“Đa tạ nha!” Mang theo lòng chân thành biết ơn của con cá mè hoa dưới sông, Giang Vân Hạc đi với thân trần, khiêng trên vai đống bạc được được bọc cẩn thận bởi áo của hắn rồi trở lại ven đường.
“Haizz, thật mệt mỏi! ” Giang Vân Hạc đem bạc đặt đống bạc xuống ven đường, ngồi bịch xuống đất.
Nguyên bản là rương bạc đã sớm hỏng, Giang Vân Hạc dùng áo bọc lại, chạy đi chạy lại bốn, năm lần thì mới lấy đủ.
Ban đầu tính sơ qua thì ít nhất cũng có nặng hơn trăm cân, ước chừng hơn hai trăm thỏi!!!
Giang Vân Hạc tính toán một chút, ước đoán là mười lượng một thỏi, mà mỗi thỏi chắc chắn không đủ một cân, phỏng chừng cũng khoảng tám lượng là cùng đi, như vậy một phần hai thỏi tương đương với bốn mươi khắc (1).
“Miệng lưỡi ngươi thế mà được, lá gan cũng lớn. ” Tô Tiểu Tiểu ngồi ở ven đường, nhìn Giang Vân Hạc nhếch nhác không còn chút hình tượng mà châm biếm.
Dùng bánh bao để đổi hai con cá lớn từ ngư yêu, lại còn lừa cả bạc của nó đi, nàng đứng ở phía xa nhưng cũng thấy rõ ràng.
Rồi liếc qua Giang Vân Hạc, nàng cảm thấy tên này miệng lưỡi trơn tru, trong bụng luôn có ý nghĩ xấu.
“Chỉ là thuận theo lợi ích đôi bên mà thôi, cá mè hoa kia quá đơn thuần, bạc đối với nó mà nói cũng chỉ là thứ vô dụng. Hơn nữa tùy ý lộ ra tiền tài mà bị kẻ tham lam dòm ngó thì liền dẫn đến họa sát thân, đây chính là rước họa chi đạo. Ta đem bạc này cầm đi, nó an tâm, cũng an toàn. Nói đến cùng, ta đây là làm người tốt chuyện tốt nha.” Giang Vân Hạc không thèm để ý nói.
“Rõ ràng là lừa người đoạt bảo, mà vẫn còn có thể như vậy nói năng hùng hồn như là hợp lý hợp tình, da mặt của ngươi cũng quá là dày đó. Nhưng không sao, ngươi rất thích hợp gia nhập vào Vô Ưu môn ta.
“Sư phó tại thượng, đây chính là lễ bái sư.” Giang Vân Hạc nghiêng người và liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Lúc này hắn mới biết được nơi Tô Tiểu Tiểu xuất thân, Vô Ưu Môn, nghe qua cũng không tệ, bất quá xem ý tứ của Tô Tiểu Tiểu, chắc hẳn cũng không phải là danh môn chính phái gì.
“Làm đồ đệ ta? Nằm mơ đi!” Tô Tiểu Tiểu cười nhạo nói.
“Sư tỷ tại thượng, còn thỉnh dẫn ta nhập môn! Tạ lễ nho nhỏ này không tính là gì!” Giang Vân Hạc cười hắc hắc.
“Ngươi tốt nhất không nên đùa lung tung, câu chuyện hai ngày qua cũng có chút ý tứ, theo làm tùy tùng của ta thật tốt vào, nói không chừng nếu ta tâm tình vui vẻ sẽ chỉ giáo ngươi một vài thứ.” Tô Tiểu Tiểu ngáp một cái.
“Đúng rồi, ta nhìn dáng vẻ của ngươi không giống người nhà bình thường, tay không thấy vết chai sạn, hẳn là cái gì cũng không thiếu, ngày đó ngươi khóc, là vì cái gì?” Tô Tiểu Tiểu tròng mắt vừa chuyển đột nhiên nói.
Giang Vân Hạc vừa nghe lời này, nhất thời có chút lúng túng, cũng không thể nói là mình đang chơi game thì bị cảm động nên lệ nóng lưnh tròng đi.
Lập tức ngữ điệu hắn trầm xuống cỏ vẻ đau xót: “Thật không dám dấu diếm, ngày đó vô số người vì cứu ta mà hy sinh hết thảy (thông số), nhìn bọn họ từng người ngẫ xuống, ta thật sự là…… Trong lòng hổ thẹn…( tay tàn, gieo họa cho không biết bao nhiêu tích lũy của những người chơi)”
“Ồ, đây còn là một mối thâm cừu đại hận đấy! Nhưng ngươi ngày đó cũng không phải nói như vậy nha……” Tô Tiểu Tiểu học theo thanh âm của Giang Vân Hạc: “ Đó là một buổi chiều đẹp trời nắng ấm, không chêu không chọc vào ai, ta liền ở nhà một cách đàng hoàng, trong chớp mắt, liền vèo một cái thì xuất hiện ở đây.”
Học học, Tô Tiểu Tiểu liền cười một mình, tiếng cười êm tai chứa đầy dụ hoặc như tiếng chuông được cơn gió nhẹ vỗ về.
Giang Vân Hạc im lặng không nói gì, chỉ tập trung vào hai con cá nướng
Tô Tiểu Tiểu cũng không hỏi, nàng đối với chuyện này cũng không quá cảm thấy hứng thú, vừa rồi chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Không bao lâu mùi thơm liền ngập tràn không gian, Giang Vân Hạc đem gia vị rắc lên, mùi hương càng thêm mê người.
“Hảo, có thể ăn rồi, đáng tiếc gia vị quá ít, chỉ có muối ăn cùng với hồi hương thảo, nếu có thêm ớt cay thì càng tuyệt hảo.” Giang Vân Hạc hơi có chút tiếc nuối nói. Hồi hương thảo cùng muối ăn đều là do hắn trộm từ nhà bếp của khách điếm.
Hắn không biết Tô Tiểu Tiểu có cần ăn cơm mỗi ngày hay không, dù sao hắn cũng phải ăn.
Đem cá đưa cho Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu nhìn con cá nướng mấy chỗ cháy đen, thần sắc lộ vẻ chán ghét. Bất quá, nghe thấy mùi hương trong không khí, đành cắn một ngụm, sắc mặt càng thêm ghét bỏ, tùy tay ném một bên. Thấy vậy, khóe mắt Giang Vân Hạc hơi chút co giật.
Tốt xấu gì cũng là chính mình vất vả nướng ra……
Được rồi, người ta chính là đại gia mà.
Không ăn thì không ăn đi, nhưng cũng đừng lãng phí vậy chứ...
Giang Vân Hạc buồn rầu cắn một miếng lớn, rồi nhíu mày.
Thịt cá khá ngọt khá ngon, nhưng không có rượu ướp qua, hương vị còn dư lại mấy phần tanh.
Nhưng thân ở vùng dã ngoại hoang vu, có ăn cũng đã tốt rồi.
Buổi sáng lên đường, đến giữa trưa hắn mới lót dạ hai cái bánh bao, cộng thêm hắn không giống như với Tô Tiểu Tiểu, có thể trực tiếp uống gió Tây Bắc (2), nếu mà không ăn thì một chút khí lực cũng không có mà dùng.
Cũng may xương cá không có mấy, ăn vào cũng nhanh, hắn cắn liền mấy miếng lớn, cuối cùng có chút để lót bụng.
Bỗng nhiên, một mùi hương nức mũi lan tràn trong không khí, làm người khác thèm nhỏ dãi các loại.
Hơn nữa hương vị còn rất quen thuộc, chính mình hôm qua còn mới ăn xong.
Ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt Tô Tiểu Tiểu xuất hiện một cái bàn nhỏ, trên đặt mấy cái mâm, trong mâm chứa nửa con gà, một mâm thịt xào, còn có hai món điểm tâm, đều là đến từ cái khách điếm kia.
Giang Vân Hạc:???
Ngươi là Doraemon sao?
Cái bàn này từ đâu ra?
Đồ ăn từ đâu ra?
Không nghĩ tới là thật sự có không gian pháp bảo nha!
Giang Vân Hạc thật là có chút kinh hỉ.
Tuy rằng thứ này không phải của hắn, nhưng mà ở cái thế giới này, đồ vật thú vị cũng có rất nhiều đi.
Chính mình cũng không thể dùng lẽ thường trên trái đất mà đem so với thế giới này.
Ngửi thấy mùi hương bay tới, nhìn lại trong tay mình một nhánh cá nướng đen, Giang Vân Hạc lập tức nuốt không trôi.
Mắt trông mong nhìn về Tô Tiểu Tiểu.
“Muốn ăn?” Tô Tiểu Tiểu tự rót tự uống, ngẩng đầu nhìn gương mặt, ánh mắt mong chờ của hắn, cau mũi một cái.
Giang Vân Hạc lắc đầu.
“Không muốn.”
“Không muốn? “Tô Tiểu Tiểu sắc mặt có chút lạnh nhạt.
“Vậy ngươi nhìn ta làm cái gì? Hay là muốn ta móc hai tròng mắt của ngươi ra?”
“Trên thực tế là muốn ăn, muốn nhiều là đằng khác, bất quá mùi cá quá tanh, miệng còn kinh tởm, liền không muốn ăn uống. Sớm biết rằng như vậy ta cần gì phải nướng cá! Mà ta càng tò mò, mấy thứ này lúc trước ngươi để chỗ nào vậy? Đúng là quá thần kỳ!.” Giang Vân Hạc nói.
Thầm nghĩ trong lòng, cô nương này vui buồn thất thường, nếu mình nói muốn ăn, nói không chừng lại ăn phải trái đắng.
Không nghĩ tới rằng là tự bản thân mình nói không muốn thì cũng không được.
Quả nhiên, nhừng lời đó vừa nói ra, trên khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu lại phủ lên thần sắc vừa lòng.
“Thu nạp hoàn, nói ngươi cũng không biết.”
“Có thể nói cho đồ nhà quê như ta mở rộng tầm mắt!” Giang Vân Hạc cười hiền lành.
“A!” Tô Tiểu Tiểu khẽ cười một tiếng, liền không để ý tới hắn, tự rót tự uống, miệng cắn từng miếng nhỏ.
Giang Vân Hạc nhìn thoáng qua liền chán nản cúi đầu xem cá nướng trong tay, điểm tâm của Tô Tiểu Tiểu cũng chứa nhiều vẻ hấp dẫn, khiến hắn càng phát sầu khi nghĩ làm sao xử lý được miếng cá.
Khẽ cắn môi, lấy đủ dũng khí, ăn được nửa miếng, liền đem cá còn dư ném qua một bên, thật sự là ăn không được.
Hơi nghỉ một chút, Giang Vân Hạc đứng dậy, dạo quanh một vòng phía ngoài khu rừng, nhặt ít nhánh cây, dùng để duy trì đống lửa.
Lúc sau tìm một chỗ bí ẩn rồi bắt đầu đào hố.
Đầu tiên, một bụi cây nhỏ được kéo ra, mang theo một tảng lớn bùn đất, mấy nhánh cây được đẩy sang hai bên.
Cái hố không cần sâu, chỉ cần có thể đem bạc chôn xuống là được.
Giang Vân Hạc làm hết thảy mất một giờ, Tô Tiểu Tiểu đang ở bên kia tự rót tự uống liền nhìn qua, cũng không nói lời nào, ánh mắt linh động, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhìn Giang Vân Hạc bên kia khoa tay múa chân một chút, chỉ lấy ra hai thỏi bạc dắt trên người, còn lại đều chôn xuống đất, Tô Tiểu Tiểu mới cười rộ lên: “Không nghĩ tới, ngươi thế mà thật sự là không tham lam.”
Trên đời người có lòng tham vô số, người chết vì tiền cũng không thiếu đi? Người bình thường nhìn thấy bạc nhiều như vậy, thế nhưng mà chỉ lấy hai thỏi, những thứ khác đều bỏ đi, cái này đúng thật là không dễ.
Tuy nhiên nàng cũng nhìn ra, Giang Vân Hạc tuy rằng ăn mặc kỳ dị, nhưng chắc chắn là con cái thương gia giàu có đi ra.
“Tiền tài cuối cùng khi chết cũng không mang đi được, cầm hai thỏi phòng thân là đủ rồi.” Giang Vân Hạc ngẩng đầu cười nói.
Nói rất tự nhiên.
Cũng không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn.
Thậm chí hai ngày trước hắn còn ở suy xét có nên gia nhập Cái bang hay không.
Ngồi nghỉ một lát, lại bắt đầu đem nhặt về mấy nhánh cây chưa khô hẳn rồi đặt lại gần đống lửa để chúng khô đi, bằng không trực tiếp ném vào đống lửa sẽ có rất nhiều khói.
“Ngươi rất thuần thục.” Tô Tiểu Tiểu chống cằm xem hắn bận rộn làm việc.
Tổng quan nàng cảm thấy người này rất có ý tứ.
Không quá láu cá, cũng không quá chất phác, không nhiều tâm tư, lại cũng không thành thật, lá gan có vẻ không lớn, nhưng chẳng quá khiếp nhược, nghe qua giống như người thường, nhưng so với người thường thì đều không giống như nhau.
Ví dụ như người thường liền sẽ không bình tĩnh như vậy, ở trước mặt nàng cũng sẽ không thản nhiên như thế.
Đặc biệt là ở điểm sau, ở dưới sức mạnh tuyệt đối, có mấy người thường có thể thoải mái đối mặt với mình? Đừng nói người thường, chính là những tên tuấn ngạn ở các môn phái kia cũng không mấy người có thể làm được.
“Chưa bao giờ nhìn thấy con heo chạy, thì chẳng lẽ chưa từng ăn qua thịt heo sao.” Giang Vân Hạc bận việc nên cũng không ngẩng đầu lên.
- ---------------
Chú thích:
(1). Khắc: đơn vị đo bên Trung Quốc, 1 cân tương đương với 500 khắc.
(2). Uống gió Tây Bắc: có hai nghĩa, nghĩa đen thì như tên câu, nghĩa bóng thì dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát, không cần ăn mà vẫn có thể sống.