Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Buổi tối Ngãi Phong Lý cùng các đồng sự chơi đến phóng túng. Nhìn các đồng nghiệp đã nhậm chức nhiều năm chơi tuyệt đối cũng không kém các nam thanh niên trong trường học. Ngãi Phong Lý cảm giác, không khí của các đồng nghiệp lúc này so với lúc nàng tốt nghiệp đại học càng náo nhiệt hơn.
Nhưng lúc ấy, cảm giác tồn tại của Ngãi Phong Lý là rất thấp, nàng luôn yên lặng ngồi ở trong góc nhìn đồng học ngoạn nháo. Nhưng hôm nay nàng không có được đãi ngộ như vậy, nàng là cô nương trẻ tuổi nhất trong nhóm, ngay từ đầu liền bị ép đến ngồi chính giữa còn yêu cầu cống hiến một ca khúc.
Ngãi Phong Lý nào dám ở trước mặt mọi người triển lãm giọng hát của mình, ngượng ngùng cầm microphone nhìn mọi người nói nàng ngũ âm không tốt, không muốn bêu xấu, nàng là tự phạt một chén rượu.
“3 ly! Không bớt ly nào” một nữ đồng nghiệp khác ồn ào, nàng bình thường rất thích chỉnh người, hiện tại bắt được Ngãi Phong Lý nào có ý định buông tha.
Ngãi Phong Lý nghĩ rằng “nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân' đây, nhưng nàng là không hiến ca, nên vẫn là đáp ứng. Ba ly thì ba ly, tuy không phải tửu lượng của nàng không cao, nhưng cũng không phải một người một ly liền gục.
Ngãi Phong Lý đáp ứng uống 3 ly, mọi người liền lập tức hưng phấn lên, một đám còn kêu ầm ĩ “Uống, cụng ly!“. Ngãi Phong Lý bị lăn qua lăn lại, người nào cũng muốn chạm cốc, uống không ít.
Chơi đến nữa đêm, tất cả mọi người đều đở nhau trở về khách sạn. Ngãi Phong Lý uống có chút nhiều, dọc theo đường đi Vương Việt đều chiếu cố nàng, thể hiện bộ dáng người đàn ông ôn nhu. Đến thang máy, các nam đồng sự đều bấm tầng 14, lại giúp các nữ bấm chọn tầng 13. Đến tầng 13 các đại nam nhân ồn ào muốn đưa 3 nữ đồng chí về phòng, bị một nữ đồng sự trắng mắt cự tuyệt, đều không cần Ngãi Phong Lý mở miệng. Khả năng phòng hộ của phái nữ là như vậy đi, mặc dù mọi người là hào phòng nhưng vẫn giữ ý tứ.
Hai viêc chức hướng Ngãi Phong Lý nói lời ngủ ngon cũng liền trở về phòng nghỉ ngơi, Ngãi Phong Lý bước về phòng mình ở cuối hành lang mà đi, đến trước phòng cũng không vội mở cửa, mà có chút quyến luyến nhìn qua phòng kế bên, trong lòng có chút phát khổ.
Không biết lúc này Mạnh Hân đang ở cùng ai, làm những gì. Nội tâm của nàng chợt phiền muộn, vừa nghĩ Mạnh Hân là vì một người mà đặc biệt muốn đi Osaka, liền cảm giác tim của mình nhói đau đến không thở được. Nàng không biết bản thân tại sao lại thế này, vì một người mà bản thân có thể khổ sở đến trình trạng này.
Nội tâm áp bức nhưng không thể phát tiết, nàng mang theo vài tia thanh tỉnh cầm ra điện thoại, bấm số điện thoại của Mạnh Hân. Nàng biết hiện tại Mạnh Hân đã có thể muốn ngủ, hơn nữa bản thân cũng không thể vô cớ mà gọi điện cho Mạnh Hân, nhưng nàng vẫn muốn làm như vậy, không thì, nàng thật sự cảm giác cả người mình sẽ nổ tung mất.
“'Ân” Ngãi Phong Lý bấm không bao lâu liền có người tiếp.
Ngãi Phong Lý lập tức khẩn trương lên, nội tâm ầm ĩ bất chợt trong nháy máy liền yên ổn, giờ phút này nghe được thanh âm của Mạnh Hân, lại sinh ra một chút cảm động. Có lẽ, nàng cũng chưa chú ý đến hảo cảm dành cho Mạnh Hân vốn chỉ chôn giấu ở một góc hẻo lánh trong lòng đã muốn phát triển thành một đám dây leo chằng chịt, không cách nào cắt bỏ. Chính mình như một người đứng giữa vùng đất đó, nội tâm sớm đã bị vây quanh, không cách nào nhúc nhích.Ngãi Phong Lý yên ổn cảm xúc, thanh âm ôn nhu hỏi “Chị như thế nào còn chưa ngủ”
Mạnh Hân nở nụ cười một cái, Ngãi Phong Lý nghe Mạnh Hân cười, mặt trong nháy mắt đỏ bừng “Cô cũng không phải chưa ngủ sao?”
“Em... em vừa cùng bọn họ đi ca hát về. Mới đến phòng”
“Ân”
Mạnh Hân trả lời, Ngãi Phong Lý cũng không biết mình còn muốn nói cái gì, sau đó lại nói “Cũng chúc chị lễ giáng sinh vui vẻ, còn có em... em nhớ chị”
Ngãi Phong Lý nói xong câu này liền nhanh chóng cúp điện thoại, một người trong phòng sờ điện thoại di động lại sờ bộ ngực đang đập phập phồng của mình, sắc mặt nóng lên.
Mạnh Hân bên này vẫn còn cùng hai nữ nhân ăn cơm. Hai nữ nhân bộ dáng thập phần giống nhau, phong cách nhưng khác nhau rất lớn.
Một người trong đó là mái trong uốn xinh đẹp, trang điểm có chút dày đặc, bộ dáng lại thập phần tinh xảo. Một người như vậy so với Lâm Ánh Ti còn muốn quyến rũ hơn vài phần, mà người còi lại, bộ dáng lại rất thanh thuần, một mái tóc dài tùy ý xõa xuống, khuôn mặt thoạt nhìn chỉ mới 20, bộ dáng cũng thập phần kinh diễm.
Đáng chú ý ở chỗ, hai nữ nhân này khuôn mặt giống như đúc ra, hai người gắp đồ ăn cho nhau, ánh mắt thâm thúy đánh giá người đối diện đang nghe điện thoại, cho đến khi Mạnh Hân buông điện thoại mới ngồi ngay ngắn.
“Ai nha” nói chuyện là Bắc Dã Ương.
Mạnh Hân sắc mặt bình thản gắp đồ ăn “Chuyện tài liệu kia liền quyết định như vậy”
“Mạnh Hân, cậu như thế nào lại không đáng yêu như vậy?”, Bắc Dã Ương bĩu môi.
Nữ nhân còn lại có chút cưng chìu sờ sờ đầu Bắc Dã Ương, nói “Là ai gọi điện thoại cho cậu, lại là nữ“.
Bắc Dã Mộng thính lực so với mọi người rất tốt, cho nên nàng nghe được giọng nói trong điện thoại bên kia là nữ, còn là phụ nữ trẻ tuổi. hơn nữa Mạnh Hân trả lời bên này nàng là nghe được, nên cũng đối với người kia hiếu kỳ không thôi.
“Nữ?! Mạnh Hân cậu là không phải tham gia vào vòng tròn của chúng ta đi”
“Không phải”
Mạnh Hân lãnh đạm lên tiếng, đánh gãy suy đoán của Bắc Dã Ương, Bắc Dã Ương có chút nản lòng. Mạnh Hân là một người tuyệt không thú vị, năm đó xuất ngoại đi học cũng là bộ dáng không thú vị này, hiện tại cũng qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ không thú vị là công tác, thật sự là không có một chút biến hóa.
Bắc Dã Mộng mang một chút tươi cười, nhéo nhéo bàn tay trong lòng mình, bảo Bắc Dã Ương đợi lát nữa lại nói.
Mạnh Hân biết được kết quả mình muốn liền chuyên tâm ăn cơm, thật vất vả mới liên hệ được hai người, lại muốn hẹn mình nửa đêm đi ra ăn cơm. Nếu hiện tại mọi chuyện đều thuận lợi, nhiệm vụ của nàng cũng hoàn thành. Nhớ tới lời của Ngãi Phong Lý trong điện thoại, biểu tình thoáng qua một chút ôn nhu nghĩ ngày sớm ngày mai trở về Tokyo.
Ngãi Phong Lý nói chuyện xong tâm tình trong lòng cũng khá hơn rất nhiều, nàng tuyệt đối không hối hận trước khi cúp điện thoại nói câu “em nhớ chị”,Ngãi Phong Lý có chút ân ẩn chờ mong, đeo một tâm tình như vậy, rất nhanh liền ngủ.
Đến 8-9 giờ sáng hôm sau bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Ngãi Phong Lý còn buồn ngủ đi mở cửa, mở cửa liền cấp cho đối phương một bộ dáng khó chịu khi bị đánh thức.
“Cô mất hứng? Tôi đây không tìm cô” Mạnh Hân làm bộ phải rời đi.
Ngãi Phong Lý mới đầu còn không hiểu, lập tức thanh tĩnh, thanh âm này, khuôn mặt này. Nữ vương đại nhân!
Ngãi Phong Lý kinh hỉ nở nụ cười chọc Mạnh Hân nở nụ cười “Vui vẻ như vậy sao? Còn không cho tôi vào”
Ngãi Phong Lý vội vàng nghiêng thân để Mạnh Hân đi vào, ngực có chút khẩn trương, bất quá lần này là vì vui sướng mà khẩn trương.
Nàng còn nhớ rõ tối hôm qua mình nói nhớ Mạnh nữ vương đi? Kết quả, sáng sớm hôm sau Mạnh nữ vương liền tìm tới cửa, đây chẳng phải là chuyện ngay cả lúc nằm mơ mình đều muốn thấy sao. Mạnh Hân, nàng đối với mình cũng là có hảo cảm đi.
Ngãi Phong Lý cho rằng, tuy không thể nói Mạnh nữ vương là thích mình, nhưng hảo cảm chắc chắn phải có, nghĩ đến đây Ngãi Phong Lý liền lập tức vui vẻ, bản thân là có cơ hội sao. Ngày sau, thời gian vẫn còn dài.
Từ lúc Mạnh Hân vào cửa, ánh mắt Ngãi Phong Lý hầu như muốn dính vào trên người nàng, sáng nay Mạnh Hân là ngồi chuyến tàu cao tốc sớm nhất mà về, hiện tại nhìn Ngãi Phong Lý chỉ có bộ dáng ngốc tử nhìn mình, lại không ân cần thăm hỏi , liền có chút oán giận “Như thế nào, tối hôm qua còn nói nhớ tôi, hiện tại như thế nào lại không nói chuyện.”
__________________
Beta: nguyên tắc thay đổi xưng hô của mình rất đơn giản, ai xác định được tình cảm của mình rồi, thì mình sẽ thay đổi (─‿‿─) mà còn phải tùy vào tính cách của nhân vật nữa nhé =]]]