Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 44: Chương 44: Nhặt được đồ Tốt mà vui sướng




Giang Vân Hạc cầm trong tay một viên nạp châu,ngón tay cái gẩy một phát,viên châu bay lên không trung,hắn giơ tay bắt lấy rồi lại làm lại,cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nào từ phía ngoài.

Lần này cả căn phòng chỉ còn một mình hắn.Bóp nát viên nạp châu thứ hai.

Uỳnh!

Cả khách sạn chấn động.

“Ai ai ai, làm gì đó?Định phá nhà phá cửa sao?” Dưới lầu truyền lên tiếng mắng chửi.

Giang Vân Hạc cả người toát mồ hôi lạnh,hắn nhìn thấy một cái xương đùi màu hoàng kim của người trưởng thành vừa cắm trên mặt đất.Sàn gỗ trực tiếp bị nện ra một cái lỗ thủng, một đầu khúc xương kẹt trong lỗ thủng,một đầu khác kém chút nữa nện vào chính mình.

“Khách quan, ngài đây là?” Tiểu nhị vội vã chạy lên phòng Giang Vân Hạc,đẩy cửa ra liền thấy cái xương đùi cắm giữa nhà,trong mắt hắn hiện lên kinh hãi.

“Ra ngoài đi,một lát nữa ta bồi thường cho các ngươi! Một phần cũng không thiếu.” Giang Vân Hạc sắc mặt lạnh lẽo.

“Khách quan,cầu ngài đừng đem khách sạn của chúng ta phá hủy...” Tiểu nhị cười khổ nói, trên thực tế khi hắn nhìn thấy xương đùi này liền biết trong phòng này không phải người bình thường, tự nhiên không dám nhiều lời, chỉ có thể cầu xin.

“Được,ta đã biết.Đúng rồi, dưới lầu không có người chứ? Nếu như mà có, ngươi mời bọn hắn đi cùng đi, ta cũng sẽ bồi thường cho họ.”

Chờ tiểu nhị đi rồi, Giang Vân Hạc cố hết sức lôi cái xương đùi kia ra khỏi sàn nhà.Vứt nó trên mặt đất,trong lòng hắn có chút phiền muộn,thứ này bây giờ phải xử lý thế nào đây?

Chỉ cần nhìn bề ngoài liền biết nó không phải là phàm vật.

Từ lỗ thủng hắn nhìn xuống dưới lầu một chút, còn tốt, không có ai cả.

Mở tiếp viên nạp châu thứ ba,Giang Vân Hạc chỉ thấy trước người có thêm một cái hộp ngọc,trên nắp hộp còn tỏa ra hàn khí nhè nhẹ.Mở ra thì thấy bên trong hộp có một loại cây nhìn qua hơi giống hình rồng,rễ lá vẫn còn đầy đủ.

Nhưng nhìn thêm một chút,trên mặt Giang Vân Hạc liền lộ ra thần sắc vui mừng,loại thảo dược này lúc trước từ quyển sách đoạt được cùng với Lưu Ly Chân Pháp hắn đã nhìn thấy,nó gọi là Chân Long Thảo,có hình rồng,rễ lá y hệt, nhựa màu hoàng kim giống như long huyết.

Nghe nói loại cỏ này có ở nơi long ngã xuống,được máu thịt Chân Long tẩm bổ mà thành,chuyện xưa thật giả ra sao hắn không biết, nhưng thứ này có giá tiền cực cao thì là nhất định.

Mà quan trọng hơn hết,thứ này một khi được chế biến sơ qua thì có thể dùng làm linh dược phụ trợ cho tu luyện, hiệu quả cực kỳ tốt.

“Ha ha ha.” Giang Vân Hạc bật cười thành tiếng.

“Khó trách những người kia lại ưa thích nhặt nhạnh đồ tốt như vậy, so với thu tiền thuê nhà còn thoải mái hơn nhiều, đặc biệt là loại cảm giác vui mừng cùng thành tựu,không có gì có thể so sánh.” Giang Vân Hạc mặt mày hớn hở.

Quả nhiên, loại thoải mái này chính hắn trước kia cũng không hiểu.

“Cái cuối cùng.” Giang Vân Hạc đem nạp châu cuối cùng bóp nát.

“Ầm “

Trước mặt hắn có thêm hai quyển sách.

“Người này sao lại ưa thích cất giữ sách trong nạp châu nhỉ?”

“Thủy Vân kinh cùng Lôi Quang thuật?”

Giang Vân Hạc lật sơ qua quyển đầu,là một công pháp thủy thuộc tính,hắn không có hứng thú gì.

“Âm dương mỏng như sấm, âm kích dương là điện. Thế nhưng chấn động là sấm, còn điện là lôi quang...” Nghe thấy câu này, Giang Vân Hạc lập tức nổi hứng thú,xem tiếp cuốn thứ hai, cuối cùng hắn đem sách gập lại, cười ha hả.

Quyển sách này trên thực tế là một loại độn thuật lấy âm dương làm cơ sở, lúc đại thành thi triển độn thuật sẽ giống như một đạo lôi quang.

Dù nói có chút khoa trương,nhưng cũng đủ để chứng minh độn thuật này nhanh như thế nào.

Chỉ cần luyện thành môn độn thuật này, cao thủ dưới gầm trời này chỉ cần đuổi không kịp,với ai hắn cũng đều có thể đánh được năm năm!

“Nhưng người này mang công pháp thủy thuộc tính,sao lại mang theo cả âm dương thuộc tính độn thuật?Không lẽ một quyển trong đó là cướp được từ trên thân người khác?” trong đầu Giang Vân Hạc chuyển động một chút ý niệm.

Đem tất cả mọi thứ thu gom cẩn thận, mấy cái nội y nữ nhân kia coi như xong, hai quyển sách cùng một cái hộp ngọc cũng không chiếm nhiều diện tích.Nhưng còn cái xương đùi kia,Giang Vân Hạc đành phải đem ga giường giật xuống rồi phủ lên trên,lại mất thêm sức kéo nó vứt vào một góc.

Rồi hắn ra ngoài sảnh ném cho chưởng quỹ một thỏi bạc.

“ Căn phòng của ta nếu như mất đi cái gì, ngươi nên cẩn thận cái đầu của mình.” Giang Vân Hạc đặt tay trên quầy nhẹ một cái,cả quầy hàng làm bằng gỗ lập tức hoá thạch.

“Khách nhân yên tâm, ta nhất định trông coi kỹ, cho dù là một con chuột cũng không để lọt vào.” Chưởng quỹ trán đẫm mồ hôi gật đầu lia lịa.

Hắn biết những người tu hành này bình thường trông trang nhã, nhưng nếu bọn hắn bị chọc giận thì sẽ giết người không chớp mắt chút nào.

Nếu là thật sự xảy ra vấn đề gì, sợ là cả nhà mình từ già đến trẻ đều gặp tai họa.

Cho dù họ không giết người,nhưng chỉ cần hạ xuống chú thuật nào đấy thì cũng đủ để một người vô cùng thê thảm, loại sự tình này hắn đã từng nghe nói qua không ít...

Nếu nói thật thì Giang Vân Hạc cũng không quá lo lắng,khúc xương đùi kia mặc dù không lớn nhưng trọng lượng lên tới ngàn cân, hai - ba người đều không xê dịch nổi, nếu không nó cũng không trực tiếp đập ra cái lỗ thủng to tướng trên mặt đất như vậy.

Cho nên,người bình thường dù muốn trộm đi thì cũng không dễ dàng.

Qua nửa canh giờ, Giang Vân Hạc mới tìm được vị trí Hỏa Nha Quân, chỉ thấy một cái nha môn (cổng) không lớn lắm, trên đó cắm một cái cờ (Tinh Kỳ) màu đen tung bay, bên trên có hình một đầu Ô Nha toàn thân rực rỡ hoả hồng.

Ngoài cửa có hai binh lính võ trang đầy đủ, nhưng hình như không phải trang phục Hỏa Nha Quân mà hắn từng thấy.Nhưng nghĩ lại cũng đúng,người tu hành thì làm sao có khả năng làm loại công việc canh cổng này.

Giang Vân Hạc sửa sang lại y phục, tiến lên phía trước nói: “Tu sĩ Giang Vân Hạc có chuyện quan trọng cầu kiến đại thống lĩnh Hỏa Nha Quân”.

“Tu sĩ? Xin hỏi ngươi đến từ môn phái nào?” Hai binh sĩ dò xét Giang Vân Hạc một phen, hai người này những lúc bình thường khi gặp người tu hành, thái độ không nịnh nọt, cũng không kiêu ngạo, chỉ là không có gì đặc biệt, không mất phân tấc, ngược lại để Giang Vân Hạc coi trọng thêm mấy phần với Hỏa Nha Quân.

Tác phong và cách trị quân của Hỏa Nha Quân,từ hai người này có thể thấy rõ vài phần.

Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới nhìn hai người một chút rồi nói:

“Môn phái cũng không quan trọng, chỉ cần thông báo là ta cầu kiến thống lĩnh vì có chuyện đại sự liên quan tới tồn vong Thịnh Châu Thành là được”.

“Địa Long Chuyển Thân (1)?” Một binh sĩ nói.

“ Lưu Tinh Hỏa Vũ?” (2) một binh sĩ khác cũng mở miệng theo.

Giang Vân Hạc:???

“Hai ngươi có phải muốn nói cho ta, các ngươi là nhân sĩ chuyên nghiệp, bình thường không biết cười, trừ phi nhịn không được?” Giang Vân Hạc kém chút nữa làm cho hai người bọn họ vật cười.

Coi như mấy tên lừa đảo hành tẩu giang hồ, chỉ dám đi phủ thành chủ giả danh lừa bịp, còn biết chạy đến Hỏa Nha Quân?

“Vị này nói gì vậy, hai người chúng ta bình thường đều không cười”. Một binh sĩ ho nhẹ một tiếng.

“Xác thực là như vậy, trừ khi nhịn không được”. Giang Vân Hạc gật đầu.

“Được, vị tu sĩ này, ta thông báo cho ngươi một chút, còn đại thống lĩnh có gặp ngươi hay không, việc này huynh đệ chúng ta làm chủ không được”.

“Làm phiền. Cứ nói, có quan hệ với việc tàn sát thôn bên ngoài thành mấy ngày qua”. Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút vẫn nói sự thật.

Hai người lập tức biến sắc.

“Ta đi thông báo ngay“.

Giang Vân Hạc trong lòng có chút không chắc chắn.

Lúc trước tại Tiên Thị nhìn thấy vài đồ vật cùng đồ thôn có liên quan, hắn cũng không biết những người kia có tiến vào Hỏa Nha Quân làm gián điệp hay không, nhỡ đâu nơi này có tới hai cái,vậy thì phiền toái rồi.

Đến lúc đó mình lại nói bậy một trận giả thành lừa đảo.

Nhưng nên giả như thế nào mới có thể giống một chút đây?Giang Vân Hạc trong lòng suy nghĩ lung tung, trên mặt biểu cảm bất động.

Một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy hai binh lính vừa rồi đi theo phía sau hai người mặc Hồng Giáp kỵ sĩ Hỏa Nha Quân.

Giang Vân Hạc lúc này mới nhìn rõ bên trên áo giáp Hỏa Nha Quân kia có một đầu Hỏa Nha cùng một loại với bên trên Tinh Kỳ.

“Là ngươi?” Một Hỏa Nha Quân kỵ sĩ dưới mũ giáp phát ra một tiếng ồ ngạc nhiên.

“Vị Quân Gia này trí nhớ tốt, ngày đó ta cũng ở thôn Trương Khẩu”. Giang Vân Hạc khẽ mỉm cười nói, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng đối phương có thể nhớ kỹ chính mình, vậy cũng chỉ có thể là tại thôn Trương Khẩu.

“Nếu là ngươi, vậy đi theo ta. Nhớ kỹ, gặp được thống lĩnh phải kể rõ đúng sự thực, nếu có công, tất có phong thưởng. Nếu có chỗ lừa gạt, ngươi cũng biết Hỏa Nha Quân ta lợi hại như thế nào rồi”. Hỏa Nha Quân kỵ sĩ cảnh cáo nói.

“Nếu muốn lừa gạt, ta cần gì phải tới?” Giang Vân Hạc khẽ cười nói, thản nhiên như thường,khuôn mặt không có chút biến đổi.

“Theo chúng ta đi thôi”.

Hai người mang theo Giang Vân Hạc đi vào.

Vào đại môn thấy được một cái sân, một bên là diễn võ trường, một bên là chuồng ngựa, tiếp đến gian nhà chính sau đó lại thêm một cái sân, lần này có thể nhìn thấy rất nhiều bia ngắm hình người tại hai bên, còn một số kỵ sĩ Hỏa Nha Quân đang tập luyện kiếm pháp.

Dọc trên đường đi Giang Vân Hạc nhìn thấy có hai mươi, ba mươi binh lính Hỏa Nha Quân, trừ số đó ra còn có một số người bình thường ra ra vào vào.

Vị trí trụ sở Hỏa Nha Quân này so với Giang Vân Hạc dự đoán lúc trước còn muốn lớn hơn một chút, vốn cho rằng Hỏa Nha Quân chỉ là ba trăm người, không nghĩ tới trên đường đi tính cả gia nô cùng một ít nhân viên hắn đã thấy một hai trăm, đoán chừng tổng số nhân công gấp mấy lần ở đây.

Đi thẳng tới bên ngoài một gian phòng, một Hỏa Nha Quân binh sĩ lớn tiếng nói: “Thống lĩnh, người đã đưa đến”.

“Để hắn vào đi”. Một giọng nam tử thanh lãng(3) truyền ra.

“Đi vào đi, nhớ kỹ lời ta vừa nói”.

Giang Vân Hạc vào phòng, liền thấy một người nam tử mặc cẩm y đang đứng trước bàn, tay cầm bút lông, không biết là viết chữ hay là vẽ tranh.

Bên cạnh có một nữ tử váy trắng đang cười nhẹ nhàng nhìn nam tử.

- ---------------

Chú thích:

(1) Địa Long Chuyển Thân: Động đất.

(2) Lưu Tinh Hỏa Vũ: Thiên thạch rơi – chú ý (1)-(2) chỉ có nghĩa này trong trường hợp này.

(3) Giọng nam tử thanh lãng:chỉ giọng nói của nam nhưng âm sắc cao, không trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.