con nhóc chưa quá 13, 14 tuổi. Khóe mắt câu ý cười nhàn nhạt mà khiến người ta lạnh đi.

- Ngươi là ai? – hắn chăm chú nhìn

- Ta tên Yên Yên

Chỉ thấy nàng trở lại vẻ tươi cười cợt nhả ban nãy, loáng một cái, cái bóng màu trắng khẽ động. Khi hắn kịp định thần lại thì nghe tiếng kêu thảm của huynh đệ đằng sau. Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy tất cả bất động. Hắn sợ hãi nhìn lại trên xe ngựa, Yên Yên thực sự vẫn ngồi yên chỗ cũ.

Cao thủ a.

Tử Hiên bây giờ mới khẳng định, tiểu thư chính là thâm tàng bất lộ. Thủ pháp ra tay quá thần kì. Lúc đó tưởng nàng dùng khinh công nhưng thực chất chỉ là động tác giả. Chân chính điểm huyệt chính là động tác tay không điểm huyệt đã thất truyền từ lâu. Động tác này, phải dùng đến nội lực thực sự lớn mới có thể làm ra. Hơn hết, một lần điểm huyệt hơn 30 người, quả thực quá bưu hãn.

Hắn phục nàng thật rồi.

Có thể cứu người cũng có thể giết người. Có thể làm thục nữ, lại vẫn là có cá tính riêng. Con người nàng càng khiến cho người ta tò mò muốn tìm hiểu.

- Đưa ta đi gặp trại chủ của các ngươi. – Yên Yên vênh mặt. – tiểu Hiên tử, đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.