“Vậy ngươi thử xem thứ này xem.” Một tu sĩ khác cười híp mắt ném vèo ra một xấp trận bàn.
“Cái này và trận bàn này của Lưu tiền bối là cùng một trận pháp. Mà cái này và cái này là trận pháp có công năng tiếp cận, còn cái này và cái này...”Giang Vân Hạc giống như đang chơi kim cương vậy,tay hắn cứ linh hoạt như cái máy lấy từng cặp trận bàn giống nhau đặt sang bên cạnh.
Phải biết hai người này khác nhau ở môn phái, phương pháp chế tạo trận pháp hoàn toàn không giống nhau. Cho dù là tu hành trận pháp đạt được tới cảnh giới nhất định cũng chưa chắc có thể nhận ra nhanh như vậy. Giang Vân Hạc chỉ là một tiểu tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh lại có thể làm được mà không hề có sai sót, đồng thời hắn có thể phân ra trận pháp giống nhau và gần giống nhau.
“Ba trận bàn này mỗi một cái đều có một bộ phận tương tự nhau.” Giang Vân Hạc lại lấy ra ba trận bàn nói.
Tư Không Danh Minh đã khó bình tĩnh được, phải biết rằng ba trận bàn Giang Vân Hạc lấy ra trước mắt chính là Phong Lôi Trận, sau đó theo thứ tự là Phong Hỏa Trận và Lôi Hỏa Trận.
Mọi người dường như gặp phải sự việc kì lạ nào đó, tinh thần của mỗi người đều chịu sự trùng kích to lớn.
“Ngươi thử nhìn cái này.”
“Xem thêm cả những thứ này nữa.”
Nhất thời giữa sân lại nhiều thêm mười mấy trận bàn.
Giang Vân Hạc:...
Các vị, đề thi này thật là hiếm thấy đi? Chơi có vui không?
Trong lòng hắn oán thầm, nhưng vẫn phải thành thành thật thật chọn lựa phân biệt trận bàn.
Trong lúc Giang Vân Hạc đang chọn, những người khác thì đi đối chiếu công hiệu của trận bàn. Kết quả cuối cùng là tất cả đều chính xác.
“Nếu ngươi gia nhập Tinh Tượng Tông của ta, ngươi chính là đệ tử ruột của ta, so với con ruột còn thân hơn. Ngươi muốn lấy Chấp Nguyệt cũng được, về sau ta cầu hôn cho ngươi, ngươi nếu muốn cưới nhiều hơn, lão phu vẫn còn mấy đứa con gái...” Tư Không Danh Minh không cần để ý đến người khác,hắn bắt Giang Vân Hạc lại nói thầm.
Dù sao nơi đây cũng không phải của địa bàn Tử Thần Tông.
Mấy lão giả khác thì lộ vẻ mặt đầy tiếc rẻ. Bọn họ suy nghĩ vì sao không phát hiện thiếu niên này sớm một chút,giờ lại bị Tử Thần Tông đoạt trước.
Chỉ là không ai dám nói ra như Tư Không Danh Minh mà thôi.
Đôi mắt của Giang Vân Hạc sáng lên.
“Tư Không lão cẩu! Ngươi vừa nói cái gì?” Một giọng nữ nhàn nhạt truyền đến.
Chỉ cần nghe từ cách xưng hô này là có thể biết được, nếu như Tư Không Danh Minh giải thích không tốt, một giây kế tiếp sẽ có đánh nhau to.
“Đệ tử này ở lại Tử Thần Tông của ngươi quá lãng phí.” Tư Không Danh Minh cười ha hả nói, tay vẫn không buông ra.”Các ngươi đây là đang nhận sai đệ tử! Không bằng ta với ngươi trao đổi, môn hạ đệ tử của ta tùy ngươi chọn.”
Giang Vân Hạc hơi khom người nói: “Đa tạ tiền bối ưu ái, chỉ là vãn bối đã lạy sư tôn.”
Trong lòng hắn thì: Tư Không tiền bối ngươi nhất định phải kiên trì một chút, cướp đi cũng được, ta chắc chắn không phản kháng.
“Tư Không lão cẩu,ngươi nghe cho kĩ đây! Nếu ngươi còn dây dưa nữa, ngươi có tin ta mang những chuyện xấu của ngươi ra ngoài không?
Đồ đệ của ta chính là đồ đệ của ta, đừng nói tới mấy người đệ tử vớ vẩn của ngươi,cho dù là tiên giáng trần, ta cũng không đổi.” Nam Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt của Tư Không Danh Minh thay đổi mấy lần,rồi đành buông tay ra với vẻ mặt tiếc hận.
“Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
Giang Vân Hạc: Ai ai ai, đại lão ngài có thể kiên trì thêm một chút nữa! Ta cảm thấy Tinh Tượng Tông thật tốt, đứng đầu chính đạo,ta còn có cả bạn tốt chí giao Tư Không Quy.
Nói vậy nhưng trong lòng Giang Vân Hạc vẫn ngẫm lại, hắn cũng nghĩ mình không thể bái một sư môn khác. Thái độ làm người không cho phép hắn làm điều đó.
Nhưng không ngờ Nam Nguyệt có thể nói ra tiên giáng trần tới cũng không đổi. Nói thật lòng thì hắn có sư phụ như vậy thật là tốt.
Nhưng mà sư phụ gọi Tư Không đại lão là lão cẩu, vậy mà lão già này không hề tỏ thái độ tức giận chút nào, chẳng lẽ... Giang Vân Hạc bỗng có một ý nghĩ lớn gan.
“Khụ.” Giang Vân Hạc mau chóng dẹp bỏ ý nghĩ này qua một chỗ,hắn ho khan một tiếng, nói vội”Trong những trận bàn này không có cái nào giống trận pháp bên ngoài cả.”
Lời vừa nói ra liền kéo suy nghĩ của mọi người trở về. Dù sao đã không giành được đồ đệ này, vậy thì việc cần thiết bây giờ là hiểu rõ rốt cuộc đối phương có mai phục gì ở bên ngoài.
“Nếu như mục tiêu của bọn chúng là tất cả mọi người, ta nghĩ sẽ là một trận pháp có uy lực công kích rất lớn,hoặc là một trận pháp cấm phi hành.Nhưng ta thấy cái thứ hai có khản năng lớn hơn,không biết các vị có thể bố trí ra mấy trận pháp để ta xác định hay không?” Giang Vân Hạc nói ra ý nghĩ của chính mình.
Hắn không biết nhiều trận pháp, nhưng ít nhất vẫn biết tác dụng của nó.Nếu không phải là tấn công địch, cản trở địch, quấy nhiễu địch, vây khốn địch hay một ít công hiệu đặc thù,thì có thể kẻ địch sẽ dựa vào thói quen của những tu sĩ này là hay bay đến bay đi. Nếu như là hắn mai phục thì nhất định sẽ dùng trận pháp cấm phi hành, nếu tu sĩ không kịp đề phòng sẽ ngã bị thương không ít.
Mà người bị thương thì càng khó chạy thoát.
Nghe vậy, sắc mặt Nam Nguyệt hơi hòa hoãn lại,nàng không thèm để ý tới Tư Không Danh Minh nữa, gật đầu nói: “Lời này ta thấy rất phải, các ngươi thấy thế nào?”
Tinh Tượng Tông Lưu Loan nói: “Trận pháp cấm phi hành so với trận pháp khác càng khó có được. Nếu muốn lập trận trên cả ba con đường như vậy không biết phải tiêu hao bao nhiêu pháp khí,nhưng nếu thành công thì có thể xưng là cấm bay pháp vực. Nếu là thật thì không biết người sau lưng có bao nhiêu tài nguyên thực lực.”
“Thử qua là biết,may mắn là ta biết một loại, bây giờ tài liệu cũng đủ, có thể bố trí một trận pháp cấm bay loại nhỏ.” Một lão giả khác nói.
Rồi lão giả đó đưa một ngón tay ra,có vài lá cờ rơi xuống tạo thành hình vuông. Vài khối khoáng thạch, pháp khí khác nhau rơi xuống. Trong pháp khí có bàn tính, hạt châu, như ý, kim thiền. Lão giả lại ném thêm một viên linh châu vào,rất nhanh chóng linh khí trong phạm vi hai thước vuông kia bị hút gần như hết sạch, chỉ còn một chút linh khí dưới chuyển động duy trì trận pháp.
“Thành.” Lão giả vuốt râu có chút đắc ý, mặc dù chỉ là tiểu trận nhưng cũng có thể nhìn ra một hai phần thủ đoạn khác người của hắn.
Mấy người khác thấy vậg đều tán thưởng,trên mặt mang vui vẻ hài lòng.
“Không phải là cái này.” Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu.
“Ta thử một chút.” Một người khác nói,rất nhanh hắn cũng bố trí ra một trận pháp.
“Trận này gần giống cái vừa rồi, cũng không phải cái này.” Giang Vân Hạc lắc đầu lần thứ hai.
“Không lẽ có liên quan tới trọng lực?” Một người khác lúc này cũng bố trí ra một trận.
Giang Vân Hạc ngồi ở một bên chăm chú xem,thật ra từ nãy tới giờ hắn vẫn chú ý tới một việc, những người am hiểu trận pháp này...hình như tóc cũng không nhiều...
Không biết là có phải là...
Nếu như là vậy thì thật là đáng sợ...
Mà trong đám người cũng chỉ có Tư Không Danh Minh có râu mép tóc tai mọc bình thường.
“Tiểu tử, ngươi xem trận pháp này thế nào?” Lúc Giang Vân Hạc đang thất thần, lão giả kia đã bố trí xong trận thế, cười tủm tỉm hỏi.
Giang Vân Hạc nhìn sang, thoáng suy tư một chút rồi ánh mắt sáng lên: “Có bộ phận tương đồng.”
Sau đó bổ sung một câu: “Một phần nhỏ tương đồng.”
“Bộ phận nào?” Lão giả kia hỏi.
Giang Vân Hạc dang hai cánh tay, hắn không biết phải nói như thế nào.
Hắn nhìn thấy số liệu, cũng không phải đồ vật gì khác.
“Xóa một bộ phận trong trận pháp này, nó có thể tồn tại sao?” Giang Vân Hạc hỏi.
Lão giả nhíu mày suy tư hồi lâu, sau đó bỏ ra hai khối khoáng thạch và một bàn tính.
“Tăng gấp đôi bộ phận còn lại.” Giang Vân Hạc mỉm cười, không nghĩ tới giải quyết nhanh như vậy. Hắn tưởng rằng sau khi sửa đổi thì trận pháp của thế giới này sẽ mất đi hiệu lực. Không ngờ rằng trận pháp này lại có thể linh hoạt như vậy.
Tư Không Danh Minh lấy tay ra điểm một cái, từ trong trận đó bay ra một khối khoáng thạch.
“Tăng gấp đôi bộ phận còn lại.”
Giống như chơi xếp gỗ, lúc đầu rút ra hai khối gỗ thì tổng thể còn có thể duy trì cân đối, nhưng càng về sau càng khó.
Mọi người lại suy tư hồi lâu, Tư Không Danh Minh lại lấy ra một khối khoáng thạch.
“Khối này không thể động.” Giang Vân Hạc ánh mắt sáng ngời, lập tức nói.”Khối này nếu như động,tất cả bộ phận chắc chắc sẽ sụp đổ.”
“Quả nhiên là có quan hệ cùng trọng lực.” Tư Không Danh Minh mỉm cười nói.
“Là phương pháp phản chứng.” Giang Vân Hạc nhanh chóng hiểu được.
“Hiện tại đã xác định được trận pháp phía ngoài có liên quan tới trọng lực, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ,vậy những bộ phận khác là cái gì? Hay là chúng ta làm thêm vài trận pháp nữa để tiểu hữu xác định rõ một chút.” Tư Không Danh Minh nói.
“Đúng là như vậy.” Mọi người đều đáp.
“Vừa nãy thời gian ở ngoài quá ít, rất nhiều thứ ta chưa nhớ kỹ, hay là ta đi dò xét thêm một chút.” Giang Vân Hạc nói.
“Hôm nay không thể được, đi nhiều lần rất dễ bị phát hiện. Ngày mai để Chấp Nguyệt đi cùng ngươi đi, cũng có thể che giấu tai mắt người khác. Nhưng không nên đến gần quá, nếu không ta khó có thể xuất thủ cứu giúp.” Nam Nguyệt gật đầu tán thưởng.
Giang Vân Hạc dù là thiên phú, tính cách, cơ trí hay là độ đảm đương nhiệm vụ cũng đều làm cho nàng thoả mãn.
Đúng là hạt giống tốt. Sau này trưởng thành, cũng không làm bôi nhọ Nguyệt nhi.
...
Ngày thứ hai, Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt lại dạo qua một vòng bên ngoài
“Sư tỷ, ta có một món lễ vật cho ngươi. “ Giang Vân Hạc móc ra một cái hộp nhỏ.
“Là cái gì?” Chấp Nguyệt có chút nghi ngờ nhận lấy, một tay mở hộp ra.
“Tách!”
Bên trong hộp tuôn ra vô số đồ vật giống bông vải, trong suốt trắng tinh, tản ra hương vị ngọt nhẹ.
“Đây là gì?” Chấp Nguyệt nhìn hắn.
“Đây là những đám mây ta hái trên trời cùng với tâm ý của ta để làm ra trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại dĩ nhiên thực sự ở trong tay ta. Nếu như chúng ta thần giao cách cảm thì nó sẽ có vị ngọt, nếu như không phải thì nó sẽ biến thành vị đắng.” Giang Vân Hạc nhẹ giọng nói.
Chấp Nguyệt thận trọng nếm thử một miếng, nhăn mũi một cái: “Thật là ngọt.” Nụ cười rực rỡ càng thể hiện rõ trong đôi mắt nàng.
“Điều này nói rõ trong lòng chúng ta đang suy nghĩ nhớ mong giống nhau, có tính đồng bộ cao đó!” Giang Vân Hạc cười hì hì nói.
Mà thực ra trong cái hộp kia trên là —— kẹo bông đường!
Tối hôm qua nhìn thấy có tu sĩ mang theo một túi đường trộn hoa quả ăn, hắn xin một chút để về thử làm, sau đó làm thành công, rất dễ dàng.
Xa xa sát khí +1+1+1+1+1
Xa xa vị chua +1+1+1+1+1
Hai người tình tứ thêm một hồi,sau đó mới bay trở về, như thể một đôi tiểu tình nhân ra ngoài nói chuyện tình ái vậy.
Tiếp theo lại một ngày...
Lại một ngày... Liên tiếp năm ngày.
“Lại là bọn chúng, đến lúc đó mặc kệ người khác thế nào, đôi cẩu nam nữ này chắc chắn phải chết.” Một người bí mật ở chỗ tối nhìn hai bóng người rời đi, vẻ mặt hung ác.
Vẻ mặt người bên cạnh hắn cũng không khác là bao.
“Không sai,chúng nhất định phải chết!”
- --------
Đa tạ moon123 đã đẩy kp cho truyện.